Lật Ngược Ván Cờ

25.

Nhưng thân phận "thiên kim giả" vẫn khiến Ôn Nam Khê, một ngôi sao hạng A, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Cô ta lại giở chiêu cũ, ấm ức tìm đến Tần Xuyên khóc lóc, “Ba ơi, ba giúp con đi! Bây giờ cư dân mạng đều mắng con là đồ giả, con... con khó chịu lắm… hu hu hu…”

“Giúp cô?” Tần Xuyên cố nhịn cơn giận, kiên nhẫn hỏi: “Cô muốn tôi giúp kiểu gì?”

Tưởng có hy vọng, vẻ mặt Ôn Nam Khê lập tức trở nên vui mừng: “Rất đơn giản! Ba chỉ cần tổ chức một buổi họp báo nữa, nói rằng con và Ôn Nhã không bị ôm nhầm, con vẫn là con gái ba!”

“Đương nhiên, ba yên tâm, con sẽ không đuổi Ôn Nhã đi, cô ta vẫn có thể ở lại nhà họ Tần…”

“Haha!” Tần Xuyên cuối cùng không nhịn nổi nữa hoặc có lẽ ông không thèm nhịn nữa, bật cười đầy tức giận: “Cô muốn tôi không nhận con gái ruột của mình? Nhận một đứa con nuôi như cô?”

“Cô nghĩ đầu tôi bị cửa kẹp rồi sao?!”

Ôn Nam Khê lí nhí nói: “Nếu không... thì nói chúng ta là chị em song sinh? Dù sao thì, con không thể là thiên kim giả được! Con là đỉnh lưu, sao có thể là thiên kim giả chứ!”

“Song sinh? Cô xem hai đứa có giống nhau không?” Tần Xuyên chỉ vào tôi, lúc này đang bước xuống lầu, giọng đầy mỉa mai: “Nhã Nhã thì thuần khiết, thiện lương. Còn cô, ích kỷ đến tận xương tủy!”

Ông ta tràn đầy phẫn nộ, chỉ trích Ôn Nam Khê: “Cô biết rất rõ con gái ruột của tôi ở đâu! Cô cũng biết mẹ nuôi của cô trước lúc lâm chung vẫn mong gặp lại Nhã Nhã! Nhưng cô lại không hề động lòng, không hề hé miệng! Cô để bà ấy ôm hận mà rời khỏi thế gian!”

Tần Xuyên tức đến mức huyết áp tăng vọt: “Cút! Cô cút ngay cho tôi!”

Tôi vội vàng chạy xuống, giúp ông xoa dịu cơn giận.

“Ba, tức giận làm gì, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

26.

Ôn Nam Khê cuối cùng cũng nhận ra, sửng sốt hỏi: “Sao cô lại ở nhà tôi?”

Tôi khẽ nhíu mày, giọng lạnh nhạt: “Chú ý cách dùng từ, đây là nhà tôi.”

Cô ta nghiến răng, hít sâu để ổn định cảm xúc, rồi cố tỏ ra dịu dàng: “Ôn Nhã, tôi không muốn tranh giành gì với cô, nhưng cô có thể bao dung tôi một chút không?”

Tôi bật cười: “Cô lấy tư cách gì mà đòi tranh với tôi?”

“Cô muốn tôi bao dung cô?” Ký ức kiếp trước bỗng tràn về trong đầu tôi.

Khi đó, tôi bị cô ta vu oan hãm hại, dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch. Tôi đã hỏi cô ta: “Nam Khê, cô muốn thế nào mới có thể bao dung tôi?”

Lúc đó, cô ta nói gì nhỉ?

“Cô để tôi vừa sinh ra đã phải xa cách cha mẹ ruột, để tôi từ nhỏ đã không nhận được sự yêu thương, chăm sóc của ba mẹ, mà còn muốn tôi bao dung cô? Cô còn biết xấu hổ không?!”

Hôm nay, tôi cũng trả lại nguyên vẹn câu này cho cô ta.

“Cô còn biết xấu hổ không, Ôn Nam Khê?!”

“Mẹ ruột cô đã tráo đổi tôi và cô! Cô chiếm đoạt cha mẹ tôi, cướp đi cuộc đời của tôi suốt hơn mười năm trời!”

“Còn tôi thì sao? Cô có biết tôi đã sống thế nào không?!”

“Mẹ ruột cô ngay từ đầu đã biết tôi không phải con ruột bà ta, cô nghĩ bà ta có thể đối xử với tôi như con gái ruột không?”

Sống mũi tôi cay cay, mắt cũng đỏ lên.

“Bà ta lạnh nhạt với tôi suốt bao năm trời, chưa bao giờ quan tâm tôi dù chỉ một chút!”

“Tôi đói, phải ăn cơm thừa! Tôi lạnh, phải mặc lại quần áo cũ! Tôi mệt, chỉ cần đứng cũng có thể ngủ gục! Cô đã bao giờ trải qua cuộc sống như vậy chưa?!”

“Bà ta chưa từng hát ru tôi ngủ, chưa từng dỗ dành tôi, dù chỉ một lần!”

Tôi như chìm vào vực sâu ký ức.

“Tôi từng nghĩ rằng, có phải tôi đã làm gì sai, nên mẹ mới không thích tôi, không yêu tôi?”

“Tôi ngoan ngoãn, không dám cãi lời, tôi làm việc nhà, tôi học hành chăm chỉ, tôi luôn đứng nhất lớp! Nhưng bà ấy chưa từng dành cho tôi dù chỉ một ánh nhìn!”

“Sau đó, bà ấy ly hôn với ba, tôi trở thành đứa trẻ có cha mẹ ly dị! Cô có biết những ánh mắt thương hại, những lời dèm pha và kỳ thị mà một đứa trẻ trong hoàn cảnh đó phải chịu đựng không? Cô có biết không?!”

“Cô không biết! Cô không hề biết, Ôn Nam Khê!”

Tôi chỉ vào Tần Xuyên và bức ảnh người phụ nữ treo trên tường.

“Cha mẹ ruột của tôi, lẽ ra phải nâng niu tôi như trân bảo, nhưng người hưởng thụ điều đó lại là cô!”

Tôi lại chỉ vào bộ quần áo trên người cô ta.

“Cô nhìn xem, trên người cô, tùy tiện một bộ cũng là hàng L hoặc A, giá vài trăm triệu, thậm chí hàng tỷ!”

Tôi cười lạnh, rồi kéo nhẹ vạt áo của mình.

“Còn tôi? Chiếc áo này tôi mua từ năm 2021, đã bốn năm rồi, quần thì giặt đến mức bạc màu!”

Tôi bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt cô ta, từng câu từng chữ như khắc sâu vào tim.

“Nào, cô nói cho tôi nghe đi, Ôn Nam Khê, tôi phải bao dung cô thế nào đây? Tôi phải bao dung cô thế nào? Cô nói đi!”

27.

Tôi không biết từ khi nào nước mắt mình đã chảy thành dòng.

Tôi cũng không biết, từ khi nào ba tôi đã ôm đầu nức nở, khóc không thành tiếng.

Tôi chỉ biết rằng Giang Yển ôm tôi vào lòng, vòng tay ấm áp, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giọng dịu dàng an ủi: "Nhã Nhã, mọi chuyện qua rồi, qua rồi..."

Qua rồi sao?

Nhưng tôi đau lắm!

Lòng n.g.ự.c tôi đau lắm!

Ôn Nam Khê lùi lại vài bước, ra sức lắc đầu.

Rất lâu sau, dường như cuối cùng cô ta cũng tìm được lý do hợp lý: "Những chuyện này… không phải do tôi gây ra mà! Tôi… tôi đâu có tráo đổi cô!"

Tần Xuyên chỉ tay ra cửa, cúi đầu, giọng trầm thấp: "Cô đi đi! Đi ngay lập tức! Tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cô nữa!"

"Ba!" Ôn Nam Khê vẫn muốn nói gì đó.

Nhưng khi Tần Xuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt ông như bị tẩm độc.

Cô ta hoảng sợ, lùi lại, lí nhí nói: "Con… con sau này sẽ giải thích với ba!"

Nói xong, cô ta lập tức quay người bỏ chạy.

Tần Xuyên mắt đỏ hoe nhìn tôi.

Sau đó, ông cúi đầu, lại lần nữa khóc không thành tiếng.

Rất lâu sau, có lẽ đã bình tĩnh lại phần nào, nhưng giọng ông vẫn nghẹn ngào: "Nhã Nhã, ba xin lỗi con! Ba có lỗi với con! Nếu ba tìm thấy con sớm hơn thì tốt biết mấy! Nếu ba cẩn thận hơn, không sơ suất, không để con bị tráo đổi, thì con đã không phải chịu khổ như vậy! Nhã Nhã, ba xin lỗi con!"

Ông liên tục nói xin lỗi, thậm chí còn nắm tay tôi đặt lên mặt mình: "Nhã Nhã, con đánh ba đi! Ba có lỗi với con!"

Sau khi trút hết nỗi lòng, tôi cảm thấy không còn quá ngột ngạt trong lòng nữa.

Tôi vừa vỗ lưng an ủi ông, vừa dịu dàng nói: "Ba à, những gì con nói có bảy phần thật, ba phần giả thôi."

"Lúc nhỏ cũng có người đối xử tốt với con mà!"

"Ví dụ như dì, dì hay nấu món con thích, còn đan áo len cho con, lúc con bệnh cũng ở bên chăm sóc con..."

eyJpdiI6IjBhVXJYZ05XaVBLRUFOckZMVXZndWc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9pM0M5ZWZWS0d4R1BIbEpwNzRlZGNMUktLK3NMT0pabWpNUk11blJnWGZ0YjdZWlJmRUNhZnVIVlFxRmVcL25XbjdNc1lzTXhFNmZudk92OW96SmVDMzhrXC9jWE45Z0tBQnJtaE84RlMrc1FQUm1DTnNqXC95dXgzQ29WZ2hWSDdKMHpMcUY4dmNtS1lCVWFtM3ZzM2lFcFV0YnBQS2JEbklxSmkyM0tkc2h6TkhHdUYxSk5zcjhCdmtRM1NJeVpOZjdYbk9DVUVlUlpQSHZDUDdYMno4N0tCUitDajUrUk5wV3RPTm5tRlFwY2tpNnN1R1JuMXhKanF6ZTZEUkNRXC9SQnpFeWxCeERRMmFBbk80dVZiMGhpUmdKcUFYOHY1RWVpN0hHNTBuM05HZjZlcHNmYnFBbWpYbHNOR0kydE1JS0VqZTFnK1NkWisxYW1MMndVWWU2QlJNWEpSRGZsbEVJemFkRnBrQ2hBMmFUNGRkb1kxMEtjN0FHN0hjZUtoazBzVUZxUkxXVzduUUtoUDRVeDFpb0dRQVY3cVo3dHptNVwvZEVqZWxsYUJsakVJR1AxNFlTaHhZekNqTllTU0N5bTcrMXVtcG9aN2xRaXBmNDJlNGFMTFRhUHk2R0lMY1RRVjNCNnJLemtFdEtNWXBDVHVMdVJXZDZjTk1rVnE1dkJxK2Nxb0NDU0VKcUtiNVFCajhMRE9TZXR6RzZmbDZIeXJET1N4TnpqbW1FPSIsIm1hYyI6IjExYWMyMjdmODUzYzRiN2VmNGMyNWU5OGEwYjdiNDQ0ZDBjNjIyMmJjYTgxYmJhNmU0Y2JmYmY0N2QyNWM4OTUifQ==
eyJpdiI6IkxlZzQ0eWNxSlRVa0NmZk05WGFQYXc9PSIsInZhbHVlIjoidFgyNW1oUkRGY0t1bUVhR09PZmdWZjNET2w1M1Bhb0JSQnhyTTAxXC9RZ0U0VXdpYVMxcG52d3hneUE3MUZGbnQ4UWxrNjRIVkZWdHBSYVwvUnBHdnNZNVhVQXgrRUZhVmlSSStmWTdGNzNkRUI3dGFDU25zQ0YyTnc3VDRrU25LUHMwTk5EMHdYNjNua2ttUEcySlZGVnY1ZmxWY1VUYVwvNEFGN0V4NjdBZWVTV1dcL0xNK1VqU2MyV1V1blNQVmdOa1BWbWtUa0Q3T284TURhTHM3RVl2emNPN0lJc3FJUVdrUmZcL29jdFFBdzFRPSIsIm1hYyI6IjY2NmY5MjdlNjU0ZDFhOTAyODI1MWEzNzk0NmRjYzZiZTkwZjdjMTBiNzY1YjRiNGUzYjc0OWI1OWI3MDQzMzgifQ==

Tôi khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Thật mà!"

Ads
';
Advertisement