Nhíu mày nhìn vào nơi Hắc Bào Ma Sứ vừa đứng, trong lúc mơ hồ, Man Thú Chúa Tể đã đoán được, từ lúc bắt đầu, Tu ma giả đã không có ý định tử thủ ở Thành Nam Quan rồi.
Thu lại ánh mắt, nhìn xuống chiến trường phía dưới, lúc này, bên dưới chỉ còn lại một ít tử sĩ ma bộc đang ngăn cản đại quân của Thiên Thần lục địa, mà những người này chắc hẳn đã hạ quyết tâm hi sinh để những người khác có thể rút lui an toàn.
“Để lại người sống, bắt chúng lại.” Quát về hướng những siêu cấp cường giả Đạo Tôn cảnh phía dưới, với những tử sĩ này, Man Thú Chúa Tể muốn để lại người sống, có lẽ sẽ moi được một số thứ từ trong miệng họ, mặc dù khả năng này là rất nhỏ.
Nghe Man Thú Chúa Tể truyền lệnh, mọi người vốn đã chuẩn bị bắt sống những tử sĩ ma bộc, nhưng chỉ trước đó một chút, những tử sĩ ma bộc này vậy mà lại lựa chọn cùng nhau tự sát.
Bọn chúng vốn không cho phía Thiên Thần lục địa bất kì cơ hội nào, cũng không có nổi một người sống, sắc mặt Man Thú Chúa Tể âm trầm, chậm rãi đáp xuống tường thành Thành Nam Quan, từ nới này có thể thấy rõ, Thành Nam Quan lúc này đã biến thành một toà thành chết. Tu ma giả đã rút lui, trong Thành Nam Quan lúc này tràn ngập thi thể của bách tính, hiển nhiên cả toà thành này đều đã bị Tu ma giả tàn sát rồi.
Một trận chiến ác liệt, phe Thiên Thần lục địa tuy đã thành công giành lại Thành Nam Quan, nhưng cả toà thành lại không còn một ai sống sót, những gì còn lại chỉ là một đống thi thể mà thôi.
Nhìn những thi thể đang không ngừng toả ra mùi hôi thối, sắc mặt Man Thú Chúa Tể âm trầm, tuy rằng rất muốn đuổi theo Tu ma giả, nhưng rốt cuộc ông vẫn không hạ lệnh đuổi theo.
Đầu tiên, trải qua sự ngăn cản của các tử sĩ ma bộc vừa nãy, đại quân Tu ma giả đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa, nếu tuỳ tiện truy kích, rất có thể sẽ bị trúng mai phục, hiện tại còn chưa biết thực lực của Tu ma giả mạnh yếu thế nào, nếu đột nhiên xuất hiện hai Ma Sứ, chỉ sợ đến cả Man Thú Chúa Tể cũng sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Cho nên kế hoạch tốt nhất bây giờ chính là làm gì chắc nấy, cứ chiếm lĩnh Thành Nam Quan trước, rồi hẵng tiến về Nam Phong Vực.
Hạ lệnh cho đại quân vào thành, thống kê số người tử vong của Thành Nam Quan, đồng thời tiến hành chôn cất, đề phòng ôn dịch xảy ra, cùng lúc đó, gia cố lại tuyến phòng thủ của Thành Nam Quan, tường thành cũng phải được sửa lại.
Trận chiến thành Nam Quan thoạt nhìn như đã kết thúc, nhưng Man Thú Chúa Tể lại không hề vui mừng chút nào, ngược lại lòng hắn ta lại có đôi chút bất an.
Không hề hay biết đại loạn bên ngoài, trong Hồ Bách Linh, trải qua gần một tháng bế quan, cuối cùng Tiêu Trần đã hoàn toàn luyện hoá được Kiếm chủng rồi.
Cùng với việc Kiếm chủng bị luyện hoá, cuối cùng Thiên Đạo Kiếm Phôi cũng có một chút thay đổi, Thiên Đạo Kiếm Phôi lúc trước chỉ là một kiếm phôi rất bình thường, nhưng giờ phút này, nó tựa như được mài giũa qua, đã có chút dáng dấp của Thần kiếm, chỉ là nếu muốn thật sự thay da đổi thịt thì còn quãng đường rất dài phải đi.
Mặc dù không thể biến chất một cách hoàn toàn, nhưng lợi ích mà Kiếm chủng này mang lại cho Tiêu Trần không cần nói cũng biết, theo sự thay đổi của Thiên Đạo Kiếm Phôi, được ca tụng là một trong số những thể chất mạnh nhất, Thiên Đạo Kiếm Phôi cuối cùng cũng thể hiện ra sự hung dữ của nó rồi.
Chậm rãi mở hai mắt ra, nhả ra một ngụm khí bẩn, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, Tiêu Trần đã nắm giữ được một thủ đoạn vô cùng biến thái từ Thiên Đạo Kiếm Phôi, là Linh Hồn Trảm Kích.
Cùng với lần nâng cấp này, Thiên Đạo Kiếm Phôi đã có thể tạo ra sự công kích, chỉ cần Tiêu Trần vừa nghĩ, Thiên Đạo Kiếm Phôi lập tức có thể phát ra một đạo kiếm khí, kiếm khí này sẽ không gây tổn thương lên cơ thể con người, vì mục tiêu của nó chính là linh hồn.
Trảm kích chuyên nhằm vào linh hồn, thử một chút, ở trạng thái sung mãn nhất, bây giờ hắn có thể phát ra ba đạo linh hồn trảm kích, mà thời gian khôi phục chỉ có một ngày mà thôi.
Nhưng đừng cho rằng linh hồn trảm kích này không có tác dụng gì, ngược lại, sự kinh khủng của linh hồn trảm kích không hề kém bất kỳ Võ kỹ Thiên cấp nào.
Bởi vì linh hồn trảm kích là vô hình, kẻ địch rất khó phát hiện ra, trừ phi là người có linh hồn lực vô cùng mạnh, nếu không hiển nhiên là khó lòng phòng bị, mà một khi bị linh hồn trảm kích đánh trúng, đầu tiên linh hồn sẽ cảm thấy vô cùng đau nhức, sau đó cả người sẽ khựng lại trong chốc lát.
Đừng xem thường khoảnh khắc khựng lại này, trong lúc chiến đấu, có lẽ thắng thua sẽ được phân định trong chính khoảnh khắc đó.
Thử nghĩ mà xem, trong lúc đang chiến đấu với người khác, nếu Tiêu Trần đột nhiên tung ra một đạo linh hồn trảm kích, chắc chắn sẽ làm người khác khó lòng phòng bị, hơn nữa rất có khả năng sẽ cầm chắc thắng lợi.
Còn nữa, bị linh hồn trảm kích đánh trúng, không giống với những vết thương bình thường trên cơ thể, nó rất khó để khôi phục, đan dược chữa trị vết thương linh hồn vốn đã rất ít, hơn nữa còn khó để luyện chế, mà cho dù có thì giá cũng cao tới đáng sợ.
Cho nên, trong tình huống bình thường, võ giả thà chịu vết thương cơ thể cũng không muốn linh hồn bị thương, bởi vì quá khó để khôi phục, không có đan dược trợ giúp, chỉ dựa vào chính mình, trong thời gian ngắn vốn không thể nào chữa trị được.
Chính bởi vậy, một khi bị linh hồn trảm kích của Tiêu Trần đánh trúng, những người cùng cảnh giới cả đời không có khả năng khôi phục, còn với những người cảnh giới cao hơn, trừ phi có sự trợ giúp của đan dược, nếu không thì việc khôi phục cũng vô cùng khó khăn và tốn thời gian.
Sự khủng bố của linh hồn trảm kích làm cho Tiêu Trần cảm thấy vô cùng hài lòng, đây chắc chắn là đòn sát thủ của hắn, thật không ngờ, phép thần thông đầu tiên mà Thiên Đạo Kiếm Phôi cho mình vậy mà lại đáng sợ đến vậy.
Tiêu Trần hài lòng đứng dậy, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi trên người, vốn hắn còn muốn ở lại Hồ Bách Linh thêm một thời gian nữa, làm tu vi đột phá thêm chút nữa, nhưng tính thời gian, hắn cũng đã bế quan gần một tháng rồi, cho nên, hắn vẫn nên trở về Vô Trần cư một chuyến trước đã.
Đằng nào hắn cũng có lệnh bài của Cửu Tiêu Chúa Tể, bất cứ lúc nào cũng có thể vào Hồ Bách Linh, hôm nay về xem có chuyện gì xảy ra không đã, sau này lại trở về đột phá tu vi, cũng không lỡ mất nhiều thời gian.
Nghĩ vậy, Tiêu Trần trực tiếp rời khỏi Hồ Bách Linh.
Dọc đường trở về Vô Trần cư, ngay khi Tiêu Trần vừa về đến Thiên Kiếm Phong, nhanh chóng nghe rất nhiều đệ tử kể rằng Thiên Thần lục địa xảy ra biến lớn rồi.
Rất nhiều Tu ma giả xuất hiện, nhân số không dưới triệu người, hơn nữa dưới trướng Tu ma giả còn có những võ giả của Thiên Thần lục địa tự xưng là ma bộc, số lượng chúng còn lên tới hàng chục triệu người.
Tu ma giả tới không bóng đi không hình, căn bản không thể tìm thấy vị trí của chúng, thỉnh thoảng lại có tên đột nhiên xông ra đánh cho ngươi trở tay không kịp, chính vì vậy, bây giờ Man Thú Chúa Tể ở Nam Phong Vực gặp phải cục diện vô cùng khó khăn, thậm chí ngay cả một vị Chúa Tể ẩn thế khác, Bá Quyền Chúa Tể cũng đã tới Nam Phong Vực để giúp Man Thú Chúa Tể một tay rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất