Tần Dược bất chợt cảm thấy Thiên cơ mạnh mẽ tụ hội lại. Hắn đã từng thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.
Lần này Thiên cơ tự nhiên lại mạnh mẽ hơn rất nhiều, Ảnh hưởng đến cả tính mạng của con người
Đó chính là thay đổi số mệnh trái với ý trời.
Tần Dược bước vội lên tầng hai, sau đó ngồi xếp bằng lại. Linh khí mạnh mẽ tụ hội lại.
Tần Dược chuyển vận Đạo Thiên Bí Điển để hấp thụ những linh khí này.
Ở dưới lầu,Tiểu Tử không dám quấy rầy, nhưng cũng nhắm mắt hấp thụ luồng khí khuếch tán.
Phương Minh Húc khác với lần trước ở trên xe.
Đã ăn Huyết nhân sâm nên thân thể đã không còn như trước nữa.
Ít nhất là khí huyết mạnh mẽ, Thân thể cường tráng, Tràn đầy dương khí.
Uy lực từ trên cao truyền đến khiến hắn ta gần như bò lăn ra dưới đất.
Qua gần nửa giờ uy lực này mới tan biến.
Tần Dược từ trên lầu đi xuống.
Phương Minh Húc khóc không ra nước mắt. “Đại sư, vừa rồi anh lên đó làm gì vậy?”
Tần Dược nhìn thấy dáng vẻ toàn thân đầy mồ hôi của anh ta, liền bật cười.
“Đi luyện công tăng thực lực!”
Thực lực tăng đến mức nào, Phương Minh Húc cũng không dám hỏi, vì hỏi cũng không hiểu.
Chỉ có thể bất đắc dĩ vẽ vòng tròn.
Tần Dược lại lần nữa vận công Đạo Thiên Bí Điển. Lần nữa tính toán vận mệnh của tài xế.
Bởi vì bây giờ xem như hắn đã thay đổi số mệnh của tài xế đây là việc trái với ý trời, hắn muốn xem thử liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Chỉ là không ngờ đến, kết quả lại ngoài ý muốn như vậy. “Haizzz… Mỗi người đều có một số mệnh.”
Lần này cả quá trình tài xế tránh được kiếp nạn đều có hướng dẫn viên du lịch quay lại phát lên mạng.
Tuy người tài xế này nói với mọi người rằng công lao không thuộc về ông ta, đúng hơn là nhờ có đại sư đoán trước được ông ta sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng đa số cư dân mạng đều không tin.
Hơn nữa ông ta phát hiện vụ lở đất ở vách núi có thể đã được Tần Dược đoán trước rồi.
Nhưng chính ông ta đã chặn chiếc xe phía sau lại.
Tài xế xe riêng cảm ơn rất nhiều và đưa ngay cho ông một phong bao lì xì 10 ngàn, số tiền mà ban đầu họ dự định dùng để lên núi cúng Phật.
Ngoài ra, công ty du lịch cũng phát cho ông ta 10 ngàn tiền thưởng.
Chính phủ nơi đó cũng tặng ông ta 30 ngàn để cảm ơn vì đã cứu vãn sự cố nghiêm trọng này.
Trong chớp mắt đã kiếm được nhiều tiền thưởng như vậy, hơn nữa còn nhận được những lời khen trên mạng, các buổi phỏng vấn của nhà báo khiến ông ta bận tối mặt tối mày.
Nhưng những chuyện này rầm rộ cũng chỉ được tầm một tháng.
Và trong một tháng này, mặc dù ông ta đã gọi điện về nhà để thông báo rằng cha của ông ta cần phải đi kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Nhưng mà người lớn tuổi thường rất cố chấp. Ngoài miệng cứ ứng phó với con cái.
Nhưng sẽ không đi vì luôn có suy nghĩ tự nhiên phí tiền đến bệnh viện làm gì.
Kết quả là một tháng sau ông đột nhiên bị tắc mạch m.á.u não, sau khi vào đến bệnh viện thì lại bị xuất huyết não.
Và tử vong vào ngày hôm đó.
Người tài xế này khi hay tin cứ như sét đánh ngang tai. Lúc này ông ta mới nhớ đến lời căn dặn của đại sư.
Ông ta trước giờ cứ cho rằng một người sức khỏe tốt như cha của mình sẽ không đột nhiên mà ngã quỵ như thế.
Ông ta nghĩ rằng đã nói cho cha biết rồi thì sẽ không xảy ra bi kịch như vậy.
Suy cho cùng là do ông ta không để mắt đến.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo hiếu cha mẹ mà không được.
Ông ta đã mê muội hư vinh trong lời những ca tụng, mà quên đi cha mẹ mình.
Nhất định sẽ phải ân hận cả đời.
Nhưng những thứ này nằm ngoài phạm vi mà Tần Dược có thể thay đổi được.
Cho dù Tần Dược biết được số điện thoại của đối phương thì cũng sẽ không gọi tới để nhắc đối phương những chuyện này.
Mỗi người đều có một số mệnh.
Đã nhắc nhở một lần, Tần Dược đương nhiên sẽ không nhắc nhở lần thứ hai.
“Đại sư, bây giờ tôi vô cùng hoang mang!”
Phương Minh Húc nhìn Tần Dược đang ngẩn người, cẩn thận hỏi.
Tần Dược nhướng mày, nói: “Hoang mang gì chứ?”
Trước đó Phương Minh Húc bối rối chưa kịp thốt ra thành lời thì Tần Dược đã đi lên lầu.
Cuối cùng giờ cũng có cơ hội rồi.
“Trước đó ngài qua điện thoại nói với tôi phải an ủi cô gái đó, ngài bảo cái gì mà hãy lừa gạt người con gái đó, rốt cuộc thì phải thế nào mới khiến tôi trở nên giống với đại sư một chút vậy?”
Tần Dược nghe nói như thế, thì liền hồi tưởng về Trương Nhất Tông trước đây đã dạy bảo hắn.
Rốt cuộc thì phải làm sao mới có thể trở thành một Đại sư đoán mệnh?
Tần Dược cười một tiếng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất