Lật Ngược Ván Cờ

16.

Anh ấy cao 1m8, tôi chỉ 1m6.

Bình xịt không trúng mắt anh ấy, nhưng lại xịt thẳng vào miệng.

“Mau súc miệng đi! Mau súc miệng đi!”

Tôi vội vàng lấy bình nước trong ba lô ra, vặn nắp rồi đưa cho anh ấy.

Anh ấy nhìn chiếc bình trắng có hình voi con, rồi lại liếc nhìn tôi.

Tôi sững lại, chậm một nhịp mới nhận ra…

Đây là bình nước tôi vừa uống!

Mặt tôi lập tức đỏ bừng!

Anh ấy lại khẽ cười, thản nhiên cầm lấy súc miệng, rồi uống vài ngụm nước.

Đến khi trả lại bình cho tôi, anh ấy còn nói một câu: “Ngọt thật.”

Tôi trợn mắt lườm anh ấy.

Không độc ch*t anh mới lạ!

Trên đường đi, tôi hỏi: “Anh theo dõi em làm gì?”

Anh ấy nhướn mày: “Ai theo dõi em? Anh đi cùng đường thôi.”

Tôi trông dễ bị lừa thế à?

“Em có đề phòng rồi, tốt lắm.”

Anh ấy giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi, giọng điệu như người lớn dạy dỗ trẻ con: “Nhã Nhã, đừng dễ dàng tin tưởng người khác.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ anh ấy biết gì đó?

Nhưng ngay sau đó, tôi lại phủ định suy nghĩ này.

Anh ấy thì có thể biết được gì chứ?

“Em muốn đến tập đoàn Tần thị.”

Thử dò xét xem sao.

Anh ấy hơi ngạc nhiên: “Đến tập đoàn Tần thị?”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy: “Tần Xuyên là cha ruột của em.”

Con ngươi anh ấy co rút lại, trông không giống đang giả vờ.

17.

Tôi bị chặn ngoài cửa, mặt đầy lúng túng.

“Họ không cho em vào, em định làm gì bây giờ?”

Tôi nhún vai, bất lực: “Còn làm gì được nữa? Chờ thôi!”

Giang Yển nghẹn lời: “Em không thể nghĩ cách nào khác sao? Ví dụ như…”

Tôi lập tức gật đầu, hiểu ý, rồi hét toáng lên: “Cháy rồi!!!”

Giang Yển cau mày, mắt tối sầm lại.

Tôi vừa chạy vừa hét: “Nhanh lên! Văn phòng chủ tịch Tần cháy rồi! Tôi vừa thấy lửa bùng lên trên đó!”

Đáng tiếc, bảo vệ không tin lời tôi.

Nhưng tôi đã canh đúng thời cơ, nhanh chóng lao vào thang máy.

Còn tiện tay kéo theo Giang Yển, người đang ôm mặt đầy bất lực.

Tôi đang đắc ý thì sững sờ nhận ra—

Thang máy cần quẹt thẻ!

Thế là, cả hai bị “mời” ra ngoài.

Đang bực bội vì kế hoạch thất bại, tình thế bỗng xoay chuyển bất ngờ.

Tần Xuyên nghe thấy ồn ào nên đích thân xuống kiểm tra!

Đúng là ông trời giúp tôi!

Tôi nhảy dựng lên, vẫy tay thật cao: “Tần Xuyên!”

Ánh mắt ông ta lập tức nhìn sang, tràn đầy kinh ngạc.

Tôi đã tra qua, tôi và mẹ ruột giống nhau như đúc, chắc ông ta sẽ thấy quen thuộc chứ?

Ông ta nhanh chóng bước tới, dừng lại ngay trước mặt tôi.

Toàn thân dường như đang run rẩy.

“Cô… cô là…”

Tôi gật đầu, nhìn thẳng vào ông ta.

“Đúng, là tôi!”

Tôi hít một hơi sâu, mở miệng nói rõ ràng từng chữ: “Tần Xuyên, tôi là ba của ông!”

18.

Chờ đã, hình như có gì đó sai sai?!

Giang Yển lên tiếng, giọng điềm tĩnh: “Cô ấy là con gái ông.”

“Đúng đúng đúng! Tôi là con gái ông!”

Tôi nhìn Tần Xuyên, hỏi chắc nịch: “Ông nhìn ra rồi chứ?”

Vừa nói, tôi vừa vỗ nhẹ lên mặt mình: “Mặt này là mẹ tôi sinh ra, cam đoan chính hãng, không phải hàng chỉnh sửa đâu!”

Tần Xuyên không nói gì, chỉ đưa chúng tôi lên văn phòng.

Để chắc chắn, ông ấy đề nghị làm xét nghiệm ADN.

Dù vậy, ông ấy vẫn trầm giọng nói: “Thật ra, cũng không cần thiết lắm. Ngay từ đầu, mẹ con đã biết Nam Khê không phải con ruột của chúng ta.”

“Bọn ta vẫn luôn tìm con!”

“Nhưng dù đã cố gắng hết cách, vẫn không có bất kỳ manh mối nào.”

Ông ấy thở dài một hơi, trong mắt đầy vẻ bi thương:

“Vài năm trước, mẹ con qua đời trong tiếc nuối. Trước lúc ra đi, bà ấy dặn ta nhất định phải tìm được con!”

Nói đến đây, mắt ông ấy đã rưng rưng, nhìn tôi đầy xúc động: “Cuối cùng ta cũng tìm được con rồi!”

“Con gái, những năm qua, con đã phải chịu nhiều ấm ức, chịu nhiều khổ cực lắm đúng không?”

Giọng ông ấy nghẹn ngào, tràn ngập ân hận.

Bất chợt, tôi nhớ lại kiếp trước, sau khi Nam Khê quay về, cha mẹ nuôi lạnh nhạt, thiên vị cô ta ra sao…

eyJpdiI6InFLZXNjY0tMTjd4TVdYdXFBQUMzUHc9PSIsInZhbHVlIjoieUtHcnJWSGJJVG9kdlRkZlZVTFJcL0FPUkt6XC9MNmhwQ1pvYTl6anMxREhoR0U4K3lpVXlqUzQzbkMzRmtZNnoxS0l5TDMxSkt2N3pIRVZ4b213azhNU2hORjVPSDc3UGxUVzVwQlY3Q01oenNnaUN5bXBBRGY0b2FaeXhwcDdiMHJOVDVcLzVaNGJXYVdMd2lHSXJicXYzMmpwY0JYYURQXC84ZEFieUJnYTlrMD0iLCJtYWMiOiJiNjU4ZTcyMzViYmE1ZWIyMzM2ZTUwMmQ0Y2Y0MzIyNWQxMDVlMGNhMmVmNTExODBjNzBhZmJkMTJiMjZkMGQ1In0=
eyJpdiI6IlNtcTYzYTU2YW13akdCMFRQOGhPcHc9PSIsInZhbHVlIjoid3BXSlhaZmRTbHhvYW5QOU92VlFOSmhwcnZ6T1dSd0hPRnl1UkI1QTlISVQwZHZIdTA0SVh6alFXVlczWHl3VjZFVnhncm5odm5zMXJrT1RuQlhxa1RHeGQ3aGJ6UkFZYmhvcUNOWnd1UnRVQzlQV1Y3d1N4YWd1aXNqbm9aR01UTVNvTWs0dnZ4UDh6aHdadDZhdDBIeDQ1enl3YzRaV2w2aERFa0pQQ1AzbUg5NFpcLzNrXC9KRmhrcTNiOGYzWjA2U2s1U2w0OXI0WVlLQ3JcL2R5NDdxdDFDZkdKdnMycnBlQkY2QjByMnA4MlJ3aUZyeXdiTDR5dTdlSWJsa0dFZGV3eGNUNDhDTWNLdzl4RVBoMUFBbGkzY3dpYm9ORE9pRmg5SHNpYVNtOUtUVzROakhWdHNUa3k0TTJvRXpmOHQiLCJtYWMiOiIxY2M3NjkzOWFiNTI1NmExMDAzYjYxZDhlY2JiN2NjZjU2Njc4ZmM2NDQzMzQzYmMwMjU1MmY2YWZhMGJlNGYwIn0=

Môi Tần Xuyên run rẩy, nước mắt lăn dài, ông ấy ôm chặt lấy tôi, như thể đang giữ chặt một báu vật vô giá.

Ads
';
Advertisement