Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần

Đứa con trai duy nhất bị giết, Ma Sứ vô cùng tức giận, có thể cảm giác được sát ý và uy áp khủng bố cực hạn này, đã đánh chết hơn trăm yêu thú giả dạng thành Tiêu Trần, sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn về phía chân trời.  

             Nơi mà ánh mắt liếc nhìn, chỉ thấy những Ma Sứ ở trên đám mây kia, lúc này như đang phát điên đấm lui Mộc Thiên Chúa Tể. Mà sau đó thân hình của hắn lóe lên, nhanh chóng lao về phía Tiêu Trần, muốn một kích giết chết Tiêu Trần.  

             Cùng với cái chết của đứa con trai duy nhất, sát ý của tên Ma Sứ này đã hoàn toàn bạo phát ra, mắt thấy hắn điên cuồng lao về phía Tiêu Trần, sắc mặt của Mộc Thiên Chúa Tể trầm xuống, trong lòng thốt lên không ổn, nhưng mà vẫn nhanh chóng truy đuổi theo tên Ma Sứ này, trong miệng còn gầm lên giận dữ.   

             "Ngươi dám động đến hắn, lão phu hôm nay sẽ đồng quy vu tận với ngươi."  

             Mộc Thiên Chúa Tể quát rất lớn, truyền rõ ràng vào trong tai của Tiêu Trần. Nghe được những lời này, trong lòng Tiêu Trần cũng hơi kinh ngạc. Mọi người đều biết từ trước đến nay Mộc gia và Tiêu Trần không có giao tình gì. Nhưng từ biểu hiện của Mộc Thiên Chúa Tể mà xem, hắn thật sự là muốn cứu Tiêu Trần, không giả vờ một chút nào.   

             Quả nhiên không hổ là Chúa Tể, lòng dạ không phải người bình thường nào có thể so được. Tất nhiên đây cũng là sự khác biệt về trình độ, đến cấp độ Chúa Tể có một chút xung đột và thù hận nhỏ, căn bản không coi là gì. Nhưng bây giờ Tiêu Trần là Thập Đại Kiêu Vương, Mộc Thiên Chúa Tể dương nhiên không thể đứng trơ ra nhìn Tiêu Trần bị giết.  

             Nhanh chóng đuổi theo, nhưng mà tốc độ của Mộc Thiên Chúa Tể thật sự cũng không nhanh hơn Ma Sứ là bao, mắt thấy Ma Sứ đã gần đuổi tới bên Tiêu Trần, trong lòng tất cả mọi người đều trầm xuống.  

             Ma Sứ sắp sửa đánh một quyền về phía Tiêu Trần, cho dù có bị Mộc Thiên Chúa Tể đả thương cũng phải giết được Tiêu Trần. Nhìn thấy dấu bàn tay khổng lồ như ngọn núi đổ sập từ trên trời xuống, tất cả mọi người đều hít vào một hơi lạnh.  

             Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Trần gặp đại họa khẳng định sẽ chạy trốn, thì Đan Vân Đạo Tôn đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Tiêu Trần. Chỉ búng tay một cái một đoàn hỏa diễm màu đỏ sậm bắn ra, lập tức hóa thành những biển lửa thấu trời, thành công chặn đứng lại đòn tất công của Ma Sứ.   

             Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đan Vân Đạo Tôn đột nhiên xuất hiện bảo vệ Tiêu Trần, thấy thế sắc mặt của Ma Sứ khó coi đến cực điểm.  

             "Đường đường là Đạo Hoàng của Đại Năng Cảnh, vậy mà ra tay với một tiểu bối Địa Minh Cảnh. Chậc chậc, nhân phẩm của ngươi vẫn tệ như cũ."   

             Ánh mắt lộ ra hàn ý, nhưng lời nói của Đan Vân Đạo Tôn lại nhàn nhạt như không có gì.  

             Ánh mắt lạnh lẽo tựa như băng nhìn chằm chằm vào Đan Vân Đạo Tôn, Ma Sứ này cũng biết, bây giờ không thể giết được Tiêu Trần, Mộc Thiên Chúa Tể đã đuổi kịp tới, dưới sự bảo vệ của hai gã Chúa Tể Đại Năng, rõ ràng là là không thể nào giết chết Tiêu Trần.  

             Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, cùng lúc đó một tên Ma Sứ lúc trước đã chống lại Đan Vân Đạo Tôn cũng xuất chiến. Bốn tên Chúa Tể Đại Năng giằng co, không ai nhường ai, một tên Ma Sứ trọng đó mở miệng quát: "Rút lui."   

             Tạm thời nơi này đã không thích hợp để tiếp tục chiến đấu. Thực lực của Đan Vân Đạo Tôn quá mức khủng bố, đánh nhau với hắn đối với Ma Sứ hắn thật sự là rất khó khăn. Hơn nữa hắn mơ hồ cảm giác Đan Vân Đạo Tôn này căn bản chưa xuất hết toàn lực ra.  

             Mặc dù không biết là vì lý do gì, nhưng nếu cứ tiếp tục đánh nhau như thế này, vậy thì đây là mất nhiều hơn được.  

             Tên Ma Sứ hoàn toàn không biết Đan Vân Đạo Tôn sở dĩ không dùng hết toàn lực để đối phó, là bởi vì hắn lười, vì hắn không muốn liều mạng. Hơn nữa từ đầu đến cuối mục đích của Đan Vân Đạo Tôn chỉ là ngăn chặn tên Ma Sứ này mà thôi, những cái khác ra sao hắn không quan tâm.  

             Không thể không nói, nếu như để cho Thiên Đan Chúa Tể biết được Đan Vân Đạo Tôn đang nghĩ cái gì, thì sợ là không tránh khỏi một trận phong ba bão táp.  

             Ma Sứ lên tiếng rút lui, lúc này cả đại quân yêu ma liền rút lui một cách có trật tự. Mà hai tên Ma Sứ khác trên bầu trời kia cũng vừa nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần vừa nhanh chóng rời đi.  

             Hai tên Ma Sứ vừa rời khỏi, lúc này ba tên Ma Sứ đang đánh nhau với Thiên Đan Chúa Tể trên bầu trời cũng nhanh chóng nắm lấy cơ hội mà bỏ chạy, rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời.   

             Không có đuổi theo, trải qua trận đại chiến này, Thiên Thần lục địa có thể nói là thương vong trầm trọng, cho nên không thích hợp để tiếp tục truy kích.  

             Cùng với sự hiện thân của Thiên Đan Chúa Tể, ba vị Chúa Tể Đại Năng trị vì trên không trung, mà ở phía dưới hơn 100.000 võ giả của Thiên Thần lục địa lúc này cũng phát ra từng đợt reo hò chấn động bầu trời.  

             Mặc dù trận chiến này tử thương vô số, nhưng mà đối mặt với đại quân yêu ma lực lượng dường như gấp đôi nhân loại, cuối cùng vẫn có thể trấn thủ được thành Đông Quan, đây với họ có thể nói là một trận đại thắng rồi.  

             Tiếng hoan hô liên tục vang lên, tất cả mọi người đều biết chắc chắn chiến thắng này có công lao của hai sư đồ Tiêu Trần. Nhưng mà cho dù là Đan Vân Đạo Tôn hay là Tiêu Trần, nếu không có bọn họ thì kết quả của trận chiến này thật sự rất khó nói.  

             Phía dưới có không ít người bắt đầu tự vây quanh người Tiêu Trần, làm thành một vòng tròn lấy hắn làm tâm, sau đó nhấc bổng hắn tung lên trên cao, trong miệng còn không ngừng hô: "Yêu Kiếm Kiêu Vương, Yêu Kiếm Kiêu Vương..."  

             Trận chiến này Tiêu Trần đã thật sự dùng thực lực của của mình để chứng minh sự cường hãn của Thập Đại Kiêu Vương. Cho dù là Ma Sứ thì như thế nào, cho dù có sự dạy dỗ của Chúa Tể Đại Năng từ nhỏ thì như thế nào. Đối diện với Thập Đại Kiêu Vương thì vẫn phải cúi đầu xưng thần.  

             Nhìn mọi người ở dưới không ngừng reo hò, Mộc Thiên Chúa Tể cũng khe khẽ cười với Đan Vân Đạo Tôn ở trên không trung, nói: "Đan Vân, cái tên nhà ngươi đúng là che giấu rất sâu, quen biết bao nhiêu năm  rồi mà ngay cả ta cũng không biết tu vi thật sự của ngươi."  

             "Ha ha, Mộc huynh cứ nói đùa, ngươi biết ta mà. Mỗi ngày đều chỉ muốn uống rượu ngon, còn những thứ khác... Ha ha."  

             Nghe Mộc Thiên Chúa Tể nói lời này, Đan Vân Đạo Tôn lập tức trở lại với bộ dạng say khướt như thường ngày, nào còn dáng vẻ uy nghiêm của một Chúa Tể Đại Năng. Sau khi nhấp một ngụm rượu từ trong bầu rượu, Đan Vân Đạo Tôn lại tiếp tục cười ha ha mấy tiếng.  

             Đối mặt với bộ dạng này của Đan Vân Đạo Tôn này, Thiên Đan Chúa Tể bày ra bộ mặt khó chịu, hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ, cả ngày chỉ biết uống rượu, ngoài rượu ra thì ngươi còn biết đến cái gì?"  

             Rõ ràng rất không hài lòng với sâu rượu lười biếng Đan Vân Đạo Tôn này sâu, nhưng mà Đan Vân Đạo Tôn hoàn toàn không để trong lòng một chút nào. Từ nhỏ đến lớn tính tình của hắn chính là như vậy, lười biếng quen rồi, muốn hắn sửa đổi chỉ sợ là không có khả năng.  

             Trận chiến đại thắng, sau đó Tiêu Trần và mọi người cùng nhau trở về thành, chỉ cử mấy người ở lại dọn dẹp chiến trường.   

             Thi thể của yêu ma trực tiếp đào hố chôn tại chỗ, mà thi thể võ giả của Thiên Thần lục địa thì được thu thập từng người một đem trở về trong thành, sau đó lại chuyển về quê nhà của mỗi người chôn cất. Đồng thời các gia tộc có người chết trong trận chiến này, các vị chúa tể cũng bồi thường một khoảng tiền không nhỏ.  

             Đứng ở trên tường thành, Tiêu Trần tức giận nói với Đan Vân Đạo Tôn bên cạnh: "Lão Tửu Quỷ, thế mà ngài che giấu thực lực lâu như vậy, thế mà lại là một Chúa Tể Đại Năng."   

             "Ha ha."  

eyJpdiI6InhqS2lrblp4TXoyNzBEMjFOb0ZCdFE9PSIsInZhbHVlIjoiN1M2RXNpSm1KdjIrQkdBRHZXSWcxWmowQkR3VjVLdzFMXC9GM1ZnK3NicXlkbGZVK1AyRzR6bnZBMzFhdjJHUzViRUxXSzJaaVJHcUJORE80SlczM0IwcHN0QTdGZTRKT09yaDFrSlNaUGQyQTdcLzdjSUpHc3RCa003RXd2OWQrOXhrZzB1R0hjN29YUzRqWTJvOWM3MlppeE1uYmVZVHlINjZVdnllTFpJeVFObXFPc3lhOEl2c2lCcVhlVzFrb0o4Y3cxZEV1VnZ0aDc2RG9XU2hnZkwrSEIxbWpjNUliWTRXdXBlV2NENiszNmtmSCtGT3hOUlpvYWRBNVBGWWJueXlodnBLS2dId2s4UGd0VG90M0c0RTRXS21USm1TNkRrNjQyMjRSMEJkWkwrUGVZS3JLR0h6Q2lZZXR5ZDIxWHdpQlZIdUVVMWRNR2J3MFJONzVEa0JSSlNnSU9BaytrdVJuRDVqeEFZZ0kySzR1WnlUVGxUMGM4blhzR3dEcWRPR3djTTBVNDlQUFVjM2dZajNuQTBYNm5EMnFQN05SVEFXeTJWTzNOMXJXTEZDa1JlWTQwT01pWnUzQWRXVitpbUVIN1QxZFZ1XC8yRlBBbFA3SFpaY2Vzbk9IUjU1d3lLT1NmRkpIUkJCUUk1QTFrZWlSVkFPMVdOVGtOajdNYVA5dGVtM3BtMlBnbGc2Z1UxTGlQbDFiOEszYlNyT0JhV1wvSk1ZdURRMWV4UmFSNDlMRDY3VTNoYVJlQkVIa1lWK2JadFU1QTh2WCtXQW9nYjJcL25hYzFXbHhENXU2N3dxYVA1dWlSQ0NOekx1K2w5Y3FUbzRQZ1c5VGs3VmhsSGNsIiwibWFjIjoiYzA3OTI5NmEwNDgzNWNlMDkxNGIwYjdjODQzMWJlNzg4MTNmNTM0YjljNWVjMjIyNTg2ZmJmMWFmOGM5ODgyMSJ9
eyJpdiI6ImZDRDRiUGxvS3ZldFJ5Nm5NOEVTa3c9PSIsInZhbHVlIjoiRzlRNzgzSFcrMm9ON01WYm80Q0JtTldDdnlmdVFPZW5YOGFEc09nZFBcLzVHTk1scUM0dmFra0toY244NVJ6V0UwSEZ6dmxXNHpVb2czWDNlUllWV3ZCMERaQ2VOMU5HMGZwcGNTTXdEbHpPRTl3ZFdnQU5NN1luaFhscll0NG1JREpIeFhtSVwvWmhiTU1VOTF6aXZmREcxN1J6Wk1UcVZRcXpJcWtuUytvdEFBaFpzWCtWa0gxM05WbWh2MXMyYytSSFFjM0lJNkFzRlFZdUU0VUp5cVE3UUQrbDcrTWFoeFI2ZXJuNzRjMWptb2RNb2w0MGgxY2ZyNGdsNFpCZWIrNVRxdlVMUEZaNmxPZjdPOEwyYlVYVGM4RE16ZmhFREpoc3ZHRlpxeEZGZzhTbzBEQTg1UFM2OHhESzdJdU5iZHpmb2tubVRKYmFGZVd5Mm1mWVVuc2VwQnBcL3R5d1F3aFZBZjZTQU96QjZLV1NKMlRqXC9QaFdcL05LZEZ3d2lvTUFlUkRJYitJSGpYMjQ2anFvVnZjSlpQbTZsd2RYQ1JxRUxvMlJqK250ZXVzamxmVnRBazlHMWc2OFZKY2ZxUVNtVTZHXC9NZG8wZHpHWnZFYVpsK0ZZdnU3RU1mV1NyMXR6dGExNUVpOGRmTEdseXBJUEtTUDRwdVNreWU5QWlaNUtmZWZnbU1mSHBzRmR6d2JmM2FJWXVnd0tTbDdud052REZLYVwveXlvYkxzQUVZS1NYNE1BTElhNmYzSXdaVFFYSkhwOHZEWUQ0RUhOblFJS2ZPb1dLVml5V0hlamQ4VU9CNUhCQlhFMFBPYnZYTFBCZXRSQktVeVRydVkwbVVubUhSWjRKVjZIQTVOUXJBZUZKWWZWUGhWZ25HR0RSMll6Q004ckdhVU1hUjN5YmQ3ZUxWWDM0blJEVXFhbW1VanZZIiwibWFjIjoiMTJmOTM1MjVkNGI2MjBlZTBhNDFjNDAzODIxNGUyZDRkZWUzNGExNzY0YjUzNDE3Y2Y4NjEwMjk2OWU2MDRmMiJ9

             Lần đầu tiên trải qua chiến tranh, cái này có ảnh hưởng đến tâm tình của Tiêu Trần rất lớn. Đan Vân Đạo Tôn cũng bày ra sắc mặt nặng nề nói: "Không sai, đây chính là chiến tranh, chính là loại thời thế coi mạng người như cỏ rác.”

Ads
';
Advertisement