Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần

Gần như chỉ là một phong thư truyền tin trở về, cũng không có cần có Cửu Tiêu Chúa Tể hạ lệnh, mà là tất cả mọi người đều tự nguyện, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa ngày đã có hàng ngàn người lên đường đến Trường Lạc Thành. Bởi vậy có thể thấy được lực kêu gọi khủng bố của Tiêu Trần ở trong Cửu Tiêu Cung.  

             Trong số hơn một ngàn người này, Cửu Phong đệ tử nói chung chiếm phần lớn, còn đạo tử cũng có không dưới ba mươi người, cộng thêm trưởng lão chấp sự cũng có hơn bốn mươi người. Hơn nữa còn có phong chủ Tô Trinh, một trong chín vị phong chủ của Thánh Nữ Phong, đội hình như vậy, cho dù muốn hủy diệt cả Trường Lạc thành cũng chỉ là chuyện dễ dàng mà thôi.  

             Cửu Tiêu Cung vì Tiêu Trần mà triệu tập đại quân. Cùng lúc đó, bên trong Tô gia ở Trường Lạc Thành, Tô Cừ đã truyền tin cho Tô Cẩn, lúc này đang ngồi một mình trong thư phòng. Vẻ mặt hắn vô cùng âm hiểm, đang im lặng suy nghĩ cái gì đó.  

             Như những lời đã nói trước đó, mặc dù Tô Cẩn tính tình có phần điêu ngoa đanh đá, nhưng bản tâm nàng ta lại không xấu. Nàng ta đã bị Tô gia lừa gạt rất nhiều chuyện, hơn nữa Tô Cẩn vốn rất tín nhiệm Tô gia cho nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, cho nên mới tạo thành cục diện như bây giờ.  

             Ngay từ đầu, về chuyện của Trường Lạc thành, Tô Cừ đã nói với Tô Cẩn chính là Nghiêm gia muốn chiếm đoạt Tô gia, cho nên mới mời Tô Cẩn ra tay tương trợ, cũng bởi vì bị Tô Cừ giật dây, Tô Cẩn tự nguyện để cho Tô gia dùng uy nghiêm của chính mình, từng bước một dồn ép Nghiêm gia đến bước đường cùng.  

             Ở trong nhận thức của Tô Cẩn, Tô gia là vì muốn tự bảo vệ bản thân mới làm ra chuyện phản kích, nhưng tình hình thực tế lại là trên dưới Tô gia sinh ra dã tâm muốn độc chiếm cả Trường Lạc thành trong một lần ra tay.  

             Tô Cừ đã nhận được hồi âm của Tô Cẩn, trong vòng hai ngày nàng ta sẽ trở về Trường Lạc Thành cùng Phượng Lăng Dạ. Lúc này điều mà trong lòng Tô Cừ đang suy xét chính là phải làm sao để cho Tô Cẩn hoàn toàn tiêu diệt Nghiêm gia.  

             “Từ đầu đến cuối, Nghiêm Gia vẫn chưa hề làm gì để trả thù ta hay Tô gia… Dựa vào tính cách của tiểu muội, chỉ sợ nàng ta sẽ không xuống tay với Nghiêm gia đâu...” Trong lòng hắn âm thầm yên lặng suy nghĩ.  

             Trải qua chuyện ngày hôm nay, Tô Cừ đã không chỉ muốn để cho Nghiêm gia rời khỏi Trường Lạc Thành mà hắn ta còn muốn tiêu diệt toàn bộ Nghiêm gia. Tuy nhiên, để làm được đến bước này chắc chắn cần phải có sự giúp đỡ của Tô Cẩn, nhưng với tính cách của Tô Cẩn chỉ sợ nàng ta sẽ không đồng ý.  

             Hơn nữa, nếu như không xảy ra một chút chuyện, Tô Cẩn rất có khả năng sẽ biết được chân tướng thật sự, mà nếu như để cho Tô Cẩn biết được tất cả những chuyện này đều là do Tô gia muốn độc chiếm Trường Lạc Thành, Nghiêm gia mới là nạn nhân, sợ rằng Tô Cẩn sẽ không xuống tay với Nghiêm gia.  

             Chính là vì hai lý do nêu trên, trước khi Tô Cẩn đến, Tô Cừ cần phải bức ép Nghiêm gia xuống tay với Tô gia. Tốt nhất là để cho Nghiêm gia giết một hai người thuộc dòng chính của Tô gia. Bằng cách này, cộng với bản thân hắn ta châm ngòi thổi gió, với tính cách của Tô Cẩn, chắc chắn nàng ta sẽ giận đến tím mặt, đến lúc đó Nghiêm gia chắc chắn sẽ diệt vong.  

             Nhưng đến cùng phải làm sao mới có thể khiến cho Nghiêm gia không nhịn được muốn ra tay với Tô gia đây? Điểm này mới là mấu chốt quan trọng nhất, dù sao ở trận đánh trước đó Tô gia từng bước ép sát, Nghiêm gia cũng không hề tiến hành phản kích lại. Bây giờ muốn để cho Nghiêm gia ra tay đánh chết dòng chính của Tô gia đúng là chuyện vô cùng khó khăn, dù sao người Nghiêm gia cũng không phải kẻ ngốc.  

             Tô Cừ im lặng suy nghĩ, cuối cùng trong đầu hắn đột nhiên hiện ra cảnh cái chết của con bé hôm nay, trong chốc lát, trong lòng Tô Cừ đã nảy sinh ra một kế hoạch điên cuồng.  

             Trên mặt Tô Cừ lộ ra một nụ cười lạnh, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Được lắm, Nghiêm Khang, không phải ngươi tự cho là bản thân ngươi hoàn toàn quang minh chính đại hay sao, ta sẽ dùng chuyện này để dồn ép ngươi, chỉ cần ngươi dám động đến một người của Tô gia ta, ta sẽ có cách khiến cho Nghiêm gia của ngươi hoàn toàn diệt vong.”  

             Cuối cùng Tô Cừ đã nghĩ ra một âm mưu thâm độc, hắn tự cho là lần này chắc chắn có thể làm cho Nghiêm gia hoàn toàn bị diệt, nhưng lúc này Tô Cừ lại không ý thức được rằng, chính là bởi vì cách làm này của hắn đã khiến cho Tô gia mấy ngày sau đó xảy ra một trận đồ sát mà không ai có thể ngăn cản được.  

             Phàm là những kẻ đã tham gia vào việc này đều bị chém giết hầu như không còn, có thể nói hành động lần này của Tô Cừ đã hoàn toàn khiến cho Tô gia xong đời.  

             Tô Cừ nhanh chóng gọi vài tên đệ tử dòng chính của Tô gia ra. Hắn là ca ca của Tô Cẩn, lại là đạo tử của Vạn Binh Các, địa vị của Tô Cừ ở Tô Gia rất cao, được công nhận là gia chủ đời tiếp theo của Tô gia. Vì vậy đối với mệnh lệnh của hắn, rất nhiều đệ tử Tô gia đều mù quáng nghe theo.  

             Cả nhóm bảy tám người tụ tập bên trong thư phòng của Tô Cừ, cũng không biêt bọn họ đang nói chuyện gì, mãi cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, bảy tám người kia mới lần lượt rời đi. Mà Tô Cẩn nhìn vầng trăng huyền ảo treo cao trên bầu trời đêm, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm độc.  

             Một đêm không có gì đặc biệt, mà đây cũng là một đêm vô cùng bình thường, chỉ là ngày hôm sau vào lúc sáng sớm tinh sương, một chuyện làm cho vô số người phẫn nộ đã xảy ra.  

             Trước cửa Nghiêm Gia, xác mười dân chúng bình thường của Thành Trường Lạc xếp thành một hàng, một tên đệ tử dòng chính của Tô gia đang vênh váo đắc ý đứng trước ở cửa Nghiêm gia, lạnh giọng quát lên với hộ vệ Nghiêm gia:  

             “Những kẻ này chính là tấm gương cho Nghiêm gia các ngươi, chỉ còn một ngày cuối cùng. Nếu Nghiêm gia còn không chịu rời khỏi Trường Lạc thành, đến lúc đó người nằm ở đây sẽ là người của Nghiêm gia đấy.”  

             Tiếng quát lạnh vừa dứt, tên đệ tử Tô gia này nhanh chóng rời đi, cùng lúc đó, toàn bộ Nghiêm gia cũng bởi vì việc này mà hết sức phẫn nộ.  

             Không chỉ có người của Nghiêm gia tức giận, Tiêu Trần đang ở Nghiêm gia cũng nghe nói đến việc này, hắn không đeo mặt nạ, sắc mặt bình tĩnh ngồi ở trong hoa viên. Tiêu Trần nghe được chân tướng sự việc từ trong miệng Nghiêm Khang, hắn lạnh lùng nói:  

             “Mười mạng người vô tội, được lắm, hay cho một Tô gia.”  

             Ngày hôm qua Tô gia bởi vì hành động của Tô Cừ mà tràn ngập sát khí, nhưng hôm nay Tô gia đã hoàn toàn đụng chạm vào điểm giới hạn của Tiêu Trần rồi.  

             Nếu mười người đó đều là võ giả, chết do chiến đấu chống lại người của Tô gia thì Tiêu Trần cũng không nói làm gì, nhưng mười người này đều là những người bình thường, là người bình thường không hề có tu vi, đối mặt với Tô gia, bọn họ cơ bản không có tính uy hiếp gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ vì như thế, Tô gia lại thản nhiên giết chết bọn họ.  

             Võ giả chém giết, sinh tử nghe theo mệnh trời, cái chết đối với võ giả không phải là chuyện gì hiếm lạ, nhưng là một gia tộc lớn, Tô gia vậy mà lại giết hại những người bình thường tay trói gà cũng không chặt, điều này thật sự khiến cho người ta khinh thường, quả thực là phát rồ.  

eyJpdiI6Ilo2UStIK0d3OTVraHBCQlBSNGhPeGc9PSIsInZhbHVlIjoiOVMxV2xXZW9neWdJemhybWJYR0V0bGlBRFhaejVCVmswbTRSdlNxM292Zm1vZ0d3VGRudmJQN3A1RnV1VkV6aG1MMW94cGpcL2RqNmZKY1VTSmF3MlZuWTFGSHdXNnRNdzBkT3ZmSk1FU21CYWhYTTZveGE5SzRzNVwvRjVMNXNyWTZadmsrUE9IVUNsMjZuRnY4WXk4Rk1OZzRJWXI4WmUreFdaeEpWYnFZNjdaaTllOE9EYkxNdExzWjkzV05xQWExRDE1cDZ6NHpHN0NzVTlqdzdsbUNuS1U0bkpvQlFkUjlTN0JCdlloTkZyQ01tMklMVzhtWG1qZHFuWW9UZnZPbEtsSlo2NHRscDBEZEJGcmJySFloRHRXOWJBT1RLZzRpeVF5clp4ZlMzSkhKYzZaVjF4Z2gzbFljdFRzNkJZN1M5dE00dElBREZwSDB2NzcxbCtrUURQNHRvWk1rbW1rQ3JEV0tMWHEzbHVMRUZIeHFLZzQyWUxqckRpTjg2bFwvdEFnUGY4eVlOU0s2RzZCTnZlYW5OQXZcL1VpWHZ1U0lCN2hKdkZaVFZta1VQZmxzT21od3YzR3l3SnZMZTFsMzNaVWw5bWtvSThIMFNqOVdNS3Qzb0J0MlVjT29Wc1VCQ05VU1Z1XC9HejFFbmlRMU80THBmdWVybTJwQjhVT0xVb3JXSzg5WXB6OHAweDdza1d1OWFvQ3pVM1NzZnRRRjZcL0d6aFU5NUoxalpjNmgydHZMQ3YzNWN2dlF2SSsrQ1RSa2tBNG1GK09BRDdTQXgzR0RPem15TnBnZnE1cVBQb1hMeWo5aTBodk9UeDRzOGkyZklYakhXMUY2eFZjRTBqQnpidHg0bTlPUDZQV3VTYmNkV1lwRjNzaXlsTTNTTDJXeUdiTTNqRFVJNTg0UTlPZXlDZHRjYmxudmtuVTl4MmFmMzFobUJTVlN4bHJSWENhaDYrT1wvb3JGUHJ3bGFFRVZKOFg5enhObFcxU0hcL2REZzg5Sjc2UXRlR1JkSng3VkNoY0VsYzBwZldycU1BWjVhUDBqcGQ5SDdCam5idjU1VHFWMXFKSG5JUDFlTFRuanpZQmFxQnRPdHdXbkMxeVhFN0Z3T3ltSUZ0QzZmK3dxamJWSkFzTTlxeHFBY3Q1dkhYM3paU2JOWFdrdDVNUFBwQVJUNFFxQm00WERwdVBXQnIyQldHelpCUWdyUURNcXkrdDFoZVBxTVdReWI1R1pqQkpSUHNBQWRDYlMyblZINUMzcmdDOTZkRitCSm5rdjdPaU5BejQ0RUt3QTY2SnU4NklFbk43aUZIWGhXYWZKWDR6N041NnFQcWd3UldTSUtKN2hDWWJSQnFiT3ExbXpZb0RwdGZtVjl5YWxVdnJBdktCajZLczhFWUZsVXV5bHA4bHlScngxdnR4QT0iLCJtYWMiOiIxYjE2MzliYTgyNzI3YmNlYWU2ZmQyNzRkNWRhNzU2ODY4NmM1MWYzNzY1ZGVkZjVjOGUxODU0NTVjZGI3Yzc4In0=
eyJpdiI6IldmNENKMnNzcHN1U1BjM1UyV1RmSWc9PSIsInZhbHVlIjoiT0M0TnplWThCQ3VNOHNVVUlBaHRWVGN2djh0cXNUMzVDaGtXQlM1S3RvcFFobHMyZ1o3Q3UrcDRENFpnTmxVQnErZ0lDT3NUYWl2XC9xajNNUHhOemoyZUdDbUI0MHBFSFNJRmlBZFhZQk1uaHpLV0FjeEZRcTBIMitIUm9XTGFUSnFucVA0YndPQ2hnOFRxTTVMaUJWendIcHVXNHZWZU9RT0RaQmV1WFpOdE8wMlE5UXNVUWVBTEFlS1F0MVRRT3NlZldrRVcrbkhsMkNHTkFUMFRtVVwvc2FuMnJBSnBwUDNRUjZ0YkhYWVFWSlwvZUJcL1plNDh0eUpPV2p1MnBLZUlRSXNMbm1DenMxUWpNNG5wZU1YNnFqUDlDenB4akx6dWxJc3o1OHpsRW9OaDJEdkNtZmhFdGdENkc0RmRQa0RxNk1Rb0laZ2RMYWw0SHh3eHk5ckR1ZHVhV0JDZlBiUCt4NnFLNktcLzZUb3ZrNEtXWG1ETDdsKzdncXFFOFpWUVVia0dEM3U4eTNoeXlqMk5oMGJHVHhKaTNuMUlaZWVGTjRnTkc0dkd4QUFrbmZ1RGRkZ25YZE0xRkM5NXpUUmJLRW5mbERmXC9aWDRzMEc2UjQ4ZTM4c3p5NFFWVEV0NHhpSnhjb0hwY3FPTWRTNVJuczdiUUY3VEFEWCswUEJKU3BMXC9kMWtJYmJjbE5ON2pcL3NrczRZUnJkMmh2WnRMYWV4aGxaMVRlOUloVG02S1JxTVJwYWliYlRJdzRaSHlqRER4N3VFT2kwS1wvZEZZZW54K0wyOE5qZ0lyakJvNFFXT2t4UTd3ZDQzNWVtbXo4Z1hnQzc5MnZncWVKTDVqOTNFemFpUUQrMFFPMWdUeGxtYU81Z1JaV0Z3Nm1sMW0yUEl2MEo4WVJDc1pIN0ZmSGUwVDVcL0ZONzZOYTd5YjB3QjRFeE5yNzhrczAwSXcrNEREMlZxWThyd0VSNFNDanhmSEtLVVc2N09iM0hwMDUrZkcycThTMEp0aTJ4R1dqdERQZm0wK0FQY0NuMDhSMzNrMTZPd2VHV0lUS0ZLSFVhenpxNDlseDRhdmFQaWloR0FxVWFlOGE2NmlWYXhyK0tQRkVVUGwrWjFjT1hqMm41dUpTWUx5QnYzQ1puOVl6akN2V3VDZGJGdm5kbzZJVUJIRVozdUtjemNESE15RVdtc2w5MzBlaUhKUWJLTmxnUGtlWVpFWVh4SFhGRXEzR2lacVZPZDdQRGhxNEZrZkFjdzNoXC9xc3drRlRCUG9lVFZJaUlNTVgyNHBwb0R5TVM0eXAzQkRld1F2UUJnRkpSK2tDY3JwSVhBK2ExMzRJMCtoRjcwaVRyRFhva2dUdVM1dHlTazd4YmMzUzhvOFQ5STRlWWZqd3hhMGJRM09mV2FmSWNsMUFcL2kxVDYxOHVac0F2T1RVeGpsQUZpTVRYNzNiWnp4aDlPZDd1M2tqMXhnM0tyZ2VLMERQUEI2S3ppWHFpNGp2ODRvYzVqWVhlUFwvU0ZiTXN1NHlMd01OUk1jUUY0eHF1S3pRWXpBOEFXWVwvOGZleTFFRHFwMnpWaTB5d0N4cEM0cmxhNmZqckRodlRTdGdGZHVuTmlvaHZrXC9nb2JCdkpjcytYbkZVdWQzbjFZbFoyWnFOT2NocTAwc3k0VHlhMWp4MUs0N2Z3cEdaMEFudmtISUt1azFpU2JJNG8yOVc1K2lpVVpIN2Y2WENzelRzZDl2amRJR1wvMUd1U0Z0R2tkVFgxS2NiQkdHUmN5UiszNzI3QUI4V0Y3YlU0eGFJbDVFSTFkaWNKWXgrVnh2akVMeDllMWNmXC9PZmt4NlUwekJ2TzBLR1ZKaCtZPSIsIm1hYyI6IjNhMDFlY2VjYjBkMmJmYzNiMDhmOThlMjhiMmNkMzkxZjY1OTVlM2E2MjIxYjhhZjRlOTA3MTU1Y2NlODcxNzEifQ==

             Mặc dù hắn cảm thấy hành động lần này của Tô gia là có mục đích riêng, nhưng hắn cũng không đi sâu nghiên cứu những thứ này, mặc kệ Tô gia có mục đích gì, bản thân hắn chỉ cần mạnh mẽ trấn áp là được, đến lúc đó Tô gia giết bao nhiêu người, Tiêu Trần sẽ dùng bấy nhiêu tính mạng của dòng chính Tô gia bổ sung vào đó.

Ads
';
Advertisement