"Các ngươi mau nhìn, nhóm tuyệt thế Thiên Kiêu tới rồi." sau khi đỉnh tiêm Thiên Kiêu xuất hiện, tuyệt thế Thiên Kiêu cũng từ các phương hướng khác nhau hiện thân ở phía chân trời.
Không thể không nói, Thiên Kiêu chia làm 3 bậc, chênh lệch giữa mỗi bậc đều không thể vượt qua. So sánh với đỉnh tiêm Thiên Kiêu, tuyệt thế Thiên Kiêu bất luận là khí thế, chiến lực hay là cảm giác mang đến cho người khác đều mạnh hơn nhiều.
Nhân số so đỉnh tiêm Thiên Kiêu thiếu đi gần một nửa, chỉ có khoảng bốn mươi người. Nhưng khí thế thì những đỉnh tiêm Thiên Kiêu lúc trước hoàn toàn không có cách nào so sánh được.
Từng vị từng vị tuyệt thế Thiên Kiêu lần lượt hạ xuống trung tâm hòn đảo lớn nhất. Vừa hạ xuống mặt đất, ánh mắt các tuyệt thế Thiên Kiêu đều không tự chủ mà nhìn về phía mười hòn đảo nhỏ tượng trưng cho vương vị kia, trong mắt đều bất giác hiện lên một ngọn lửa nóng. Nhưng ngọn lửa này cũng chỉ là khẽ xẹt qua mà thôi, mặc dù bọn họ là sự tồn tại gần với thập đại Kiêu Vương nhất, nhưng trải qua một vòng Kiêu Vương chi chiến lúc trước, đã khiến bọn họ biết rằng ở trước mặt thập đại Kiêu Vương, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám gà đất chó sành mà thôi.
Giống như bên trên thiệp mời Hoàng Phủ Ngạo viết cho các vị Kiêu Vương đã nói, cùng một cảnh giới, chúng Thiên Kiêu không phải đối thủ của Kiêu Vương, bây giờ, thập đại Kiêu Vương đều đã đột phá Địa Minh Cảnh, khoảng cách chênh lệch tu vi đã bắt đầu kéo ra dần dần, vậy thì chúng Thiên Kiêu chỉ càng phải cúi đầu xưng thần phần.
Kiêu Vương, đối với đông đảo Thiên Kiêu mà nói thì chính là lôi trì không thể vượt qua dù chỉ nửa bước.
Đỉnh tiêm Thiên Kiêu cùng tuyệt thế Thiên Kiêu đều đã đến đông đủ, chỉ còn lại thập đại Kiêu Vương. Nhưng trước đó một bước, trăm vị tiên nữ Vạn Tiên Lâu đã lên sân khấu, đương nhiên, ở trong đó không bao gồm Thập Diễm tiên nữ. Hôm nay mục tiêu duy nhất của các nàng chỉ là thập đại Kiêu Vương. Kiêu Vương chưa hiện thân, đương nhiên các nàng cũng sẽ không lộ diện.
Từng con chim sơn ca toàn thân xanh biếc chở theo trăm vị các tiên nữ lên hòn đảo quan trọng nhất. Cùng với sự xuất hiện của các vị tiên nữ này, đám đông trên bờ, mỗi một người đều ngây người nhìn, như si như say lắc đầu cảm thán nói:
"Đây chính là tiên nữ Bách Tiên Lâu sao? Quả nhiên là nhân trung tuyệt sắc ah."
"Đúng vậy, nếu ta có thể cùng những tiên nữ này gió xuân một đêm, coi như mất hết tu vi cũng sẽ không tiếc."
Đúng thật là xinh đẹp không gì sánh được, nhất là khí chất trên người những tiên nữ này. Trải qua quá trình dạy dỗ từ nhỏ của Bách Tiên Lâu, họ không hề thua kém những tiểu thư khuê các kia một chút nào. Chỉ liếc nhìn lên một cái cũng đủ làm cho tất cả nam nhân khó mà chống cự được.
Thậm chí còn có người còn nguyện ý bỏ qua một thân tu vi chỉ vì muốn cùng những tiên nữ này gió xuân một đêm. Vì thế có thấy trăm vị tiên nữ Bách Tiên Lâu quả thật là danh bất hư truyền.
"Thôi đi, Trăm vị tiên nữ Bách Tiên Lâu đến nay vẫn chưa từng tiếp nhận một khách nhân nào. Hôm nay các nàng cùng nhau xuất hiện đều là vì những vị Thiên Kiêu kia. Trước mặt chúng Thiên Kiêu, ngươi còn nghĩ đến chuyện đoạt nữ nhân, muốn chết à."
Nghe thấy đám người bàn luận, tự nhiên có người mở miệng quát lớn. Bọn họ đều biết, hôm nay đám người này chẳng qua chỉ là quần chúng, thật sự có thể hưởng dụng những tiên nữ có vẻ đẹp khiến người ta quên cả cơm nước này chính là nhóm Thiên Kiêu đang ở trên đảo.
Cái nhìn vô cùng thông suốt, mà sự thật cũng đúng như vậy. Sau khi trăm vị tiên nữ hiện thân, đầu tiên là đánh giá những vị Thiên Kiêu đang có mặt ở đây một lượt rồi lập tức chọn người theo căn cứ có trước. Trăm vị tiên nữ lần lượt lựa Thiên Kiêu mà mình ngưỡng mộ trong lòng.
Tuyệt thế Thiên Kiêu dĩ nhiên là đối tượng lựa chọn chủ yếu, tiếp theo mới là đỉnh tiêm Thiên Kiêu.
Từng người từng người tiên nữ lần lượt đi đến bên cạnh Thiên Kiêu mà mình ngưỡng mộ, bắt đầu rót rượu cho bọn họ. Có tiên nữ kề bên bầu bạn, chúng Thiên Kiêu tự nhiên cũng sẽ thoải mái vui vẻ. Mỗi người đều lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong lòng không khỏi cảm khái, Bách Tiên Lâu này đúng thật là tiên cảnh chốn nhân gian. Chỉ trăm vị tiên nữ này thôi cũng đủ khiến người ta lưu luyến quên lối về.
Anh hùng thích mỹ nhân, mỹ nhân xứng với anh hùng, đây là đạo lý không thay đổi từ xa xưa đến nay. Rất nhanh, trên trung tâm tiểu đảo đã xuất hiện hình ảnh như vậy: tất cả Thiên Kiêu bên cạnh đều có một vị tiên nữ hầu hạ, mặt mỉm cười, cử chỉ đúng mực, nhất cử nhất động của các tiên nữ đều khiến chúng Thiên Kiêu hài lòng đến cực điểm.
Ngay lúc chúng Thiên Kiêu đang hưởng thụ sự dịu dàng ấm áp của tiên nữ, chân trời vang lên một tiếng một thú rống. Cả đám người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con Bạch Dực Cự Hổ hình thể khổng lồ, uy thế khinh người từ chân trời bay lượn tới.
Sai lưng Cự Hổ mọc lên một đôi cánh, toàn thân trắng như tuyết, sát khí bức người. Ở trên lưng hổ còn có một người thanh niên mặc trường sam màu xanh, trong tay cầm theo một thanh sáo, toàn thân thả lỏng tựa về phía sau, sắc mặt hờ hững nhìn về hướng hồ Thiên Đảo.
"Tới... . ." Thấy Bạch Dực Cự Hổ xuất hiện, có Thiên Kiêu không tự chủ được mở miệng nói ra.
Không sai, người tới chính là một trong thập đại Kiêu Vương. Theo khoảng cách Bạch Dực Cự Hổ đến càng lúc càng gần, rất nhanh đã có người nhận ra vị Kiêu Vương này. Đây rõ ràng chính là Tiên m có danh xưng Cố Mộ.
Không bái nhập bất kỳ một thế lực bá chủ nào, nhưng thiên hạ đồn đãi rằng sư phụ của Cố Mộ cũng là một vị Chúa Tể, chẳng qua là kiểu người ẩn thế không hỏi thế sự.
Ở trong thập đại Kiêu Vương thì ba người Tiên m Cố Mộ, Man Vương Hoang Cổ, Thần Quyền Lâm Nặc đều không thuộc về bất kỳ một thế lực bá chủ nào. Nhưng ở sau lưng ba người bọn họ đều có một vị sư tôn là Chúa Tể. Về phần ba vị Chúa Tể có thân phận thế nào, đám người Cửu Tiêu Chúa Tể cũng biết, nhưng bởi vì do tính cách, ba vị Chúa Tể này hiếm khi để ý tới mọi chuyện trên Thiên Thần đại lục, cho nên danh khí không bằng bảy vị đại Chúa Tể mà thôi. Bọn họ thuộc về loại đại năng ẩn thế.
Không ngờ vị Kiêu Vương đầu tiên lộ diện lại là Tiên m Cố Mộ. Đứng trên lưng Bạch Dực Cự Hổ, Cố Mộ nhẹ giọng tự nói: "Ta đến sớm à?"
Nhìn thoáng qua mười hòn đảo Kiêu Vương, phát hiện chưa có vị Kiêu Vương nào đến, Cố Mộ có chút bất đắc dĩ. Cùng lúc đó, ngay thời điểm Cố Mộ bay vào khoảng không phía trên hồ Thiên Đảo, hòn đảo Kiêu Vương thuộc về hắn ta đã lập tức tản mát ra một quầng sáng trắng chói lọi rực rỡ, nhắc nhở hắn ta rằng đây là đảo Kiêu Vương thuộc về ngươi.
Bay về phía đảo Kiêu Vương thuộc về mình, Cố Mộ thả người, nhẹ nhàng nhảy từ trên lưng Bạch Dực Cự Hổ xuống, sau đó hạ xuống đảo Tiên m. Cùng lúc đó, một đám Thiên Kiêu trên đảo trung tâm cũng sôi nổi đứng dậy hành lễ nói:
“Bái kiến Tiên m Kiêu Vương."
"Chư vị khách khí, không cần đa lễ. Ta chờ những người khác một lát, các ngươi cứ thoải mái đi." Đối mặt với lời thăm hỏi của chúng Thiên Kiêu, Cố Mộ mỉm cười, sau đó liền quay người đi vào trong đình nghỉ mát.
Hiển nhiên là không có ý tiếp xúc nhiều với đám Thiên Kiêu. Ở trong mắt Cố Mộ, hắn ta chỉ cảm thấy hứng thú với những Kiêu Vương còn lại.
Bị người ta lạnh nhạt nhưng đám Kiêu Vương cũng không dám có một lời oán giận nào. Mà bên phía trăm vị tiên nữ lúc đối mặt Cố Mộ, mỗi người đều sinh lòng ái mộ, nhưng đáng tiếc, Kiêu Vương không thuộc về các nàng, đó là mục tiêu của các tỷ tỷ Thập Diễm.
"Ngưỡng mộ thánh danh Tuyết Tiên Tử đã lâu, hôm nay gặp mặt, hoàn toàn không thẹn với hai chữ tiên tử."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất