Sau khi đại chiến kết thúc, đối mặt với đợt tấn công lần này của tu ma giả, thành Đông Quan thương vong vô số. Lúc đầu số quân thủ thành là 500.000 người, sau khi thống kê lại có hơn 100.000 người tử trận, mà số người bị thương nghiêm trọng cũng không dưới 80.000 người.
Có thể nói sau trận đại chiến này thì lực lượng phòng thủ của thành Đông Quan Thành là yếu nhất trong bốn thành. Tất nhiên những Chúa Tể khác sau khi nghe tin tức này thì lập tức đều động hơn 500.000 quân viện trợ từ Trung Thổ thần vực. Nhất thời thành Đông Quan có nhân số thủ vệ tăng mạnh đến 800.000 người.
Đồng thời không chỉ có thành Đông Quan mà các vị Chúa Tể ở ba tòa thành còn lại cũng gấp rút tăng cường phòng thủ, nhanh chóng phái thêm chi viện. Đồng thời các vị Chúa Tể cũng bắt đầu lên kế hoạch tấn công lại tu ma giả của Tứ Đại Địa vực, tiến hành một đợt đại thanh tẩy, xem đây như là đòn phản kích cho trận đại chiến thảm khốc ở thành Đông Quan.
Trận đại chiến ở thành Đông Quan rất nhanh được truyền đi khắp Thiên Thần lục địa. Mà danh tiếng của Tiêu Trần và Đan Vân Đạo Tôn cũng được đẩy lên đỉnh phong. Nhất là Đan Vân Đạo Tôn, một vị Chúa Tể ẩn giấu thực lực cao cường. Hơn nữa tu vi của hắn đã đạt tới Đạo Hoàng Cảnh đại viên mãn, tin tức chấn động này khiến cho các Chúa Tể cũng một phen kinh ngạc.
Mà trải qua trận chiến này tu vi của Đan Vân Đạo Tôn bày ra đó, cái này cũng chứng minh hắn chính thức tiến vào hàng ngũ cao thủ đỉnh cao của Thiên Thần lục địa, ngồi ngang hàng với những Chúa Tể khác. Đồng thời trong nhân gian những kẻ tôn sùng sùng bái hắn cũng cũng thay đổi xưng hô với hắn. Không còn gọi là Đan Vân Đạo Tôn mà trở thành Đan Vân Chúa Tể.
Đối với sự thay đổi của ngoại giới Đan Vân Đạo Tôn và Tiêu Trần không để ý một chút nào. Bọn họ dừng chân tại thành Đông Quan năm ngày sở dĩ cũng là vì Thiên Đan Chúa Tể đề nghị.
Bởi vì Đông Quan thành muốn tiến hành một lần càn quét lớn tu ma giả trong Đông Dương vực, cho nên Thiên Đan Chúa Tể đề nghị hai người Tiêu Trần và Đan Vân Đạo Tôn ở lại chờ sau khi thành Đông Quan bắt đầu càn quét thì hai người mới khởi hành đến huyện Lĩnh Sơn. Như vậy vẫn là an toàn hơn một chút.
Dù sao đối mặt với thế trận mà thành Đông Quan triển khai càn quét, bọn tu ma giả khẳng định không trốn được. Lúc đó khởi hành đi huyện Lĩnh Sơn sẽ bớt rất nhiều rắc rối, đỡ bị tu ma giả vây giết.
Hai người chấp nhận đề nghị của Thiên Đan Chúa Tể ở lại nghỉ ngơi trong thành Đông Quan năm ngày.
Sang ngày thứ sáu, khi mặt trời vừa mới lên, thành Đông Quan vừa mở cổng thành, từng đội quân của bắt đầu lên đường, hướng về phía Đông Dương vực.
Sau năm ngày chuẩn bị, cuộc càn quét của thành Đông Quan với Đông Dương vực cuối cùng cũng bắt đầu, thành Đông Quan xuất động hơn 500.000 người, chia thành hơn mười đội, chia ra tiến về phía khu vực nội địa của Đông Dương vực.
Hơn 100.000 người hành quân chỉnh tề, cùng với sát khí ngùn ngụt tụ lại. Cùng với đoàn người, cả sơn cốc dường như đang run rẩy sợ hãi, mà sơn cốc vốn dĩ cực kỳ rộng lớn, cũng bởi vì hơn 100.000 người xuất hiện này mà trở nên có chút nhỏ hẹp chật chội.
Đứng ở trên tường thành nhìn đại quân xuất chinh, trong lòng Tiêu Trần có chút rung động. Cùng lúc đó Mộc Thiên Chúa Tể đang một bên nói chuyện với Đan
Vân Đạo Tôn: "Đan Vân, đi đường nhớ cẩn thận, nếu có chuyện gì thì truyền tin báo cho ta và Thiên Đan, hai người bọn ta nhất định sẽ lập tức chạy tới."
Lần này Thiên Đan Chúa Tể và Mộc Thiên Chúa Tể không đi cùng. Bọn họ phải chỉ huy trận càn quét lần này, cho nên không thoát thân được.
Nghe Mộc Thiên Chúa Tể nói lời này, Đan Vân Chúa Tể khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng nắm lấy Tiêu Trần đứng gần đó, nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Cùng lúc Tiêu Trần và Đan Vân Chúa Tể rời khỏi, Thiên Đan Chúa Tể và Mộc Thiên Chúa Tể cũng nhanh chóng phóng lên trời, lúc này đây thành Đông Quan đang bắt đầu cuộc càn quét. Ít nhất cũng phải giết hết tu ma giả trong Đông Dương vực. Nếu như có thể đánh chết một tên Ma Sứ nữa thì lại càng tốt.
Hai người Tiêu Trần và Đan Vân một đường chạy về phía huyện Lĩnh Sơn, có lẽ là vì thành Đông Quan xuất quân càn quét, cho nên dọc theo đường Tiêu Trần và Đan Vân đều không gặp phải tu ma giả. Rõ ràng là tu ma giả bây giờ đang sợ hãi chạy trốn không thôi.
Thực lực vốn không phải là riêng một phương của Thiên Thần lục địa, bây giờ đối diện với hành động càn quét của Thiên Thần lục địa ở vực Đông Phương, tu ma giả đương nhiên sẽ không ngốc đến mức liều mạng xông ra, cho nên ẩn núp là lựa chọn chính xác nhất.
Hai người không gặp chút trở ngại, dựa vào tốc độ của Đan Vân Đạo Tôn, không đến nửa ngày đã tới huyện Lĩnh Sơn.
Cùng lúc hai người Tiêu Trần và Đan Vân Đại Tôn chạy về phía huyện Lĩnh Sơn, lúc này mặc dù trong huyện Lĩnh Sơn không có tu ma giả tập kích. Nhưng vẫn lần lượt truyền ra ngoài một số tin tức khiến cho lòng người hoảng hốt. Cũng may có Tiêu gia ra mặt, lúc này mới trấn áp được lòng dân chúng.
Nhưng mà lúc này người nhà Tần Thủy Nhu cũng đang có mặt trong Tiêu gia.
Tần gia ở thành Lạc Vân vốn đã bị tu ma giả tập kích, mà người Tần gia đương nhiên khó có thể chống lại việc phải đối mặt với tu ma giả này, cho nên cả tộc nương tựa vào Tiêu gia. Nhưng mà đối với chuyện Tần gia tới này, Tiêu Kình vẫn một mực cự tuyệt.
Thu nhận Tần gia có nghĩa là Tần gia cũng sẽ ở lại Tiêu gia. Mà bây giờ cũng không biết Tiêu Trần đang trên đường chạy tới huyện Lĩnh Sơn. Bây giờ trong phủ sảnh của Tiêu gia, phụ thân của Tần Thủy Nhu, Tần Liệt và Tiêu Kình đang ngồi chung một chỗ. Từ sắc mặt của hai người bọn họ nhìn xem, chắc chắn là đang gặp phải phiền phức gì rồi.
"Tiêu huynh, việc này chỉ sợ là không thể kéo dài thêm được nữa. Tình huống trong các thành càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ chúng ta phải tìm ra một biện pháp."
Tần Liệt nhìn Tiêu Kình nói.
Từ trong lời nói của Tần Liệt có thể nghe ra được tình huống của huyện Lĩnh Sơn dường như rất không lạc quan.
Lúc trước sau khi Tiêu Trần trở thành Tiềm Long của Đông Kiếm Các, hoàng thất Lăng Phong quốc đã liều mạng mượn sức của Tiêu gia. Thậm chí ngay sau khi Tiêu Trần đi tới Trung Thổ Thần vực, còn đem toàn bộ huyện Lĩnh Sơn sắc phong ban cho cho Tiêu gia, để nó trở thành thuộc địa của Tiêu gia.
Kể từ đó huyện Lĩnh Sơn cứ như là đã trở thành một quốc gia. Mà ở đây lời nói của hoàng thất Lăng Phong quốc cũng không có tác dụng. Tất nhiên trên cơ bản hoàng thất Lăng Phong quốc cũng không dám đi quản chuyện của thành Lĩnh Sơn. Tất cả là do Tiêu gia tự mình làm chủ.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Tiêu gia có lẽ đã trở thành Vua Dị Tính của Lăng Phong quốc. Có đất phong của riêng mình, đồng thời còn có thể có quân đội của mình. Chẳng qua tôn của Vua Dị Tính Tiêu gia này này ngay cả hoàng thất cũng không dám đắc tội tồn đến, địa vị vô cùng vững chắc.
Cũng bởi vì thế, Tiêu gia phát triển rất nhanh, vốn dĩ tất cả đều cực kỳ thuận lợi. Nhưng mà sau khi chiến tranh nổ ra, sau đó tu ma giả xuất hiện lộng hành, khiến cho lòng người hoảng sợ. Mà trong huyện Lĩnh Sơn có một bộ phận người tâm địa đen tối, nhân lúc mượn gió bẻ măng, bắt đầu hoành hành làm chuyện trái lương tâm.
Chuyện của Hạo Nguyệt bang cũng không tính là phiền toái, mà phiền toái thật sự là chính là vấn đề nội bộ của Tiêu gia.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất