Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần

Quyết định của Phượng Lăng Dạ khiến cho đại chiến không thể nào tránh khỏi. Một đêm trôi qua không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, mãi cho đến lúc giữa trưa ngày hôm sau, vị phó các chủ của Vạn Binh Các kia đã đi trước một bước tới Thành Trường Lạc. Về phần những người khác, chậm nhất vào lúc chạng vạng tối cũng có thể đến đông đủ rồi.  

             Ở Vạn Binh Các, lực hiệu triệu của Phượng Lăng Dạ cũng giống như Tiêu Trần ở Cửu Tiêu Cung vậy. Đối mặt với đông đảo cường giả sắp đến Vạn Binh Các, Phượng Lăng Dạ không hề có chút vui vẻ trong lòng nào. Dù sao chuyện này vốn không phải là ý định ban đầu của hắn, nói tới nói lui, đây chính là một cái quyết định ngu ngốc nhất mà hắn đã từng làm ra.  

             Phượng Lăng Dạ cực kỳ bình tĩnh, nhưng mà lúc này Tô Cừ lại vui mừng quá đỗi, vừa nghĩ tới tối nay Nghiêm gia sẽ bị hủy diệt, Tô gia hắn độc chiếm Thành Trường Lạc, trong lòng Tô Cừ đúng là không nhịn được, cảm thấy kích động một hồi.  

             Thời gian chậm rãi trôi qua, đợi đến lúc hoàng hôn gần buông xuống, khoảng cách đại quân Vạn Binh Các đến Thành Trường Lạc đã gần trong gang tấc. Lúc này, Phượng Lăng Dạ đang dẫn theo Tô Cẩn cùng với vị phó các chủ Vạn Binh Các kia đi tới Nghiêm gia một lần nữa.  

             Trong phòng khách chính bên trong Nghiêm gia, Tiêu Trần và Tô Trinh gặp Phượng Lăng Dạ và vị phó các chủ của Vạn Binh Các này. Lúc Tiêu Trần nhìn thấy gã phó các chủ của Vạn Binh Các kia xuất hiện ở bên cạnh Phượng Lăng Dạ, trong mắt hắn lóe lên một chút ý vị khác thường, trong lòng giống như đã đoán ra chút gì đó.  

             Mọi người ngồi đối diện nhau, bầu không khí có chút áp lực, im lặng nửa ngày, cuối cùng vẫn là Phượng Lăng Dạ dẫn đầu mở miệng nói trước:  

             “Tiêu Trần huynh, chuyện Nghiêm gia ngươi không cần lo lắng, coi như ta nợ huynh một ân tình, ngày sau ta tất có hậu tạ, có được không?”  

             Cho đến bây giờ, Phượng Lăng Dạ cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với Tiêu Trần, hắn ta dự định vào thời điểm cuối cùng này, khuyên bảo Tiêu Trần một lần nữa để cho Tiêu Trần chủ động từ bỏ.  

             Chẳng qua, nghe Phượng Lăng Dạ nói những lời này, trên mặt Tiêu Trần cũng lộ ra một nụ cười lạnh, giọng điệu cũng lạnh như băng:  

             “Đây chính là lựa chọn của huynh đấy à? Sau khi huynh biết rõ đầu đuôi câu chuyện, huynh vẫn muốn giúp đỡ cho Tô gia diệt Nghiêm gia như cũ sao?”  

             Hắn tin tưởng Phượng Lăng Dạ chắc chắn đã biết được chân tướng toàn bộ câu chuyện, nhưng đối mặt với Tô gia từng bước ép sát, đối mặt với Tô gia lạm sát kẻ vô tội, cuối cùng Phượng Lăng Dạ vẫn lựa chọn giúp đỡ cho Tô gia. Điều này khiến cho trong lòng Tiêu Trần âm thầm nảy sinh cảm giác tức giận. Không biết phân biệt đúng sai! Phượng Lăng Dạ làm như vậy chính là không biết phân biệt thị phi đúng sai.  

             Thân là một Kiêu Vương tôn quý, ngay cả trái phải đúng sai tối thiểu cũng không nhận định được, lựa chọn của Phượng Lăng Dạ đã khiến cho Tiêu Trần cảm thấy cực kỳ thất vọng. Mà đối với việc này, Phượng Lăng Dạ cũng lộ vẻ hơi đau khổ, mỉm cười tự giễu.  

             “Tiêu Trần Huynh, chuyên đúng sai trên thế gian sao có thể dễ dàng đưa ra kết luận như vậy được? Ta có nỗi khổ tâm của riêng ta, không cầu xin Tiêu Trần huynh có thể hiểu được, chỉ hy vọng Tiêu Trần huynh có thể nể mặt của ta, đừng nhúng tay vào việc này nữa thôi.”  

             Phượng Lăng Dạ cố hết sức khuyên bảo Tiêu Trần đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa. Mà đối với chuyện này, lúc này Tiêu Trần cũng cao giọng cười phá lên. Hắn đứng lên, nhìn xuống vẻ mặt phức tạp của Phượng Lăng Dạ từ trên cao, cao giọng quát:  

             “Hay cho một câu chuyện đúng sai trên thế gian, hay cho câu trong lòng ngươi có nỗi khổ tâm. Phượng Lăng Dạ, lúc trước ta thật sự đã nhìn nhầm ngươi rồi, có lẽ ngươi nói đúng, chuyên đúng sai trên thế gian này quả thật là không thể đưa ra kết luận một cách đơn giản như vậy, mà trên đời này cũng có thể nói là không có công bằng chính nghĩa tuyệt đối.”  

             “Nhưng mà tu sĩ chúng ta vốn nên có lòng kiên định. Còn những việc Tô gia đã làm, không nói đến chuyện đúng sai, quả thực vô cùng mất mặt. Còn nữa, Tiêu Trần ta vốn cũng không phải thánh nhân gì, không quản được nhiều chuyện bất công như vậy. Có điều bây giờ ta đang ở Nghiêm gia, chuyện này ta đã định là sẽ nhúng tay vào rồi, nếu như ngươi cứ cố ý muốn phạm thêm lỗi lầm nữa, vậy thì tới chiến đi.”  

             Lựa chọn của Phượng lăng Dạ đã khiến cho Tiêu Trần tức giận rồi, hắn nghĩ mãi mà không rõ, Phượng Lăng Dạ thân là Kiêu Vương, sao có thể có quyết định mù quáng tới bậc này, biết rõ là sai nhưng vẫn cố tình tiếp tục phạm phải sai lầm.  

             Tiêu Trần cao giọng hét lớn, trong lúc tiếng nói hạ xuống, trên người hắn có một cỗ chiến ý phóng lên tận trời. Phượng Lăng Dạ thấy thế, trong lòng cảm thấy đắng chát, từ trước khi hắn đến đây hắn cũng đã đoán ra được rồi, muốn để cho Tiêu Trần buông tay mặc kệ Nghiêm gia gần như là chuyện không có khả năng.  

             Phượng Lăng Dạ khẽ thở dài một hơi, nếu như khuyên bảo đã không có kết quả, vậy thì chỉ có thể dựa theo kế hoạch của bản thân hắn trước khi tới đây, trước tiên phải bắt Tiêu Trần lại, sau đó mới đi tiêu diệt Nghiêm gia, chỉ cần Nghiêm gia bị tiêu diệt, Tiêu Trần cũng sẽ hết cách xoay chuyển tình thế.  

             Hắn cũng từ từ đứng lên, cùng lúc đó, Tô Trinh và vị phó các chủ Vạn Binh Các kia cũng đang giằng co lẫn nhau, hai siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh lúc này đều đang kiên định đứng ở bên cạnh mỗi vị Kiêu Vương.  

             Vào giờ phút này, không khí dường như càng trở nên nặng nề, sắc mặt Phượng Lăng Dạ phức tạp nhìn Tiêu Trần, chậm rãi mở miệng nói:   

             “Tiêu Trần huynh, chớ có trách ta, ta cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình, đắc tội rồi.”  

             Kèm theo giọng nói của Phượng Lăng Dạ, chỉ thấy một trăm con Hắc Nhạn từ phía chân trời rất nhanh đã bay tới gần không trung Thành Trường Lạc. Mà ở trên những con hắc nhạn này là hơn một ngàn tên đệ tử Vạn Binh Các và trưởng lão đang đứng.  

             Rất nhiều cường giả của Vạn Binh Các đã có mặt tại Thành Trường Lạc, trong phút chốc đương nhiên thu hút sự chút ý của rất nhiều người. Mà lúc bọn họ phát hiện mục tiêu của những người này chính là Nghiêm gia, đông đảo võ giả trong Thành Trường Lạc đều lắc đầu bất đắc dĩ.  

             Xem ra ngày hôm nay sắp có biến hóa lớn rồi, chỗ dựa của Tô gia là Ly Hỏa Kiêu Vương Phượng Lăng Dạ đã tự mình ra tay. Mà với đội hình như thế này, Nghiêm gia cơ bản không hề có chút lực chống cự nào, có vẻ như chuyện Nghiêm gia bị diệt vong đã thành kết cục được định sẵn.  

             Chúng cường giả của Vạn Binh Các ra mặt, cùng lúc đó, Tiêu Trần nhìn thấy nhiều cường giả của Vạn Binh Các xuất hiện như vậy, ban đầu hắn cũng hơi sửng sốt, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ tới Phượng Lăng Dạ lại làm được đến bước này, không tiếc công sức điều động đội hình cao thủ của Vạn Binh Các như thế chỉ vì muốn tiêu diệt Nghiêm gia.  

             Cảm giác sửng sốt ngắn ngủi trôi qua, ánh mắt Tiêu Trần nhìn về phía Phượng Lăng Dạ rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, tên này là quyết tâm muốn tiêu diệt Nghiêm gia đây mà.  

             “Tiêu Trần huynh, huynh không giữ được Nghiêm gia này đâu, hãy buông tay đi.”  

             Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Tiêu Trần, Phượng Lăng Dạ thản nhiên nói.  

             Tiêu Trần nghe hắn nói những lời này, chỉ lạnh lùng cười:  

             “Vậy sao? Vậy thì thử xem, đến cùng là ta không gánh nổi Nghiêm gia hay là ngươi không gánh nổi Tô gia đây.”  

             Đã không còn gì để nói nữa rồi, ngay lúc tiếng nói của Tiêu Trần vừa kết thúc, một tiếng ưng hót rõ to vang lên. Tiếp theo đó, tất cả mọi người đều thấy từ một phương hướng khác cũng có hơn trăm con Kim Sí Đại Bàng bay tới không trung Thành Trường Lạc, nhanh chóng bay tới trước đám cường giả của Vạn Binh Các. Hai bên kỵ binh cưỡi Kim Sí Đại Bàng và hắc nhạn giằng co lẫn nhau.  

             Trên Kim Sí Đại Bàng dĩ nhiên là cường giả của Cửu Tiêu Cung, trải qua ba ngày đi đường, cuối cùng bọn họ cũng đã tới được Thành Trường Lạc, mà cường giả Cửu Tiêu Cung đến đây cũng làm cho Phượng Lăng Dạ chùng xuống. Xong rồi! Tiêu Trần đã liên hệ với Cửu Tiêu Cung từ khi nào vậy? Bây giờ cường giả đôi bên tề tụ, ý định muốn tiêu diệt Nghiêm gia trong nháy mắt của hắn ta đã hoàn toàn thất bại, mà chuyện này đương nhiên cũng đã phát triển tới một hướng không thể tưởng tượng được, hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Phượng Lăng Dạ.  

eyJpdiI6Ik1KS0NsRDU4RGxsYnhNeXFmVTZzQlE9PSIsInZhbHVlIjoiSEtMcGI4Vjd2M2xvdTV6bFB1WEJ4MGJmYWxvVk9VdnB1a2szXC9PamJSZGJndThzV0lFZzJ2ZXl0M2t2RW56Qzh3YXV3UUdOWmFHNkd4WTZmeXBZa1V6V2pNeVFuWkxWcTh2N0dJV3pMS1wvZVhtMlVUTzUrSE5xY0ZNcmJNWlFuSTJyWE1jRlwvbHZsUHo1aVdHRWIyTzY5SHd0Q014dEpHKzVKNTdIVHNMbzZKbmJhT0w4Q01PWHpHOE51Z1hpUTAzb0Y0Rk1lNXNxSldkVVwvZXFtXC9zRlFQYkRsbDc0MFd3bEZJbjVLXC9oekR5TkQwTWVFcmQyMW5lT1JKZTlVckYwNWRlbTZUUWRadFd3VTR4NmtVZEVHOTExaENURXgrRTVSbTBLNnlZRVg4Sk1NOFh4K2lNNFBYVDdGS05xbFBTYjRJZGVhdFwvelZiZHRMYmVjbGVCSmxBRHh6cVwvQmpNTFdWc0NlcEJFeGVsdTlBcGRVNit6VVRvWHBcL28rRkdyM2ZtclRKSHRsRXB5eWI0WVlOMUJoNWxnS3REbVdRT1dJNTI3SmFqQ0VLOTJrZHYwK2g3ZWE1OXFPK2FwVzF0cHZTT3ZPa1oyT0xTSXRDaUJzbHhUaW5GQVZLeEJCWGExWGREcmZyQ2FzS3ZpRGk0R05paUl5VGNHYklXNENvQ3JTVVgiLCJtYWMiOiI2MGE4ZjJkMDJmNjNhZjJhZjg0MWVjYzUxMzkxOTc2MWQ2MTYxMzEwYzM4ZDUyMGU1YTlmYTY3ZTE3NTc5ZGUzIn0=
eyJpdiI6IityRW8yUXF1Q1hjeWFEVGdrcW56Ync9PSIsInZhbHVlIjoiU2hLZXdpS2Y1MnpXUHBvT05OTnpTb1FEeXhqNnprTFU0OTg4cnhONmZpQUprcXN4eXBkS1RHbU84YkZxQ3hUN3NEM01VelU5dTQ2elwvZnkyM0FEQXMrZnNvTmRFTGFVRHYycmRsMlZSb1k1RTJjdnNwRFExMjNZWUlQeFwvMDVMM3R4OUdwTnJtZWdIOW9xZzhnT05cLzhwSlljNlNYWm1KeHp5b2JHQm9xb1wvcW44bEd6UFdiOXFwSUVabWYybGhcL2VnZDNlelhRaTliM2tpWkpKbElEN2o4Y3F4RXp3ZUpPcmtYcFV0UjI2U2U0Vm5vSDBwK2xjY0xcL3VvdXpVRHFWQVBscGZvV0hWMVpqdDFjUlkxc2tuRTg3M1FpdkVUOE16bnFHZ3VSZFRhemU4RzN2ZlNcL1k4clBid0Q1RStFdTJxM0Z1S2puMlpyOGRsRCtpUUlLdG5aTDF2K3NabHJVSE4zd3JJYUFXYXdKQ3piQW9icWIxNHQwQ0JvYkFPWWNMbEJoT0RjUklDVlV1T3UxOXZSTklTalE9PSIsIm1hYyI6ImE0M2JhMGRkZDVlNjZmNDIzMmIxYzgxMzk2ZmMzMWM2Zjc3OTMwZWJiMGI1ZDc0MGVjYTQ2ZGM3ZGY3ZmQ2YjAifQ==

             “Phượng Lăng Dạ, ta đã nói nếu như ngươi muốn chiến, thì ta sẽ chiến với ngươi. Chư vị sư huynh, xin nhờ chư vị giúp ta một tay, đánh lui Vạn Binh Các.”

Ads
';
Advertisement