"Danh tiếng của Tiên Âm, tiểu nữ tử cũng nghe như sấm bên tai."
Nghe Cố Mộ nói, u Dương Nhu Tuyết khẽ khom người hành lễ, giọng điệu bình thản.
Lời nói vừa dứt, lúc này Đảo Kiêu Vương thuộc về u Dương Nhu Tuyết cũng tản mát ra một quầng sáng, cùng lúc đó có tiếng cười truyền đến, sau đó, một con Hỏa Vũ Ưng từ phía chân trời bay tới. Trên đó, một thanh niên mặc trang phục đen đang đứng.
"Ha ha, Tiên m Cố Mộ, Tuyết Tiên Tử u Dương Nhu Tuyết, ngưỡng mộ đại danh hai vị đã lâu."
Người còn chưa tới, giọng nói đã là truyền đến trước, nghe vậy, ánh mắt u Dương Nhu Tuyết cùng Cố Mộ đều nhìn về phía thanh niên. Cố Mộ mở miệng nói:
"Thần Quyền Lâm Nặc, ha ha, thật sự là càng ngày càng thú vị."
Tam đại Kiêu Vương lần lượt xuất hiện, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau nhưng ba người đều không có chút cảm giác xa lạ nào, giống như bạn bè cũ đã quen biết thật lâu. Trong lúc ba người nói chuyện bình thường với nhau, cũng không khó nghe ra chiến ý nồng đậm giấu ở trong lòng.
Nói chuyện đơn giản vài câu, ba người đều đi vào đảo Kiêu Vương thuộc về riêng mình, mãi đến lúc này, một đám Thiên Kiêu ở đảo trung tâm mới tìm được cơ hội lên tiếng, hành lễ với u Dương Nhu Tuyết cùng Lâm Nặc vừa mới hiện thân:
"Tham kiến Tuyết Tiên Tử, tham kiến Thần Quyền."
"Ha ha, các ngươi chơi đi, không cần để ý tới ba người chúng ta. Chúng ta đợi đám người kia tới." nói một câu tương tự như lúc nãy Cố Mộ đã nói. Đối với sự thăm hỏi của chúng Thiên Kiêu, Lâm Nặc cười vang nói rồi lập tức khoát tay áo, đi vào trong đình nghỉ mát. Về phần Tuyết Tiên Tử u Dương Nhu Tuyết thì càng không thèm để ý, mặc dù khóe môi nhếch lên nụ cười ấm áp, nhưng vẻ coi thường, tránh người ngàn dặm kia lại làm cho tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
Ba vị Kiêu Vương hiện thân khiến không khí cả hồ Thiên Đảo đạt đến đỉnh điểm. Đây chính là Kiêu Vương đó, ngày thường có thể nhìn thấy một người đã là quý lắm rồi, thế mà bây giờ lại có ba vị Kiêu Vương tề tựu ở chỗ này.
Nếu như lúc trước nhóm tuyệt thế Thiên Kiêu xuất hiện, khí chất áp chế đỉnh tiêm Thiên Kiêu, vậy thì bây giờ, ba vị Kiêu Vương đã triệt để áp chế trăm gã Thiên Kiêu trên đảo trung tâm.
Ba vị Kiêu Vương, mỗi người đều tự ngồi trong đình nghỉ mát trên đảo riêng, thỉnh thoảng tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, không hề có ý để tâm tới những Thiên Kiêu kia.
Ngay vào lúc ba người đang nói chuyện phiếm, rất nhanh, lại có Kiểu Vương đuổi tới, lần này thế mà lại có hai vị Kiêu Vương cùng xuất hiện.
Không phải họ đi cùng nhau, mà là từ các phương hướng khác chạy đến, chẳng qua là đúng lúc cùng xuất hiện mà thôi.
Một người áo xám cưỡi con Huyết Biên Bức to lớn, ánh mắt sắc bén ác liệt, từ phía đông cấp tốc lại gần. Người này tới từ Thần Phù Môn, Kiêu Vương có danh xưng Thiên Lôi Vương - Lam Tà Ngạo.
Mà ở phía nam đối diện, hai người một nam một nữ đang đứng trên một con Hắc Nhạn toàn thân đen bóng. Trong đó nam tử mặc một bộ trường sam màu tím, trên mặt còn treo nụ cười như có như không, trong miệng lại càng không che đậy nói:
"Chậc chậc, tiên nữ Bách Tiên Lâu này quả nhiên danh bất hư truyền, cả đám lớn lên đều xinh đẹp như vậy."
Thanh niên mở miệng tán thưởng tiên nữ Bách Tiên Lâu xinh đẹp, nhưng mà vừa dứt lời, thiếu nữ bên cạnh liền nhéo chặt lỗ tai hắn ta, cười mà không cười nói:
"Huynh mới vừa nói cái gì, ta không nghe rõ, huynh lặp lại lần nữa xem?"
"Không, không nói gì, ta nói phu nhân hôm nay thật sự là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn." Bị thiếu nữ hỏi như vậy, thanh niên tươi cười nói theo.
Nhìn vẻ sợ sệt trên mặt thanh niên, chỗ nào có nửa điểm dáng vẻ của Kiêu Vương chứ? Nhưng mà thanh niên này thật thật sự sự là một vị Kiêu Vương, đến từ Vạn Binh Các, hào Ly Hỏa, tên Phượng Lăng Dạ, còn thiếu nữ bên cạnh thì là thê tử được chỉ hôn từ nhỏ của hắn ta, Tô Cẩn.
Ở Vạn Binh Các, Phượng Lăng Dạ này tuyệt đối là một kẻ kỳ lạ hiếm thấy. Rõ ràng có thực lực Kiêu Vương, hơn nữa dung mạo cũng rất anh tuấn, nhưng cố tình là hắn ta lại hết sức e ngại Tô Cẩn, tuyệt đối một tên thê quản nghiêm. Ở trước mặt Tô Cẩn, Phượng Lăng Dạ căn bản là không có nổi chút tức giận nào.
Sau khi nghe Phượng Lăng Dạ trả lời, Tô Cẩn mới hài lòng buông lỏng tay, cùng lúc đó, Lam Tà Ngạo cũng đã đi tới phía trước hai người, nhìn về phía Phượng Lăng Dạ khẽ mỉm cười nói:
"Đã sớm nghe nói Ly Hỏa Kiêu Vương có một vị thê tử xinh đẹp như hoa, hôm nay gặp mặt quả nhiên đã khiến ta mở rộng tầm mắt."
"Thiên Lôi Kiêu Vương nếu thấy hâm mộ thì mau tự tìm một người đi. Lấy thân phận của Thiên Lôi Kiêu Vương, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là đã có không biết bao nhiêu thiếu nữ chủ động đến ôm ấp yêu thương." nghe Lam Tà Ngạo nói, Phượng Lăng Dạ cũng cười cười trả lời.
Trò chuyện một lát, rồi lại cùng ba người Cố Mộ chuyện phiếm vài câu, sau đó hai người đều đi lên đảo Kiêu Vương của mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất