Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần

Bá Quyền Chúa Tể chính là sư phụ của Thần Quyền Lâm Nặc, cũng giống như Man Thú Chúa Tể vậy, Bá Quyền Chúa Tể không xây dựng thế lực của riêng mình, thuộc loại Chúa Tể Đại Năng lánh đời.  

             Theo sự xuất hiện Bá Quyền Chúa Tể, hiện nay toàn bộ Nam Phong Vực chẳng khác nào hội tụ hai vị Chúa Tể, chẳng qua cho dù như thế, cũng khó có thể tìm được hành tung của đám Tu ma giả.  

             Căn cứ suy đoán các đại Chúa Tể, Tu ma giả hẳn là nắm giữ một loại phương pháp ẩn nấp cực kỳ quỷ dị, cho dù là Chúa Tể Đại Năng cũng khó có thể phát giác được hơi thở Tu ma giả.  

             Cũng khó trách, Tu ma giả có thể ẩn núp âm thầm mấy ngàn năm ở Thiên Thần lục địa, đối với bọn họ mà nói chuyện trốn chạy, ẩn nấp chỉ e rằng cũng đơn giản như cơm bữa.  

             Nhưng bởi vì đám Tu ma giả chuyên ẩn nấp và đánh du kích này, làm cho Nam Phong Vực giống như lâm vào vũng bùn, mặc dù Thiên Thần lục địa đã đoạt lại được thành trì bị Tu ma giả chiếm cứ rồi, nhưng không có cách nào để đánh tan đại quân Tu ma giả trong một lần. Cùng lúc đó, năm toà thành mà Tu ma giả để lại cho Thiên Thần lục địa kia đều là những tòa tử thành, toàn bộ dân chúng trong thành đều bị Tu ma giả tàn sát sạch rồi.  

             Căn cứ theo đánh giá, năm tòa thành trì ở Nam Phong vực có tổng cộng năm ngàn vạn người bị tàn sát, cuộc tàn sát đẫm máu như vậy khiến cho tất cả mọi người ở Thiên Thần lục địa tức giận.  

             Trên đường không ngừng hỏi thăm tin vỉa hè, Tiêu Trần căn bản cũng nắm giữ được hình hình hiện nay của Thiên Thần lục địa, trong lòng Tiêu Trần Tâm đột nhiên cảm thấy lo lắng cho tình huống ở trong nhà..  

             Hôm nay Tứ Đại Vực cũng đã bị đám Tu ma giả tấn công, Đông Dương Vực cũng không phải là ngoại lệ, mặc dù Tiêu gia ở quận thành Lĩnh Sơn, chẳng qua là một thành nhỏ, hơn nữa lại vắng vẻ. Tu ma giả hẳn là sẽ không tiến công nơi đó, chẳng qua mọi việc đều có ngoại lệ, mà một khi Tu ma giả tiến công quận thành Lĩnh Sơn, chắc chắn là quận thành Lĩnh Sơn sẽ không ngăn được, do vậy, Tiêu gia chẳng phải gặp nguy hiểm sao?  

             Phụ thân và mẫu thân đều đang ở nhà, trái tim vẫn luôn canh cánh chuyện an nguy của hai người, Tiêu Trần đi thẳng tới rồi chỗ ở của Thương Huyền, chẳng qua sau khi hỏi thăm mới biết được, hôm nay Thương Huyền cũng không ở Thiên Kiếm Phong. Bởi vì chiến tranh bộc phát, rất nhiều cường giả của thất đại bá chủ thế lực đã bị phái đến biên giới Tứ Đại Địa vực trấn thủ, đợi chờ mệnh lệnh bước tiếp theo, mà ba người Thương Huyền mấy ngày trước đã tuân lệnh đi đến đóng ở thành Tây Quan thuộc Tây Hải Vực rồi.  

             Thương Huyền không có ở đây, không có cách nào, Tiêu Trần chỉ có thể trở về Vô Trần Cư trước, mà cũng chính sau khi trở về Vô Trần Cư, hai người Thanh Dao Thanh Lạc mới nói cho hắn biết rằng hôm nay Tần Thủy Nhu đang bế quan đột phá Minh Kính, khả năng cần một khoảng thời gian nữa thì nàng mới có thể xuất quan.  

             Đối với sự đột phá của Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần không nói thêm gì, nếu nàng đang bế quan thì mình cũng không thể đi quấy rầy, trở về phòng, trong lòng trước sau cũng lo lắng chuyện phụ mẫu.  

             Một đêm im lặng, một đêm này Tiêu Trần gần như không hề tu luyện, hắn cứ suy nghĩ chuyện Đông Dương Vực, mà trải qua một đêm suy nghĩ thì cuối cùng Tiêu Trần quyết định đón toàn bộ người nhà đến Cửu Tiêu cung.  

             Có một số việc nhất quyết không thể đánh cược, mà Tiêu Trần cũng không dám đánh cược, giống như sự an nguy của phụ mẫu, Tiêu Trần hiển nhiên là không thể nào đánh cược được. Hiện nay Đông Dương Vực lâm vào chiến loạn, mà mình lại ở Cửu Tiêu Cung xa xôi, không thể nào nắm giữ tình hình trong nhà một cách kịp thời được. Vì vậy biện pháp tốt nhất chính là đưa phụ mẫu cùng với toàn bộ các tộc nhân đến Cửu Tiêu cung, đó mới là nơi an toàn nhất.  

             Lấy địa vị Tiêu Trần ở Cửu Tiêu cung, muốn tìm chỗ cho người Tiêu gia ở lại trong Cửu Tiêu cung cũng không phải chuyện gì khó, đi đòi một ngọn núi dành cho Đạo Tử là được, đến lúc đó hắn sắp xếp người Tiêu gia ở đó.  

             Trong lòng Tiêu Trần đã có quyết định, chẳng qua thế cục hôm nay hỗn loạn, nếu là một mình hắn đi trước, e rằng rất khó tới quận thành Lĩnh Sơn một cách an toàn, dù sao tu vi của hắn vẫn còn quá thấp.  

             Tiêu Trần cũng không phải là một tên ngốc, hắn rất rõ về tu vi chính mình, căn bản là không có chút tác dụng nào trong trận đại chiến này, thậm chí ngay cả tự vệ cũng khó, thế nên, lần này trước khi đi tới quận thành Lĩnh Sơn, chắc chắn còn cần cường giả Cửu Tiêu cung giúp đỡ.  

             Chỉ có điều, ba người Thương Huyền hôm nay cũng không ở Thiên Kiếm Phong, mà dường như tất cả những Phong chủ khác cũng đều chạy tới tiền tuyến, trong một thời gian Tiêu Trần đúng là không có sự lựa chọn thích hợp.  

             Nghĩ tới hẳn là nên đi cầu viện ai giúp đỡ, ngay từ đầu Tiêu Trần nghĩ tới Cửu Tiêu Chúa Tể, nhưng hắn cũng nhanh chóng lắc đầu bác bỏ, đối mặt với tình huống hôm nay, đương nhiên Cửu Tiêu Chúa Tể không thể nào thoát thân được, thế nên không thể theo mình đi Đông Dương Vực.  

             Cửu Tiêu Chúa Tể không được, đột nhiên Tiêu Trần nghĩ tới một người, Đan Vân Đạo Tôn, chính là sư phụ của mình. Mặc dù thường ngày ông ta vẫn luôn mang bộ dáng say khướt, cà lơ phất phơ, nhưng hắn cũng là một siêu cấp cường giả Đạo Tôn cảnh, Đan Vân Đạo Tôn chắc chắn là một sự lựa chọn thích hợp.  

             Nghĩ tới đây, Tiêu Trần trực tiếp chạy tới chỗ ở Đan Vân Đạo Tôn, chuyện làm cho hắn vui mừng chính là, Đan Vân Đạo Tôn không bị điều đi. Chỉ có điều, đối mặt với cục diện hôm nay mà người này lại còn đang uống rượu, hơn nữa vẫn là dáng vẻ say khướt như cũ.  

             Lười biếng tựa vào ghế dựa trong viện, trong ngực ôm một bầu rượu, sắc mặt hồng nhuận, mắt say lờ đờ, toàn thân mùi rượu, nhìn dáng vẻ của Đan Vân Đạo Tôn này, Tiêu Trần tiến lên nói với vẻ giận dữ: “Toàn bộ Thiên Thần lục địa đang rối loạn, ngài còn có tâm tình uống rượu ở chỗ này sao?”  

             “Ợ, không phải là còn có các Chúa Tể chống đỡ lấy sao, hơn nữa, ta không uống rượu thì còn có thể làm gì?” Nghe lời nói này của Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn ợ một hơi rượu, lười biếng trả lời.  

             Tiêu Trần rất hiểu tính cách của Đan Vân Đạo Tôn, hắn biết rõ ông ta lười biếng vô cùng, trừ rượu ra thì chẳng bao giờ để bất cứ chuyện nào trong lòng, dường như trời có sập xuống thì cũng không phải chuyện của ông ta vậy.  

             Tiêu Trần có phần chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, không hề vòng vo mà nói luôn: “Sư phụ, ta có việc cần ngài giúp đỡ.”  

             Nói chuyện bản thân mình muốn đưa mọi người Tiêu gia về Cửu Tiêu cung xong, nghe Tiêu Trần nói vậy, Đan Vân Đạo Tôn cũng không đồng ý ngay lập tức, mà mỉm cười đầy vẻ sáng tỏ: “À, chuyện này, muốn ta đồng ý thì cũng có thể, nhưng mà ta có một điều kiện.”  

             Không từ chối, nhưng lại nhân cơ hội để bắt chẹt, nhìn gương mặt đầy ý xấu của Đan Vân Đạo Tôn, Tiêu Trần tức đến mức nghiến răng, cái ông này già đúng là không đứng đắn, giờ đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới lợi dụng, hơn nữa còn bắt chẹt đúng đồ đệ của mình.  

             “Ngài nói đi, điều kiện gì.” Tiêu Trần tức giận nói.  

             “Rất đơn giản, vi sư ta giúp ngươi mang người Tiêu gia về, chỉ cần ngươi đồng ý với vi sư, thời gian kế tiếp, ngươi phải đi theo ta học luyện đan, không lên được trình độ luyện đan sư Huyền cấp, không được rời khỏi nơi này, sao nào?” Đan Vân Đạo Tôn cười nói.  

eyJpdiI6InVMYk1CV3F6K1B3UHNzcXdKRmNWOWc9PSIsInZhbHVlIjoiWDFzRnR1V05UaW5zd25rc1luRU45bEdxYXNlcmdIc2NsWUF4SUtaRkhDREpCSkNqWk40U1FXMjFPdGJjdm1VWVJZeU11NGJmalJmZjBZVDhlYXMwTmxGTTVtZDRyVWxRUVBwQTBhUTNuRm4yQUpXNGVLVjA1cHNJSFI0NWlNWGRiTHpIK0hyYlFGN1JNZDJBTm8weVM4XC9BZm50WnRkZklIZ2FtMmU4QktVV0xMZUZVcHpvMFNqcUlQZHJBaFh6cFFLcStRY3M0OFhsQjNhWmFFV2ZUUVNGaldzV2RvU3VtMzczY2RETVhlYVg4STlCcDVHeDl1SnlnZ1BIYmFjK0dvbTEzQW9YTmRsUDFhRTNPXC9xeTNWTU5wcmVYeVwveUxoUzYwZ0Z6bFwvOHB2RWVTMDd0Y21aME1FQUdLU25tOEpMa1hxTDRwTlN6aGt0NWU0Mk1udDROYW1OM0RDVjJqNDNiWkJ1cFhuZjVVeU1NK0xDVno3cUtLY1FDZkJaVENrVDBpZ0t3bGRTaVJ3dVJERmtkM2JrOVZZVDVUZmptc1U5SThvbU91aUpLNGJ4eEJscUI5Uk9JUExVcjA3QkY1bGJKSzZ1elpIOE1xOUxxYVl2QWNnaVZ6dmpwWCtqK3B6emZtQWhpM3BhVmVcL1g4QVwvK2RVamhiY055ODFLT0wwdDIyZ21tZm9vN2VCcjhwWWhmemRFdjBVRTl2STNVclJSOXF5R1JpT2JqWTNRMUowdDJJWFFlT0NJdG5nYUpwNUx1TXM4dVJ4YmNxZWFBcnozbXhmM2dXTVNleDFDMVk0YmM0Q2c0aDR0WExrTT0iLCJtYWMiOiJjMjFlNjEyM2M2ZDgyYmZjZWZiMDE2YWY2MGVlN2RkZWRmNDk4NGQxNmY5ZDM4ZmUxYTNiOWE5Yjk1ZDcwMDY4In0=
eyJpdiI6IlpldVZWdWxuVWJYRjQwR29LODg1d1E9PSIsInZhbHVlIjoiQXJ3MmtWUXlkK1N3OG5zSVpEcWNzUnZBeURQOHltTyt3T2FXRU94RVJKU1J4U2tpNTY2MllWeEJMWVpoQ1wvdlNBeEFkRWVuMHBcL2h5YlZpczhUeUxcL0d6elFZWnVZRFZ6V2pmK1puZlFaSTZRUFlhcHBTS0JBMTFXcTdWYjB0Ykd0Q0lcL1dKVjZYVWFxbXF4eGtQdkg4aGRmS0NjY3NINUtZZ1VNSVAzXC9GbmVuMU1CZlQ5eHFPUlN2aDJOODBXYkdSRkRCOHhhYzdWQUJ5YTlNTHRxbk5Gcis4V0hsSEY2aEcxVVpRN2p4Um5FQkJhN0U4TEdGTlRTcVNxaUhRUzdIUXNVVFI3NFpoVCtOaEtqalBKUUQxOHQ0R1ZtNE53YXBEcGEyQ0JuNFVBRHFFbFdVRUQwaVNMUmFlNzZKS2dYS3hCVXY1V01tMXdpblpqZTVPMEVlbit3bnppYjJveExUY1l0TUNjRVFxOWtDY0pnT1lsYmJMaXlidUw5SGZZWmtmb3plSDNxTDU3RmxNWVduOGRod0g5S0twV1lmTTdVVE93dTRUT3B2ZWdBcFBaMXJXamJcL01XNWFrcEdaMDM5SXZaS3AzUTllU2VWSndMQVAyTVZnQUI3RW1xRlZsNzEzNkJrSW1pT3YzZ0FCenNiTmJqcFhLQzlnM29oMHRVOEFNUzZiYnlocFEzMGlwRDE4OHpJT0JQZHphVVJ1RGRla0tubjVXVGUyQ09tdldUNjZ4SFBXamw0XC9UZVRcL3llUVZxS29PendJN2VzZVRqYUNtVkVcLzVBcG55bVE1cDJXaWFrS2NtekV6UzZXZXp1RWpKcDQzNWI5dCtKZUZyV0VQMFNWcFRNeldPdkpQbjhMajMyQStRdm9ORkZwWmZyVFZNdXk4eEp5eFFTUlJSVWtESHRoeGVXc3BudmpSTFpxYjFGdkt2anVZUkZMTlwvUVFaeU1tM1pseXpiVEcya25xUW5ld2F6U3hnMXc2Sys2YlBsZytFdmJOd1ZMeEFNYXFrVDd0NG5wemV2dzBOZiszYXFFeHRHSkVBNnNGTnlseGhqQzRFbytqaFVXS2x6RXJEa1VWbG9HYURUSXNHaDViR2RJUVpHMjZsMlkrcG5mM2NCWHgzXC9jNlFwZERrZkZZdVpTTEpIQUhHQ3RcL1JRZTVSTmk2THVZOHhyUElOaElJTkY4VVlaME82OTF1NXFjcWpYNklNS1pFMUN0RjdXdU9vaFB5dWZETG8wSlBrPSIsIm1hYyI6IjI3NGNkMWZjOWRhMDA4ZjQ5YmY5ZDQ5YzY4ZjNiODlmOTY3NmUzY2FlMzRiNzgyOTFiNmJjYjc4MGU3YjQ5OTYifQ==

             Tuy lòng tràn đầy lửa giận, nhưng không còn cách nào khác, Tiêu Trần trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng gật đầu đáp với vẻ cực kỳ phẫn nộ: “Được, ta đồng ý với ngài.”

Ads
';
Advertisement