Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần

Không còn cách nào, Tiêu Trần bị ép phải đồng ý với yêu cầu của Đan Vân Đạo Tôn, sau đó, hai người hẹn nhau một canh giờ sau xuất phát, Tiêu Trần lập tức quay người rời đi. Chuyến đi này tới Đông Dương vực tuy không thể nói là vô cùng hung hiểm, nhưng chắc chắn nguy hiểm trùng điệp, cho dù có Đan Vân Đạo Tôn bảo vệ, nhưng hắn cũng không thể chủ quan, cho nên trước khi đi, Tiêu Trần còn một số chuyện cần bàn giao lại cho hai cô gái là Thanh Dao Thanh Lạc.  

             Nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn tựa mình trên ghế, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.  

             Sở dĩ ông ta muốn ép Tiêu Trần theo con đường tu luyện đan dược của mình, hoàn toàn là vì Đan Vân Đạo Tôn mới nhìn ra sự hư phù trong khí tức của Tiêu Trần, mặc dù sự hư phù này đối với võ giả bình thường căn bản cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối với Tiêu Trần, nếu như Tiêu Trần theo tốc độ này mà tiến hành đột phá, rất có thể tạo thành căn cơ bất ổn, từ đó có thể sinh ra những ảnh hưởng không thể nghịch chuyển trong tương lai.  

             Mà việc luyện đan, một là có thể làm chậm tốc độ đột phá của Tiêu Trần, hai là có thể giúp Tiêu Trần ngưng tụ linh lực, làm ổn định căn cơ, đồng thời còn có thể nâng cao đan đạo tu vi, có thể nói là một công đôi ba chuyện.  

             “Tên nhóc nhà ngươi, tâm đang loạn rồi, cần phải biết những lúc thế này thì càng cần phải giữ được bình tĩnh, loạn thế sắp tới, nhanh chóng nâng cao năng lực đương nhiên là quan trọng, thế nhưng nếu vì thế mà bỏ qua căn cơ của bản thân, thế chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao.”  

             Uống một ngụm rượu, Đan Vân Đạo Tôn nhẹ giọng thì thầm nói.  

             Có lẽ vì xuất hiện Tu ma giả, mà khiến cho trong òng Tiêu Trần sinh ra một cảm giác nôn nóng cực hạn, hắn luôn cảm thấy phải nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân, chính vì cảm giác nôn nóng này mà luôn khiến cho Tiêu Trần bất chấp tất cả để có thể đột phá một cách nhanh chóng.  

             Với tốc độ đột phá này, cùng với sự nôn nóng trong lòng, theo thời gian, dần dần Tiêu Trần bỏ qua căn cơ của bản thân, mà điều kiện lúc trước Đan Vân Đạo Tôn đưa ra, đó chính là để Tiêu Trần bình tâm trở lại, cho dù loạn thế có giáng xuống, cũng không thể vì vậy mà mất đi tấm lòng.  

             Không thể không nói, cho dù Tiêu Trần có tư chất nghịch thiên, nhưng tâm tính này thì còn kém xa so với lão quái vật Đan Vân Đạo Tôn này, chuyện này cũng không thể trách Tiêu Trần được, dù sao đi chăng nữa, Tiêu Trần cũng chỉ là thanh niên chừng hai mươi, tương lai vẫn còn dài, hiện tại Tiêu Trần chẳng qua chỉ là con chim ưng non còn đang học bay, muốn có thể sải cánh bay cao thì còn cần phải đi một đoạn đường rất dài.  

             Một canh giờ trôi qua, Tiêu Trần giao phó xong mọi việc, một lần nữa quay lại chỗ Đan Vân Đạo Tôn, sau đó, hai người họ không cưỡi Kim Sí Đại Bàng, mà dưới sự dẫn dắt của Đan Vân Đạo Tôn, hai người xông thẳng lên không trung, rồi vụt mất ở đường chân trời.  

             Tốc độ của của Đan Vân Đạo Tôn nhanh hơn rất nhiều so với Kim Sí Đại Bàng, bay vun vút ở chân trời, cảnh vật phía dưới, trong khoảnh khắc này đều trở nên mơ hồ, mà với tốc độ này, thì nhiều nhất là một ngày có thể tới thành Đông Quan rồi.  

             Đương nhiên, trên cơ bản thì Đan Vân Đạo Tôn vẫn chưa dùng hết toàn lực để đi đường, dù sao Đan Vân Đạo Tôn cũng là một nhân vật Chúa Tể thứ thiệt.  

             Giữa đường cũng không nghỉ ngơi, một ngày sau, hai người đã thành công đến thành Đông Quan.  

             Là một trong bốn cổng lớn của Trung Thổ Thần vực, thành Đông Quan giống với thành Nam Quan, cần phải đi qua Đông Dương vực để tới Trung Thổ Thần vực.  

             Điều mà người ngoài không biết, bây giờ bốn cổng lớn đông tây nam bắc, đều có Chúa Tể đại năng toạ trấn, mỗi cổng đều có hai vị Chúa Tể toạ trấn, sở dĩ như thế là để đề phòng Tu ma giả ồ ạt xâm phạm vào Trung Thổ Thần vực.  

             Chuyện chiến loạn ở tứ đại vực là điều không thể tránh khỏi, chí ít phải tuyệt đối đảm bảo an toàn cho Trung Thổ Thần vực, cho nên, các Chúa Tể phải ngăn chặn đám Tu ma giả bên ngoài Trung Thổ Thần vực.  

             Ở thành Nam Quan do Man Thú Chúa Tể và Bá Quyền Chúa Tể toạ trấn, ở thành Tây Quan do Cửu Tiêu Chúa Tể và Vạn Binh Chúa Tể toạ trấn, thành Bắc Quan do Phần Thiên Chúa Tể và Thần Phù Chúa Tể toạ trấn, thành Đông Quan thì do Mộc Thiên Chúa Tể và Thiên Đan Chúa Tể toạ trấn, còn hai Chúa Tể còn lại thì toạ trấn tại Trung Thổ Thần vực.  

             Chiến tranh bùng nổ khắp nơi, mỗi đại Chúa Tể đều đảm nhận nhiệm vụ riêng của mình, khi Tiêu Trần và Đan Vân Đạo Tôn tới thành Đông Quan, Thiên Đan Chúa Tể hiện thân, mà vừa thấy mặt, Thiên Đan Chúa Tể nói với Đan Vân Đạo Tôn với vẻ lạnh lùng:  

             “Thế nào, huynh chịu ra tay rồi sao?”  

             Giọng điệu có phần không thoải mái, đầy mùi chua ngoa, chỉ là nghe lời này của Thiên Đan Chúa Tể, Đàm Vân Đạo Tôn chỉ cười lớn nói: “Nương tử, nàng hiểu lầm rồi, ta đến để đưa người nhà của Tiêu Trần đến Cửu Tiêu cung.”  

             Ông ta hoàn toàn không có ý định trợ giúp Thiên Đan Chúa Tể trấn thủ thành Đông Quan, nghe những lời này của Đàm Vân Đạo Tôn, sắc mặc của Thiên Đan Chúa Tể càng thêm sắc lạnh, mà Tiêu Trần đứng bên lại sững sờ cả người.  

             Chuyện gì thế này? Thiên Đan Chúa Tể lại là nương tử của Đan Vân Đạo Tôn, thế chẳng phải nói sư nương của hắn lại là Chúa Tể đại năng sao?  

             Từ trước tới giờ hắn không hề hay biết mối quan hệ giữa Thiên Đan Chúa Tể và Đan Vân Đạo Tôn, Thiên Đan Chúa Tể nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm, có chăng thì chỉ có liếc nhìn một cái, tức giận nói với Đan Vân Đạo Tôn:  

             “Tuỳ huynh, dù sao ta cũng không trông cậy gì vào huynh được, nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở huynh một câu, hiện tại Đông Dương vực đang rất phức tạp, Tu ma giả rất đông, bọn ta đã nhiều lần càn quét nhưng vẫn không có tác dụng gì, các người muốn đến quận thành Lĩnh Sơn, thì gần như phải đi qua toàn bộ Đông Dương vực, trong lúc đó rất có thể bị Tu ma giả tập kích, nên cẩn thận chút.”  

             Quận thành Lĩnh Sơn nằm ở nơi heo hút trong Đông Dương vực, cho nên muốn đến nơi đó, phải đi qua hết Đông Dương vực, có thể thấy được phần nào mức độ nguy hiểm của nó.  

             Trước lời nhắc nhở của Thiên Đan Chúa Tể, Đan Vân Đạo Tôn uống một ngụm rượu, rồi ợ hơi một cái, dường như chẳng hề để tâm chút nào.  

             “Thật không biết lòng người tốt, tuỳ huynh vậy.” Nhìn dáng vẻ của Đan Vân Đạo Tôn lúc này, Thiên Đan Chúa Tể quát lớn, khi giọng nàng ta vừa dứt, một siêu cấp cường giả Đạo Tôn cảnh vội vàng chạy vào, mang vẻ mặt rất nghiêm trọng, nhanh chóng bước tới trước mặt Thiên Đan Chúa Tể, cung kính hành lễ.  

             “Khởi bẩm Thiên Đan Chúa Tể, thám tử đến báo, phía ngoài trăm dặm có Tu ma giả và ma bộc tụ tập, nhân số không dưới hai trăm nghìn, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ đem quân tập kích thành Đông Quan.”  

             Tu ma giả lại tụ tập, Thiên Đan Chúa Tể không còn xa lạ đối với chuyện tập kích bất ngờ như này nữa, trong khoảng thời gian này, cứ cách mấy ngày là Tu ma giả cứ tập kích một lần như vậy.  

eyJpdiI6IlwvbzREUzN6c3ZlcHM4N1N4eERtOGV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1Ub1owTHV2dm5VZFExeFhJSjlxQnNBdGZLTFdDWDduMHVaRDlFdzZidGp0TlJRS1ZKZFl5bytrT29UUERqXC9FKzhGZkJCcHdPN2wrd29oQlwvTjllXC9vU0xyRlErZzFWV3JzcnVTKysrVGhcL0pnZWhrK3dRalwvZ2xxT0tkM2N3N09qTUlBdndoeU5sSzlKc05mQjRLMTdpYWhNZVRrNzNcL2FadmVKMDJTcUE5ckpoWDMrWDZHNFlvbVRVVEp1aThYUDVCTlhkZ1l2aVNjUFBzTE55QUVKR1BpZnJ6SklFSDlQNW8xdXQzdDkweEozTjBnUk0yalwvU3JtRjd2Q0RSdCtwazEyUCs4TlBhNE01cGgyVWtwbmJ5TnN3QWt2WVR3WlFnM2NVXC9zWHFMc3pRNEh5a2FRdmQ4R3Nuck9rUDhFMUhXa3hoTDZ3WFZ0d1ZqWDBXeTR6cXJ6U2ZENHlHVlZtNit4NzYydVhpRmR6akhCUVR2Ym5pZDNPbjlubUlmTzg3V3ltK1o2T1ozRm1XY2pSOHVLZko0bE9QUjlWb2VHRExYM0JCcU04OGlDbU0xeXorTkF0WjNqWHRsQzBaYXBSekdrbTNNSGRjRlRSU0ZcL3hMZmpXU0VLVk03QlRtNmRZVHo4ODhpMUU5akRIU1J3OGJKNWpLRURhZGlXTTMrWkRyRFIzeGVwY29ZYW9BWWtaQ2NqSnB2aVdFV0UyUHhpZExKM3kxWEpCK2dcL0NMeFNySlwvMlwvUmdsTkozKzZQRGRKeXJ6RzVXQ21MUDZoVVp4K2dGeldpTmtvVEpwVFg4aFpzSXQ3VjBiV1BCaUREZTBCeFVOY3ZyeFlPMDgrcmxReGREekVSNlNvbHFkcTFwOTIxakFza0dnYmd0bnBKMk1FUm5OM0dvUVlWMzFZPSIsIm1hYyI6IjdiMjcyMzIzY2E3MjI4ODkxOWZlOGI5YmUyY2ExMGE4NTE4MDM3OTRjZGMzMDNjZjQ1NmNkYjVkNGY2NTA1MWQifQ==
eyJpdiI6Ik1kRkRpbmtjMnhEdGJhclNrZGNqSXc9PSIsInZhbHVlIjoiOUhOMTljeG45WHJrd0JRSWx0SEd0VHJnUk1tS2kyczRcL0VvVEdZQlA0NWpaaXgwVGZ1Z3FEN3JZWGFcL2N5a1dORHRvZEcxTnVxUWhSMUtPcStNNm1vYmJoWjEza3dESFdrUEFRczlmbWFLNkhxQkUxY1BkYWFRVEY5ZzFPSkxkWmlielBKamc3WnRpVTZJRlo0alRlWlUrODBDRjN2NTFcL1wvZlZFZ0M0NkROV1Roa1hhcUdUTjB5UXNiTXVRTlY5S0xLMEtmemFSTkRhVjRITjQwV0kySjhiNkxoak5KSENFOVFNT0kxNWxwV1RWTEVhamRuSU1peSs5SnBteVNvYzRKYVhEQ2hcL0FPQjZaK1wvNXBpb2JjZ1wvZ1hNNXpGbEFjMGN2OVJlR2swSGR3bnl4R0lWeDh0dHdTTERCbTNyRFk1cVY1V1dlMzlaRzBGcWlrSDlHYVB3MkZ3VWxPVVdWOFwveFlqcERWaTlzaExEbW8zU3Q0MUx1ZkliSVZ5QVNuVjlhcW5wKzNkYktsaWxweDdoQlZuNnlYWWdUcU1OY3VcL1FCOWlTQ0ZzZnpYVko4bGNra28za25KcVhhenFUbUNxM0grRUdNSWthVTNVSENWaG9oVllzN3F1WE9sMWgycVwvdFg4YWJ4WDJzbTc4Rk9mYUxuYm9DcFB2eCtTanM2dml6SFh2WWc3dnNidVVleEcycVdIQVdWcDlERk9qRWwrdDQ5eldzajVnNjRcL3pYUVZCZXNMYnkrNUp2Yk1RZ2laejMzNGJ0ZjBaVW9jTndzbnRpN1VXVzRFRjdIXC9nd1RHVlNKeUxWaFprSVV3Tm1nMXAzUE9SOVlGR0d1dlZoZXpTNVVCNkp4UjZVSm9nbFJvd2djVGx3YmtoZXZKU29Fd3JKS0dwTzJWU3k5bmFcL0lNOSt0Z1JQd1Q4NkFNZlZGSkNNOFRISU5WMVVKY0lUVlZTRHVrbDd0MmlOSmF6UzhkaGQzanFpanc1NWpLcEIxTGNaZjE0TElNUlJubmpCVWRCZEw0cytyTnRjRjE5V0VBd3Bxc2FuUWc9PSIsIm1hYyI6ImYwOTRmM2NiMzI2NDdmNThmOTk3Mjk1ZmUzNmE1Njg2ZDZmZDMxYmY5OTExZjg0NzE1YzM4NzJlM2U5YjhmN2MifQ==

             Tu ma giả tấn công, lúc này mà ra khỏi thành quả là tự tìm đường chết, lời vừa dứt, không đợi Đan Vân Đạo Tôn trả lời, Thiên Đan Chúa Tể lập tức biến mất ngay tại chỗ, đương nhiên là đi bày binh đón địch.

Ads
';
Advertisement