13.
Sáng sớm hôm sau, quầng thâm dưới mắt tôi rõ rệt.
Giang Yển nhìn thấy, khẽ nhíu mày.
Từ sau khi nghe anh ấy nói thích tôi, tôi liền không nhịn được mà để ý anh nhiều hơn. Cũng từ đó, tôi thường xuyên bắt gặp ánh mắt anh dừng trên người tôi.
Dù là cái nhìn thẳng thắn, trần trụi hay những ánh mắt lén lút, kín đáo.
“Ờm... trứng luộc hơi nhiều.”
Tôi chỉ vào quả trứng dư ra trên bàn.
Anh cầm lấy, bóc vỏ, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
Bỗng dưng tôi cảm thấy hơi khó thở.
“Anh—”
“Đừng nói gì, nhắm mắt lại.”
Tôi trừng lớn mắt, trong đầu thoáng chốc hiện lên bảy sắc cầu vồng.
“A, a dì đi chợ rồi, một lúc nữa sẽ về—”
Anh khẽ cười, ghé sát bên tai tôi, thấp giọng nói: “Em gái, em đang nghĩ lung tung gì thế?”
Mặt tôi “vèo” một cái đỏ bừng, vội bật dậy xua tay: “Không, em không nghĩ gì hết! Là anh nghĩ bậy thì có!”
Anh duỗi tay ấn nhẹ lên vai tôi, buộc tôi ngồi xuống, sau đó quỳ một gối, cẩn thận dùng trứng luộc lăn quanh vùng mắt tôi, vừa nóng vừa mát-xa.
Ấm áp, dễ chịu quá!
Sự căng thẳng trong lòng tôi dần được xoa dịu, thay vào đó là cảm giác thư thái đến mức không nhịn được mà híp mắt hưởng thụ.
Một lúc lâu sau, khi chườm nóng kết thúc, tôi thấy anh quay lưng lại, khẽ bóp cánh tay mình.
Nhớ đến việc anh vừa mát-xa cho tôi lâu như vậy, tôi cũng không thể cứ thế mà làm ngơ được.
Nghĩ thế, tôi bước tới, kéo tay anh, kéo luôn anh ngồi xuống ghế sô pha cùng mình.
Suốt cả quá trình, anh ngoan ngoãn đến lạ.
Làm tôi không khỏi hoài nghi có phải anh bị đánh tráo linh hồn rồi không.
“Tôi, tôi giúp anh xoa bóp một chút.”
Tôi đặt tay mình lên đùi anh, nghiêm túc bắt đầu xoa bóp.
“Có đỡ hơn chút nào không?”
Anh không trả lời.
Tôi nghiêng đầu nhìn lên, muốn kiểm tra xem anh sao rồi.
Kết quả lại bất ngờ phát hiện một gương mặt đẹp trai đến mức khó tin phóng đại ngay trước mắt mình.
Khoảng cách quá gần, đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt.
Tim tôi không tự chủ mà đập loạn nhịp.
Tôi thấy ánh mắt anh dừng lại trên môi tôi, dạo quanh một vòng.
Sau đó, môi anh khẽ hé mở, thử thăm dò tiến lại gần tôi một chút.
Tôi vô thức siết chặt lấy ống quần bò của mình.
Toàn thân cứng đờ, nhưng trong lòng lại... thấp thoáng một chút mong chờ?
14.
Tiếng mở khóa đột nhiên vang lên!
Tôi giật b.ắ.n mình, theo phản xạ bật ngửa ra sau, ngã phịch xuống đất.
“Xì—! Đau quá!”
Giang Yển hoàn hồn, vươn tay muốn kéo tôi dậy, nhưng cuối cùng lại chỉ bắt được khoảng không.
“Ôi chao! Nhã Nhã, sao con lại ngồi dưới đất thế?”
Dì đi chợ về rồi.
Bà trừng mắt nhìn Giang Yển, trách móc: “Con là khúc gỗ hả? Không biết đỡ em gái dậy à?!”
Nói rồi, bà đặt túi đồ xuống, vội vàng bước đến chỗ tôi.
Để Giang Yển đỡ tôi dậy á?
Thôi, miễn đi!
Tôi chột dạ, lập tức bật dậy, phủi phủi quần áo.
Dì dịu giọng hỏi: “Nhã Nhã, có bị ngã đau không con?”
Tôi vội vã xua tay, liếc nhìn Giang Yển bằng khóe mắt. Anh vẫn ngồi trên ghế sô pha, có vẻ như đang chơi game: “Con không sao ạ!”
Dì như trút được gánh nặng, vui vẻ nói: “Dì mua ba chỉ về rồi này, không có mỡ đâu! Trưa nay dì làm món thịt kho tàu cho con nhé!”
“Thịt kho tàu?!” Mắt tôi sáng rỡ.
Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra kế hoạch hôm nay của mình, liền ủ rũ đáp: “Nhưng trưa nay con phải ra ngoài một chuyến, chắc không kịp về ăn ạ.”
Giang Yển vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
Nếu không phải tay anh vừa khựng lại một chút, tôi còn tưởng anh chẳng để tâm gì đến chuyện này.
15.
Trên đường đến tập đoàn Tần thị, tôi phát hiện có người theo dõi mình!
Chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên ầm ầm.
Lẽ nào lại là tên fan cuồng ch*t tiệt đó?!
Dù sao thì, kiếp trước hắn chính là người đã trực tiếp đ.â.m ch*t tôi!
Phía trước có một khúc cua.
Tôi thường xuyên đi con đường này nên rất quen thuộc địa hình xung quanh.
Chỗ đó có một hành lang nhỏ với hai thang máy.
Tim tôi đập thình thịch, lập tức đổi hướng, nép vào sau cánh cửa của hành lang.
Trong ba lô của tôi có bình xịt hơi cay.
Từ khi sống lại, tôi luôn mang theo nó bên mình.
Tôi nhanh chóng lần tay vào túi, lấy bình xịt ra, siết chặt trong lòng bàn tay!
Lần này, tôi nhất định phải đưa kẻ đã gi*t mình vào tù!
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhịp thở của tôi cũng dồn dập theo.
Cuối cùng, tôi thấy một góc áo đen xuất hiện trong tầm mắt.
Chính là lúc này!
“Ê!”
Tôi hét lên một tiếng.
Người kia lập tức quay đầu lại.
Không chần chừ, tôi xịt thẳng vào mặt hắn!
“Giang Yển?! Sao lại là anh?!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất