Thanh kiếm trong tay người thanh niên lóe lên tia sáng sắc bén giống như một con rắn độc đang há to mồm công kích Tiêu Trần. Thấy vậy, Tiêu Trần nở một nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, tiện tay dùng thanh Xích Phong quét qua liền dễ dàng chặn được đòn tấn công của đối phương.
"Ngươi ..." Mắt thấy Tiêu Trần chặn kiếm dễ dàng như vậy, sắc mặt thanh niên thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
"Ngươi ngạc nhiên tại sao ta lại có thể đỡ đòn của ngươi dễ dàng như vậy đúng không?". Tiêu Trần lạnh lùng nói trước sự kinh ngạc của người thanh niên
Từ lúc hai người giao thủ đến giờ, bọn họ có 50 hay 60 chiêu liều mạng, những tưởng ban đầu đã hiểu rõ về sức chiến đấu của Tiêu Trần nhưng giờ phút này, Tiêu Trần chỉ đơn giản liền chặn được đường kiếm của anh ta khiến anh ta cảm thấy nghi hoặc vạn phần.
Tiêu Trần trực tiếp bày tỏ suy nghĩ trong lòng của người thanh niên, nghe được những lời này, người thanh niên trầm mặc. Tiêu Trần tùy ý vung kiếm, không hề sử dụng võ công nhưng thanh kiếm này lại khiến người thanh niên được mở mang tầm mắt.
Tốc độ gần như đạt tới cực hạn, lúc Tiêu Trần vung kiếm không thấy manh mối gì nhưng khi kiếm đánh tới khiến người thanh niên không tự chủ sinh ra cảm giác rùng mình.
"Nhanh quá ..." trong miệng thì thầm, thân thể theo bản năng nghiêng về phía bên phải, cảm giác rất kinh ngạc khi thoát khỏi kiếm của Tiêu Trần, nhưng hào quang kiếm vẫn cứa vào má phải của người thanh niên, một khe hở nhỏ và máu ấm chảy ra dọc theo vết thương.
Một nhát chém bình thường nhưng lại uy lực như vậy, người thanh niên dù có ngu ngốc cũng biết vừa rồi Tiêu Trần không phát huy hết sức lực.
Mặc cho vẻ mặt kinh ngạc của người thanh niên, Tiêu Trần dùng kiếm chém xuống, chậm rãi đi về phía thanh niên, vừa đi vừa nói.
"Ngươi nghĩ rằng Thập Đại Kiêu Vương là đối thủ duy nhất của ngươi? Ngươi muốn thách đấu với Thập Đại Kiêu Vương? Nhưng theo ta, sức mạnh của ngươi quá yếu. Ngay cả khi ngươi chống lại kẻ yếu nhất trong số Thập Đại Kiêu Vương cũng chỉ vỏn vẹn vài giây là ngươi chống đỡ không nổi.”
Không để người thanh niên vào mắt, nói đùa, mặc dù người thanh niên là con trai của ma sứ đại nhân nhưng điều này không có nghĩa là hắn có tư cách thách thức Thập Đại Kiêu Vương.
Là mười người trẻ tuổi mạnh nhất trong toàn bộ Thiên Thần lục địa, nếu một tiểu tử không biết từ nơi nào xuất hiện đều có thể tùy tiện khiêu chiến vậy thì chỉ có thể nói Thập Đại Kiêu Vương quá mức hào phóng.
Đúng như Tiêu Trần đã nói, với sức lực của tuổi trẻ, đừng nói là thách thức bản thân, cho dù thách thức kẻ yếu nhất trong Thập Đại Kiêu Vương kết quả sẽ là thất bại ngay lập tức. Lấy Phượng Lăng Dạ làm ví dụ, Tiêu Trần đã giao thủ với anh ta, có thể nói trắng ra rằng nếu Phượng Lăng Dạ nghiêm túc xuất thủ e là người thanh niên sẽ không thể sống sót trong một trăm hơi thở.
Lời nói điềm đạm nhưng lại trần trụi khinh thường, sự khinh thường như vậy thì làm sao một thanh niên xuất thân cao quý có thể chịu đựng được, từ nhỏ đến giờ chưa có ai làm nhục anh ta như thế.
“Tiêu Trần, ta muốn ngươi chết ..." người thanh niên không thể giữ bình tĩnh được nữa, bất quá chỉ là không biết sự tức giận của người thanh niên là vì những lời nói của Tiêu Trần, hay là do anh ta cảm thấy xấu hổ vì bản thân không còn sức lực.
Dưới sự tức giận, người thanh niên không có chút lưu tình nào trực tiếp lao thẳng về phía Tiêu Trần. Tiêu Trần chậm rãi một chỉ điểm ra, Thuần Quân kiếm lóe lên, một đạo kiếm quang lập tức xẹt qua chân phải của người thanh niên.
Xương bánh chè bị ánh kiếm trực tiếp đánh vỡ, chân phải hoàn toàn bị phế, người thanh niên loạng choạng ngã xuống đất.
Tiêu Trần bước chân không ngừng dừng lại, chậm rãi đi tới trước mặt người thanh niên quỳ xuống, chiếu cố nhìn hắn rồi nhẹ nói:
"Ban đầu ta còn có chút hứng thú với thực lực của ngươi, nhưng hiện tại, ngươi càng khiến ta chán ghét."
Từ đầu đến giờ, Tiêu Trần đã hiểu rõ sức chiến đấu của người thanh niên, nói thật, sức chiến đấu của hắn đã khiến Tiêu Trần thất vọng.
Dứt lời, Tiêu Trần dừng lại gõ nhẹ ngón tay lên trán của người thanh niên. Một lúc sau, một hơi thở chết chóc cực độ bao trùm lấy người thanh niên.
Nhìn vẻ mặt hờ hững của Tiêu Trần, người thanh niên lúc này cảm thấy sợ hãi, tái mặt nói:
"Ngươi ... ngươi không thể giết ta. Cha ta là ma sứ đồng thời là chủ nhân sức mạnh. Nếu ngươi giết ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi."
Cái chết thực sự đến gần, người thanh niên rốt cuộc cũng biết sợ hãi là gì, lúc này liền đem cha ra dọa Tiêu Trần, nhưng Tiêu Trần có quan tâm đến chuyện này?
“Ngươi nghĩ ta sợ cha ngươi sao?” Tiêu Trần khẽ cười, dứt lời, Thuần Quân kiếm thi triển, một đạo kiếm trong nháy mắt xuyên qua trán người thanh niên lập tức hồn lìa khỏi xác.
Không thể không nói, người thanh niên cái gì cũng đem ra thử khi tuyệt vọng thế nhưng Tiêu Trần sao có thể e ngại một ma sứ? Không tha cho anh thì làm được gì?
Giết người thanh niên không chút do dự, ánh mắt rất nhanh trở nên ảm đạm, lạnh lùng, Tiêu Trần cuối cùng nói thêm, "Đừng coi thường Kiêu Vương. Kiêu Vương không phải thứ ai cũng có thể tùy ý thách thức."
Đó là một cuộc thảm sát hoàn toàn thảm khốc. Nhìn thấy cái chết của người thanh niên, biểu cảm của tất cả những người đứng về phía tu ma giả đều thay đổi đáng kể. Họ biết danh tính của người thanh niên cao quý đến nhường nào. Đó là đứa con trai duy nhất của ma sứ đại nhân, nhưng bây giờ lại chết dưới tay của Tiêu Trần.
Vừa nghĩ tới việc ma sứ đại nhân phẫn nộ, bọn họ hiển nhiên không thể thoát khỏi liên quan, nhất thời, mấy chục vị Tu ma giả hướng đến Tiêu Trần muốn giết Tiểu Trần để báo thù cho người thanh niên.
Trên Thiên Thần lục địa đã có nhiều người hơn cả. Đối mặt với sự tấn công của hàng chục vị Tu ma giả, vẻ mặt của Tiêu Trần rất bình tĩnh, Xích Phong kiếm trong tay anh trực tiếp đâm ra, trong nháy mắt liền kết thúc mạng sống của một vị Tu ma.
Một đòn giết chóc, tiếp theo là Tiêu Trần tru diệt, trước đây không ai có thể ngăn cản người thanh niên, nhưng bây giờ, không ai có thể ngăn cản Tiêu Trần.
Giống như một con hổ nhập đàn dê, các Tu ma giả bình thường sẽ không có sức mạnh để chống lại Tiêu Trần .
Thuần Quân kiếm liên tiếp thi triển dưới sự lãnh đạo của Tiêu Trần, các võ giả trên Thiên Thần lục địa đã phát động phản công theo đúng nghĩa đen.
Bắt giặc trước bắt vua, đây là sự thật, sau khi giải quyết xong người thanh niên, đội quân Tu ma giả hiển nhiên không có nhiều tinh thần chiến đấu, ngay cả chủ nhân của mình cũng bị giết.
Ma sứ vô cùng tức giận, tiếng quát từ trên trời rơi xuống khiến màng nhĩ nhất thời đau nhức, một cỗ sát khí đáng sợ cùng cưỡng bức cũng từ trên trời giáng xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất