Nội bộ Tiêu gia xuất hiện vấn đề, mà cái nguồn gốc vấn đề này, lại là hai vị đệ đệ của Tiêu Kình, cũng chính là Nhị thúc và Tam thúc của Tiêu Trần.
Với sự nổi dậy của Tiêu Kình, địa vị của Tiêu gia ở Lăng Phong quốc cũng không ngừng được nâng cao, đối mặt với một thế lực khổng lồ như vậy, đương nhiên có người vì chuyện này mà mất lý trí.
Vốn là huynh đệ ruột thịt trước đó, quan hệ của Nhị thúc và Tam thúc không tệ, nhưng bây giờ, mắt thấy Tiêu gia càng ngày càng lớn mạnh, cả hai nảy sinh ý định đoạt quyền. Cho nên mấy năm này, hai người không ngừng lôi kéo tộc nhân Tiêu gia, không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng của thế lực mình trong gia tộc.
Đối với cách làm của hai người bọn họ, Tiêu Kình biết hai người này muốn làm gì, cũng có biện pháp dễ dàng giết chết hai người, nhưng đối mặt với chính huynh đệ ruột thịt của mình, Tiêu Kình vẫn không thể hạ thủ được, hai người kia cũng nhân cơ hội này càng ngày càng không biết kiêng nể.
Bây giờ Tiêu gia, vẫn là gia chủ như trước Tiêu Kình, cũng là người nắm quyền lớn nhất trong tay, nhưng lại xuất hiện thêm hai viên cứt chuột, cũng chính là Nhị gia và Tam gia Tiêu gia. Trải qua mấy năm minh tranh ám đấu, Tiêu gia Nhị gia nắm trong tay quyền lực tài chính của Tiêu gia, mà Tiêu gia Tam gia thì nắm trong tay phần binh quyền còn lại.
Mấy năm này, Tiêu gia thành lập một Tiêu Gia quân, tổng cộng 30.000 người, mà 30.000 người này chỉ nghe lệnh của Tam gia Tiêu gia, vì chuyện này đối với sự nhiễu loạn của Hạo Nguyệt Bang, Tiêu Kình không có làm gì được. Mà Tam gia Tiêu gia giống như có quan hệ với Hạo Nguyệt Bang, cho nên từ đầu đến cuối không chịu phát binh bình định.
Ban đầu Tiêu gia vốn vô cùng đoàn kết, nhưng bởi vì quyền lực mà dần rạn nứt, trong khi Tiêu Kình, với tư cách là chủ gia tộc, vì lo lắng cho tình huynh đệ, từ đầu đến cuối không chịu ra tay với hai đệ đệ của mình.
Nhìn thấy Tiêu Kình vẫn không muốn ra tay với Nhị gia và Tam gia, Tần Liệt bất lực thở dài, vấn đề này hắn không có cách nào quyết định thay Tiêu Kình, nhưng nếu chuyện này cứ tiếp tục, kết cục của Tiêu gia sẽ không thể tưởng tượng được.
Nghe thấy tiếng thở dài của Tần Liệt, Tiêu Kình cũng bất đắc dĩ nói: "Tần huynh, đều là huynh đệ ruột thịt, cùng nhau lớn lên, bây giờ muốn ta xuống tay với bọn họ, ta thực sự không làm được, nhưng ta sẽ cố gắng thử nói chuyện với họ, hy vọng họ có thể kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm. Dù sao thì sự phát triển của Tiêu gia đều dựa vào nỗ lực của mọi người. Chỉ vì minh tranh ám đấu, huynh đệ tương tàn, cuối cùng cũng chỉ hủy hoại Tiêu gia thôi.”
*Dừng cương trước bờ vực: biết rõ nguy hiểm mà quay đầu về bờ.
Tiêu Kình muốn thuyết phục hai đệ đệ mình quay đầu lại. Nhưng mà Tần Liệt nghe xong lời này chỉ im lặng lắc đầu, hai người đã nếm trải sự ngọt ngào của quyền lực thì bây giờ làm sao mà nghe nổi lời khuyên đây? Mà Tiêu Kình đối với việc này, quả thật quá mức mềm yếu, quá nhân từ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vào lúc chạng vạng tối hôm nay, dưới sự dẫn dắt của Đan Vân Chúa Tể, Tiêu Trần cuối cùng cũng đến quận thành Lĩnh Sơn.
Chỉ là có hơi xa, lông mày Tiêu Trần đã hơi cau lại, ở cổng thành, hơn chục tên binh lính mặc giáp của Tiêu gia đang tụ tập tốp năm tốp ba, tán gẫu cười cười nói nói.
Không những thế, trong thời gian trực, trắng trợn nhậu nhẹt say sưa, ai ra vào thành cũng không kiểm tra, không hỏi han, có chỗ nào giống những binh sĩ canh gác cổng thành, giống như một đám du côn lưu manh vậy.
Đã biết huyện Lĩnh Sơn chính là thuộc quyền sở hữu của Tiêu gia, có thể huyện Lĩnh Sơn là quê nhà của Tiêu Trần, là thiên hạ của Tiêu gia, mà bây giờ lại xuất hiện mấy binh sĩ trong bộ dạng này. Trong lòng Tiêu Trần tự nhiên khó chịu
Hắn và Đan Vân Chúa Tể chậm rãi đi xuống, bước nhanh đến cổng thành, đi tới đứng đối diện trước hơn chục tên lính, nhưng những người này dường như không nhìn thấy Tiểu Trần, vẫn uống rượu nói chuyện phiếm, mà vừa nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, Tiêu Trần càng tức giận hơn.
“Ha ha, Vương Quả Phụ ở phố Đông này đúng là không phải là trưng cho đẹp, dáng vẻ đó, kỹ năng đó, thật là khiến cho người ta mất hồn đến cực điểm.”
Một tên lính mặt dâm đãng cười mờ ám nói.
Nghe những gì hắn nói, một tên lính khác liền tiếp lời: "Đêm nay đến lượt ta, tướng công nàng ta là do chúng ta cùng giết chết. Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, ta đương nhiên phải được hưởng thụ rồi."
"Đương nhiên đương nhiên, tất cả mọi người đều hợp lực ra tay, đương nhiên phải cùng nhau hưởng thụ rồi."
Im lặng nghe cuộc trò chuyện của những tên lính này, Tiêu Trần rất nhanh liền biết bọn hắn đang nói cái gì.
Nói một cách đơn giản, mấy tên lính này nhìn trúng một người nữ nhân, nhưng nàng ta đã thành thân, vì vậy bọn chúng hợp lực để giết chết phu quân của nàng và đem nữ nhân kia chiếm thành của mình.
Quả thực là không bằng cầm thú. Dạng người này làm thế nào trở thành lính trông coi quận thành Lĩnh Sơn? Nói đùa, từ lời nói của chúng, Tiêu Trần cũng đã hiểu được phần nào về Tiêu Gia quân.
Trực thuộc quản lý của Tiêu gia, các tướng lĩnh trong Tiêu Gia quân đều là con cháu nhà này, hơn nữa cách đãi ngộ với binh lính bình thường, Tiêu Gia quân ở toàn bộ huyện Lĩnh Sơn cũng không có người nào có thể so được.
Đối đãi hào phóng như vậy, nhưng lại làm một chuyện tán tận lương tâm như vậy, Tiêu Trần cuối cùng cũng mở miệng, thờ ơ nói: “Các ngươi đều là binh sĩ của Tiêu Gia quân sao?”
Nghe thấy lời này, những binh lính này mới phát hiện ra Tiêu Trần ở trước mắt. Một tên trong đó tức giận mắng: "Tiểu tử, không muốn chết thì đi ra, đắc tội với Tiêu Gia quân, ngươi không còn ngày tháng tốt đẹp đâu, cút đi cho ta, nếu không đại ca đây giết chết ngươi."
Một con kiến cảnh giới Trúc Cơ, lại dám xuất khẩu cuồng ngôn muốn giết chết mình? Nghe nói lời này, Tiêu Trần trực tiếp bị tức quá mà cười lên, đồng thời, cũng thấy được binh sĩ của Tiêu Gia quân hết sức ngông cuồng như nào.
Vốn phải làm một binh lính bảo vệ quê hương đất nước, nhưng bây giờ thế mà thành một đám du côn lưu manh, chắc đây cũng là bởi vì nguyên nhân Tiêu gia.
Không ai ở huyện Lĩnh Sơn này dám khiêu khích, thậm chí ngay cả hoàng thất cũng không dám đắc tội, được sự hậu thuẫn như vậy, đám binh sĩ Tiêu gia này đương nhiên không chút cố kỵ, lá gan ngày một lớn hơn.
Ánh mắt hắn bình tĩnh quét qua đám người này, không có lời nói dư thừa nào, Tiêu Trần trở tay đè ép, một cỗ uy áp từ trên trời giáng xuống, lập tức áp chế tất cả hơn chục người này.
Chỉ là một cảnh giới Trúc Cơ nho nhỏ cũng không phải là võ giả gì. Đương nhiên không có sức đánh trả Tiêu Trần. Cảm nhận được sự cưỡng bức đáng sợ, sắc mắt của hơn mười người này chỉ trong nháy mắt đã thay đổi, biết rằng đã chọc phải đại nhân vật, nhưng khi chúng nghĩ đến địa vị của Tiêu gia ở huyện Lĩnh Sơn này, bọn chúng lại cả gan ăn hùm mật gấu mắng.
"Tên tiểu tử kia, ngươi biết bọn ta là ai không? Bọn ta Tiêu Gia quân, địa vị này ở huyện Lĩnh Sơn mà ngươi dám đắc tội sao, cho dù ngươi là võ giả cũng sẽ chết không nghi ngờ."
"Đúng, mau thả bọn ta ra nếu bị người của Tiêu gia biết, ngươi có chạy bằng trời cũng không thoát!"
Tiêu Trần ngược lại rất muốn xem xem, tộc nhân Tiêu gia lãnh đạo bọn binh sĩ càn quấy này là ai. Là ai cho bọn kiến hôi này có gan lớn như vậy, dám ăn nói như vậy với hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất