Nghe được lời này của Tiêu Trần, đầu tiên hơn chục sĩ binh Tiêu gia sững sờ, nhưng ngay sau đó liền lạnh giọng cười nói: “Tiểu tử, ngươi tự mình tìm chết, đừng trách chúng ta.”
Mặc dù thực lực của Tiêu Trần khiến đám sĩ binh này trong lòng kinh hãi nhưng đã chọc tới Tiêu gia, trong mắt những tên sĩ binh này, cho dù Tiêu Trần có lợi hại hơn nữa thì hắn cũng phải chết.
Lười nói nhảm với những tên này, Tiêu Trần thả một tên trong số đó đi để hắn ta thông báo cho tên thống lĩnh phụ trách tộc nhân Tiêu gia của bọn chúng, về phần Tiêu Trần, thì ở cổng thành đợi.
Không mất nhiều thời gian, chỉ khoảng 15 phút đồng hồ, tên sĩ binh đã rời đi trước đó mang theo một người trẻ tuổi nhanh chân bước tới.
Người trẻ tuổi mặc một thân bộ giáp màu bạc sáng, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, từ xa, tên sĩ binh kia chỉ vào Tiêu Trần và hét lên: "Đại nhân, chính là hắn ta. Hắn không chỉ đả thương bọn ta, thậm chí còn mở miệng sỉ nhục Tiêu gia, gan to bằng trời.”
Rõ ràng, tên sĩ binh này đã thêm mắm dặm muối về hành động của Tiêu Trần, khi nghe thấy điều này, người nam nhân trẻ nhìn theo hướng chỉ của ngón tay tên sĩ binh, trên mặt vẫn còn mang vẻ kiêu ngạo, khi nhìn thấy Tiêu Trần, trong nháy mắt biểu cảm liền thay thế bằng vẻ kích động và sợ hãi.
Kích động là bởi vì Tiêu Trần trở về, sợ hãi là vì những bọn thủ hạ của hắn, không dám nghĩ tới mấy đám sĩ binh dưới trướng hắn lại đi trêu chọc đến Tiêu Trần.
Không nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt của người trẻ tuổi, tên sĩ binh này vẫn đang chậm rãi tố cáo, khi nghe thấy lời của hắn ta, thiếu niên không do dự đá cho hắn một phát, trực tiếp khiến hắn bay xa hơn mười mét, sau đó nhanh chóng bước đến chỗ Tiêu Trần, hắn ta vẻ mặt phức tạp gọi lớn: “Trần ca.”
“Ngươi còn biết ta là Trần ca của ngươi sao? Nhìn xem đám sĩ binh này của ngươi đi."
Đối mặt với thanh niên Tiêu Trần lạnh giọng.
Tuy rằng người trẻ tuổi Tiêu Trần này không quá quen thuộc với hắn, cùng lắm trước kia có gặp qua vài lần, nhớ hình như hắn là đệ tử của một chi thứ nào đó trong Tiêu gia.
Chỉ là một tên đệ tử trong chi thứ có thể ngồi vào ghế tướng lĩnh trung tầng của Tiêu gia, điều này cho thấy tình trạng hiện tại của Tiêu gia ở huyện Lĩnh Sơn quá bất thường.
Bị Tiêu Trần khiển trách, thiếu niên không dám phản bác, hắn biết rõ Tiêu Trần chỉ cần một câu liền khiến hắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắn cúi đầu xuống không dám nói gì, Tiêu Trần lạnh lùng nói: "Đem những người này nhốt toàn bộ lại, không có lệnh của ta không ai được thả ra."
Trực tiếp hạ lệnh nhốt hơn mười tên sĩ binh. Nghe lời này, thanh niên vội vàng gật đầu, Tiêu Trần cũng không nói gì thêm, cùng Đan Vân Chúa Tể trực tiếp đi vào thành.
Sự việc ở cổng thành đối với Tiêu Trần chẳng qua là một chuyện nhỏ mây bay, nhưng chính vì sự việc này đã khiến Tiêu Trần phải xem kỹ lại thành quận thành Lĩnh Sơn bây giờ như thế nào.
Không vội về nhà, đi dạo một chút trong quận thành Lĩnh Sơn, đặc biệt là phố Đông, Tiêu Trần muốn nhanh chóng đến xem chuyện gì đã xảy ra với Vương Quả Phụ mà mấy tên sĩ binh đã nói trước đó.
Dọc đường đi tới phố Đông, trong lúc đi, lửa giận trong lòng Tiêu Trần càng lúc càng lớn, ở khoảng cách không đến một ngàn mét, Tiêu Trần thấy không dưới mười nơi đánh nhau.
Như thể đi đến một thành hỗn loạn, nơi không có luật lệ nào cả, mọi thứ cậy mạnh đè yếu, giao tranh ác liệt có thể nhìn thấy khắp nơi.
Không ngờ tới quận thành Lĩnh Sơn lại trở thành bộ dạng này, nhưng cho dù trong lòng rất tức giận, Tiêu Trần chưa thể ra tay, hiện tại chưa tới lúc, bây giờ làm thì chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc.
Hơn nữa, sau khi âm thầm quan sát, Tiêu Trần phát hiện những người này cậy mạnh đè yếu cướp tài sản của người khác, trên ngực đều có hoa văn hình trăng lưỡi liềm, hiển nhiên là xuất thân từ một thế lực nào đó.
Có những thế lực khác đang làm loạn ở huyện Lĩnh Sơn, thế nhưng Tiêu gia lại không quản, nhưng điều kỳ lạ là hầu hết tất cả những người này đều là thường dân không có tu vi, hơn nữa nhìn bọn họ ăn mặc không giống như giàu có, càng không giống võ giả.
Không hề biết đây là phần công lao của Hạo Nguyệt bang, Tiêu Trần một đường đi đến phố Đông, sau khi hỏi thăm một phen ở đây, Tiêu Trần cuối cùng đã nhìn thấy Vương Quả Phụ mà những sĩ binh kia nói.
Chỉ thấy Vương Quả Phụ vốn ưa nhìn, lúc này mặt đầy vết bầm, rõ ràng là bị đánh, ánh mắt vô thần, xem ra tâm trí đã bị tổn thương nặng nề, có lẽ do chuyện tướng công bị giết chết để cho nàng đả kích quá lớn.
Một cô nương như hoa như ngọc, vốn dĩ đã có một gia đình hạnh phúc nhưng lại bị bọn lính du côn kia tra tấn hết lần này tới lần khác, hắn không nói gì với Vương Quả Phụ, chỉ để lại một ít tiền và nói với nàng rằng hắn sẽ đòi lại công đạo cho nàng, sau đó Tiêu Trần liền đi .
"Yên tâm đi, những người đó sẽ không bao giờ trở lại nữa. Về phần chuyện của phu quân ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi một công đạo."
Nhẹ nhàng nói với Vương Quả Phụ, dứt lời, Tiêu Trần liền rời đi, chỉ có điều vừa đi tới cửa, Vương Quả Phụ, người vẫn luôn cúi đầu không nói gì, lại nhẹ nói lời cảm ơn.
Lời cảm ơn đơn giản này, lại khiến Tiêu Trần trong lòng cảm thấy không rõ ý vị, đồng thời, bất mãn của hắn đối với Tiêu gia càng thêm mãnh liệt, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, cũng may là hắn đã trở lại, nếu không Tiêu gia sẽ trở thành cái dạng gì, đối diện với quyền lực trước nay chưa từng có, có lẽ đã khiến một số tộc nhân trong Tiêu gia mất trí, nhưng không quá quan trọng, bọn họ mất phương hướng như thế nào, Tiêu Trần sẽ lấy lại như thế. Lần này, Tiêu Trần hắn sẽ chỉnh đốn một lượt lại gia phong của Tiêu gia thật tốt.
Đại khái đã hiểu rõ tình hình của huyện Lĩnh Sơn, hơn nữa cũng đã nhìn thấy tình cảnh Vương Quả Phụ, Tiêu Trần và Đan Vân Chúa Tể trực tiếp trở về Tiêu gia.
Trước sự trở lại đột ngột của Tiêu Trần, mọi người trong Tiêu gia đương nhiên là vô cùng vui mừng, đối với khuôn mặt tươi cười của tộc nhân mình nhưng Tiêu Trần lại mang vẻ mặt hàn ý.
Đầu tiên người ta sắp xếp chỗ ở cho Đan Vân Chúa Tể, đối với những chuyện này, hiển nhiên Đan Vân không có hứng thú tham gia.
Hắn đích thân dàn xếp tốt cho Đan Vân Đạo Tôn, sau đó Tiêu Trần, Tiêu Kình, Tần Liệt ba người bọn họ cùng tới thư phòng, nhìn về phía phụ thân, Tiểu Trần nói.
“Phụ thân, người có biết Tiêu gia phía dưới bây giờ đã trở thành cái gì không?”
Không vòng vo, cũng không có chút khách khí, vừa mở miệng liền đi thẳng vào chủ đề.
Vốn tưởng rằng Tiểu Trần không hiểu rõ tất cả hành động của những người bên dưới, nhưng ai biết, nghe được những lời của Tiêu Trần, Tiêu Kình thực sự cười khổ một tiếng nói.
“Ngươi đều nhìn thấy hết rồi, Tiêu Trần?”
Hửm? Nghe được lời nói của Tiêu Kình, lúc đầu Tiêu Trần sững sờ, nghe giọng điệu này, Tiêu Kình dường như cũng biết tất cả, cho nên từ đầu bọn họ đều biết, tại sao Tiêu Kình lại để cho tộc nhân bên dưới làm xằng làm bậy như vậy?
Trong nội tâm nghi hoặc, Tiêu Trần hỏi tiếp: "Phụ thân, người cũng biết điều đó? Nếu vậy, tại sao không ngăn lại và trừng phạt họ?"
"Trần Nhi, là phụ thân..."
Nghe những gì Tần Liệt nói, Tiêu Trần nhanh chóng hiểu ra gốc rễ của mọi chuyện, gốc rễ thực sự là ở hai vị thúc thúc của mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất