Chư vị sư huynh giúp ta… Tiêu Trần vừa dứt lời, tiếng nói mọi người Cửu Tiêu Cung từ trên không đồng loạt vang lên: “Kiêu Vương khách khí rồi.”
Mọi người tới đây là để giúp Tiêu Trần, lúc này tuy đối thủ đã đổi thành Vạn Binh Các, nhưng Tiêu Trần đã mở lời rồi thì bọn họ tự khắc không còn chút e sợ nào nữa. Vả lại, đệ tử Cửu Tiêu Cung vốn không e sợ gì Vạn Binh Các, thực lực đôi bên tương đồng, chẳng ai sợ ai.
Rất nhanh, kẻ mạnh của hai Thế lực Bá chủ hòa vào chiến đấu dữ dội, phía Cửu Tiêu Cung dẫn đầu phát động tiến công, mà đối lại, Vạn Binh Các cũng chẳng thể nào khoanh tay chịu chết, cuộc đại chiến cứ như vậy diễn ra hết sức căng thẳng.
Trưởng lão đấu với trưởng lão, đạo tử đấu với đạo tử, đệ tử thường đấu với đệ tử thường, mỗi người đều chọn ra một đối thủ cho mình, trận chiến nổ ra kịch liệt trên bầu trời thành Trường Lạc.
Trận chiến nổ ra, để tránh tổn thương người cho vô tội, người ngựa hai bên đều có ý đưa thế trận ra ngoài thành. Còn về những đạo tử, chấp sự cùng trưởng lão, bọn họ có thể bay lên trên không, do đó trận chiến tự khắc cố định lại trên không.
Lớp lớp đệ tử thường tham chiến ngoài thành, còn trên không trung thành Trường Lạc, dư âm chiến đấu khủng khiếp của hàng chục trận đấu cũng truyền đến không ngớt.
Tận mắt chứng kiến đại chiến bùng nổ, nét mặt Phượng Lăng Dạ phức tạp nói với Tiêu Trần: “Tiêu Trần huynh, chỉ vì một Nghiêm gia mà huynh không cần tính toán hậu quả ư?”
Trong mắt Phượng Lăng Dạ, Tiêu Trần thực sự điên rồi, chỉ vì một Nghiêm gia thế mà lại thành ra cuộc đọ máu của hai Thế lực Bá chủ. Đối diện với lời chất vấn của Phượng Lăng Dạ, Tiêu Trần lạnh lùng mà rằng:
“Phượng huynh cũng chẳng phải vì một Tô gia mà không lường hậu quả đấy sao?”
Nghe Tiêu Trần mắng lại chẳng chút nể nang, Phượng Lăng Dạ trầm lặng, Tiêu Trần tiếp lời: “Việc tới nước này, những lời dư thừa chẳng cần nói nữa, Phượng huynh, ngươi muốn đánh thì tới đi, lãng lãng càn khôn*, hôm nay Tiêu Trần ta nhất định phải đòi lại công đạo cho bách tính thành Trường Lạc bị chết oan.”
(*Nd: Hai quẻ bói trong Chu Dịch, ý chỉ quyết sách rõ ràng, thiên hạ thái bình)
Dứt lời, Tiêu Trần ra tay trước, điểm xuất một quyết, Thần Quân kiếm chỉ trực tiếp bay ra, kiếm mang lóe hiện, thấy vậy, ánh mắt Phượng Lăng Dạ chợt lạnh, hắn ta biết rằng sự việc không thể cứu vãn, tuy hối hận nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành đưa tay chống đỡ. Kịch chiến giữa hai đại Kiêu Vương nổ ra, lần này chẳng còn là cọ sát thông thường nữa, mà chính là trận đấu sống còn thực sự.
Cùng vào lúc đó, nhìn thấy hai người xông vào đánh chiến, Tô Trinh cười nói với Các chủ Vạn Binh Các, “Phong lão đầu, chúng ta cũng so vài chiêu đi.”
Ngay sau đó, hai lực đạo vô cùng lớn cũng vút lên, đại chiến bùng nổ ngay đám mây phía chân trời.
Chứng kiến thành Trường Lạc chìm trong khói lửa chiến tranh, Tô Cẩn sững người, nàng ta không thể tưởng tượng được chỉ vì một yêu cầu bướng bỉnh của mình mà lại đưa tới bước đường này. Nếu như bản thân nàng ta không ép buộc Phượng Lăng Dạ ra tay, thì trận chiến này rõ ràng có thể tránh được, vậy nhưng bây giờ có nói cũng đã muộn mất rồi, hai bên kịch chiến, chẳng mấy chốc cũng đánh ra lửa thật.
Phải biết rằng, đều là thực lực cấp Bá chủ, Cửu Tiêu Cung và Vạn Binh Các chẳng tránh khỏi có chút xung đột, thậm chí giữa một số đệ tử còn có không ít thù oán, có cơ hội như hôm nay, hai bên dường như cuối cùng cũng tìm thấy một nơi để phát tiết cho nên chiến đấu không nương tay chút nào, rặt một bộ dạng liều chết.
Từ nhỏ tới lớn, giờ Tô Cẩn mới lần đầu có cảm giác hoảng loạn, nàng chẳng còn biết làm sao để kết thúc trận chiến nữa, hoặc là nói cũng chẳng còn cách nào kết thúc, trừ khi phân rõ ra thắng thua, nhưng một khi phân rõ thắng thua thì sẽ có người phải chết, đây không phải là kết cục mà nàng ta muốn thấy.
Không chỉ mình Tô Cẩn, trong đại trạch Tô gia, gia chủ Tô gia - Tô Hằng và thiếu chủ Tô gia - Tô Cừ không ngừng cảm thấy những dư âm chiến đấu khủng khiếp truyền đến từ bầu trời, hai cha con thẫn thờ nhìn về phía chân trời, Tô Hằng tự lẩm bẩm:
“Sao lại thế này, sao lại thế này, Yêu Kiếm Kiêu Vương không phải sẽ không chống lưng cho Nghiêm gia sao? Sao lại thành ra thế này?”
Nghe lời cha nói, sắc mặt Tô Cừ cực kỳ phức tạp, sự tình hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn ta, lúc trước hắn ta đoán rằng nếu Phượng Lăng Dạ ra tay, Tiêu Trần sẽ không vì Nghiêm gia mà liều mạng, nhưng thời khắc này, thực tế đã chứng minh dự đoán của Tô Cừ sai rồi, sai lầm hoàn toàn rồi.
Sự tình phát triển vượt qua dự liệu của mọi người, trong đó bao gồm cả Tô Cừ, rất nhiều người lúc này cực kỳ hối hận, đại chiến nổ ra, sự tình ầm ĩ cả, thậm chí còn tới mức hai Thế lực Bá chủ tranh bá rồi.
Chỉ vì một việc nhỏ, hoặc là nói chỉ vì một người phụ nữ bướng bỉnh mà khiến hai đại Kiêu Vương và thế lực sau bọn họ bùng nổ xung đột chính diện cực kỳ kịch liệt.
Đã chẳng còn rảnh rỗi mà lo đến việc khác, thời khắc này, Tiêu Trần và Phượng Lăng Dạ chiến đấu ác liệt, chẳng giống khi cọ sát học hỏi nữa, mà ngay lúc này, cả Tiêu Trần lẫn Phượng Lăng Dạ đều ra đòn không chút nương tay.
“Long Tuyền Kiếm Chỉ!” Tiêu Trần hô nhỏ một tiếng, điểm ra một quyết, quyết thứ hai Long Tuyền Kiếm Chỉ được thi triển trong chốc lát, tiếng rồng gầm lên nơi chân trời, bóng dáng Thanh Long vút lên mạnh mẽ. Đột phá đến Địa Minh Cảnh, uy lực của Long Tuyền Kiếm Chỉ đã trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Đối mặt với tấn công của Long Tuyền Kiếm Chỉ, Phượng Lăng Dạ xuất ra một quyền, linh lực màu đỏ lửa xuất hiện hình thành nên dấu bàn tay, mạnh mẽ đâm vào Long Tuyền Kiếm Chỉ.
Hai người đối ứng chính diện, sau đó lần lượt triệt tiêu đối phương, đúng lúc này, trên bàn tay Phượng Lăng Dạ xuất hiện một ngọn lửa nhỏ bé.
Tuy chỉ là mồi lửa rất nhỏ nhưng hơi lửa toát ra lại khiến cho Tiêu Trần cảm thấy bị đe dọa, mặt hắn biến sắc, Tiêu Trần thầm nhủ: “Thiên Hỏa?”
Phượng Lăng Dạ cũng có Thiên Hỏa, kỳ thực Luyện Khí Sư và Luyện Dược Sư đều cần Linh Hỏa, bọn họ đồng thời đều có phân chia Linh Hỏa giống nhau. Phượng Lăng Dạ là Kiêu Chủ của Vạn Binh Các nên việc y có Thiên Hỏa cũng là điều rất bình thường mà thôi.
Thấy Phượng Lăng Dạ sử dụng Thiên Hỏa, bàn tay Tiêu Trần cũng dần xuất hiện một ngọn lửa trắng - là Thiên Hỏa.
Hai người đều sử dụng Thiên hỏa, đồng thời bấm đốt ngón tay, nhẹ giọng quát: “Đi”. Hai ngọn lửa từ bàn tay hai người bắn ra, va chạm mãnh liệt trên không.
Hai ngọn lửa chỉ bé bằng móng tay mà sau khi va chạm, “đoàng” vang một tiếng tức khắc biến thành biển lửa hừng hực, bao phủ luôn cả sân chính của Nghiêm gia vào trong.
Thiên Hỏa của hai người Tiêu Trần lúc này cũng không ngừng va chạm, như hòa vào trong biển lửa.
Va chạm giữa Thiên Hỏa với nhau, nhìn như thể vô hình thực chất lại cực kỳ nguy hiểm, bởi vì chỉ cần Thiên Hỏa nào bị đánh bại thì chủ nhân của chúng cũng tức khắc bị vùi thân nơi biển lửa.
”Phượng Lăng Dạ, hôm nay Tô gia nhất định phải trả giá cho hành vi của bọn chúng, cho dù là ngươi, cũng không thể giữ được Tô gia lại đâu.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất