LIVESTREAM ĐOÁN MỆNH CHO NGƯỜI HỮU DUYÊN

“Tiểu Tử, đem áo đạo sĩ qua đây, lấy thêm một búi tóc giả.”

“Vâng thưa ông chủ.”

Tiểu Tử liền hiểu ý và lên lầu lấy đồ. “Búi tóc giả là gì vậy?”

Rất nhanh chóng, Tiểu Tử từ trên lầu đi xuống.

Tần Dược sau khi cầm lấy áo đạo sĩ, thì bỗng run rẩy.

Áo đạo sĩ này toàn thân cắt xẻ đơn giản nhưng rất thoải mái dễ chịu

Là phiên bản mở rộng của cấp độ Đạo bào. Hắn đưa cho Phương Minh Húc.

Phương Minh Húc dường như hiểu ra được điều gì đó, liền lấy áo đạo sĩ mặc lên người.

“Anh ngồi xuống!” Tiểu Tử hô.

Phương Minh Húc vội vàng ngồi xuống.

Tiểu Tử đem đến một chiếc ghế đẩu tới và đứng trên đó, ngay sau lưng Phương Minh Húc.

Sau đó nàng dùng đôi tay nhỏ nắm lấy tóc Phương Minh Húc.

May mà Phương Minh Húc đã ra dáng một chàng trai, mặc dù trông có vẻ bảnh bao nhưng mái tóc của hắn không hề ngắn, mang hơi hướng kiểu oppa Hàn Quốc, nên rất dễ dàng để buộc lên.

Dùng dây da buộc chặt, sau đó đặt một búi tóc giả lên.

Loại tóc giả này, chính là bộ tóc giả được chế tác thành hình dạng đặc thù, thường được các diễn viên phim truyền hình sử dụng trong trang phục cổ trang. Nếu không thì một người dù có nhiều tóc đến đâu cũng không thể tạo ra được độ cao bằng một cái đầu như thời cổ đại.

Búi tóc giả được cố định bằng kẹp nhỏ chuyên nghiệp để kẹp tóc vào.

Dù là có chút dở dở ương ương. Nhưng mà trong giờ khắc này.

Phương Minh Húc cảm thấy mình thăng hoa.

Anh ta lấy điện thoại ra và xem mình trong video, và nói một tiếng “Chết tiệt.”

“Đúng ha, tôi là đại sư, ừm… tùy tùng của đại sư thì phải có trang phục và búi tóc chứ!”

“Sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ.”

“Sau này tôi mặc bộ trang phục có hình con hổ trắng này, nhìn qua nhất định sẽ mang dáng dấp của bậc tiên.”

“Vừa nhìn cứ trông như đại sư bắt quỷ.”

Tần Dược cũng bị Phương Minh Húc chọc cười. Đương nhiên, trong lòng cũng có chút cảm khái.

Cũng giống như sư phụ mình trước đây đã ban cho mình áo đạo sĩ và búi tóc.

Lúc đó cũng là tóc giả, sau này mới dưỡng tóc thật rồi dần dần thích ứng.

Áo đạo sĩ và tóc giả này cũng là vài ngày trước Tần Dược nhớ ra rồi bảo Tiểu Tử chuẩn bị.

Cuối cùng thì giờ Phương Minh Húc cũng mặc vào rồi! Cứ coi như là đồng phục đi làm đi!

“Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, chú chó vui mừng khi được đeo chuông.”

Gương mặt vui sướng của Phương Minh Húc bỗng xụ xuống.

“Đại sư, có thể đừng thêm vế sau được không? Tần Dược gật gật đầu.

“Với bộ trang phục này, anh có thể thuyết phục mọi người ngay lập tức. Thứ hai, ngồi thẳng, mặt không đổi sắc, trong lòng không hoảng hốt, tập trung, tự cao tự đại!”

“Tự cao tự đại gì chứ?”

“Chính là không nói lời nào, giả vờ làm cao thủ.” “Được…… Được thôi!”

“Anh có thể nói ít nhưng phải luôn biết lắng nghe, biết an ủi, học một ít thơ cổ, thỉnh thoảng nói ra để tăng thêm nội tình của chính mình.”

“Thế nên… chú chó vui mừng khi được đeo chuông?” “Cái này là anh tự nói đó nha!”

“Kiềm!”

Phương Minh Húc bắt đầu im lặng.

Sau đó Tần Dược lại dạy anh ta một vài thứ khác. Phương Minh Húc càng nghe càng không vừa ý. Đây chẳng phải là thủ đoạn của bọn giang hồ sao? Quả là lừa gạt quá trớn!

Hắn trưng bộ mặt u oán nhìn Tần Dược, “Đại sư, những thứ này anh cũng chưa từng làm qua mà!”

“Tôi có bản lĩnh thật sự, đi lừa gạt làm gì chứ?” Tần Dược hỏi ngược lại.

Nói hay lắm, có đạo lý, tôi không nói lại được. Phương Minh Húc nhụt chí.

“Trước đó anh bảo tôi đánh lừa cô nương đó, cô ta có vẻ từ chối tôi. Cuối cùng, chính Tiểu Tử đã đi ra ngoài và đưa cho cô ấy một ít bánh cho cô ấy ăn để cô ấy bình tĩnh lại.”

Tần Dược lắc đầu.

“Nàng không phải từ chối anh mà là từ chối tất cả nam nhân, đương nhiên là ngoại trừ tôi.”

“Cuộc đời của người phụ nữ này đã có những thay đổi rất lớn và từ nay cô ấy sẽ phải chịu cảnh cả đời mẹ góa con côi.”

“Nhưng con đường sự nghiệp của cô ta không tệ, sau này có thể sẽ trở thành triệu phú.”

Phương Minh Húc nghe đến đó, liền trợn tròn mắt. “Chết tiệt, không phải chứ, bị thương nặng vậy sao?”

“Nàng mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ, mới hơn hai mươi thôi, về sau nhất định có thể sẽ gặp được nam nhân tốt, cần gì phải thế chứ?”

“Anh còn nói nàng ấy sẽ thành triệu phú sao? Không thể nào. Bây giờ nàng trả tiền đều phải quẹt thẻ và mắc một món nợ lớn, nàng nói muốn ở lại Hàng thị, chẳng khác nào bắt đầu lại từ đầu, bây giờ đẳng cấp đã kiên cố như thế, làm sao có thể trở thành người giàu có được chứ?”

Phương Minh Húc nghĩ không thông. Tần Dược cười mà không ra cười. “Nếu phẩu thuật thẩm mỹ thì có thể!” “Cái gì?”

“Phẫu thuật thẩm mỹ!”

Tần Dược giải thích một phen.

“Mặc dù vị cô nương này có thể tạm thời giải quyết vấn đề, nhưng khúc mắc của nàng chưa được gỡ bỏ, thậm chí còn một vấn đề khác sẽ khiến nàng đêm ngủ không yên.”

“Trang web kia!”

“Rốt cuộc đã có bao nhiêu người nhìn thấy video của nàng ấy?

“Với trạng thái này, nếu cô ấy muốn tiếp tục sống thì điều dễ dàng để làm nhất là gì?”

“Phẫu thuật thẩm mỹ!”

“Nếu tôi đoán không lầm, hôm nay nàng rời khỏi chỗ tôi, tìm được công việc đầu tiên chính là nghề thẩm mỹ. Cái nghề này không cần đối mặt với nam nhân, có chuyên gia làm đẹp, còn có thể bao ăn bao ở.”

“Trước tiên nàng sẽ tiếp xúc thẩm mỹ, sau đó sẽ phẩu thuật thẩm mỹ, chính là tiêm những mũi kim nâng cơ mặt bằng axit hyaluronic này.”

“Tiếp đến, có thể bắt đầu tiếp xúc với phẫu thuật thẩm mỹ, ví dụ như cắt mắt hai mí, nâng mũi cao vâng vâng.”

“Sau đó, dựa vào các mối quan hệ của mình, bắt đầu cùng bác sĩ làm quen với các phú bà để xây dựng bệnh viện thẩm mỹ, nàng phụ trách quản lý, các phú bà phụ trách mời gọi khách hàng.”

“Trong khoảng bốn đến năm năm liền thì trên người cũng có được một triệu, hai mươi năm liền cũng sẽ tích góp được mười triệu.”

“Đương nhiên, đến lúc đó.”

eyJpdiI6IkhmUlZvSytCTFhLTlk0ZnI2SkdTMGc9PSIsInZhbHVlIjoiSUlGY2xBYnBLcWVWYW5adHIzaUltUG9PMzFkTFR6ZEtaY3VxT3M5c25FYndWaE8zQStjcDBtTUVqbmxBWnZrRmNtMkpyYVh1VTlnV1ZhRFpSNFwvZ1hZbWVcL0JZWkFUZVJlRWJ5cFwvV3g0UDBsaGJaNmFpekxiRDNOWlBraDF2S1RoVXNXaWxkSlBabno3QUVFckxQXC9CUUM1a0p5YzdZRUQzbzBzeHorY3YxZEZCckpwd25PNVlyRFR4OEJOWUxLcmhnMEY3cGkwVXVEV0RMS0xaYWE0aVNYdGRwUFl5akRGdEpHRktaTjRKZUVRbUN0MGx0Zk9OdmhRXC9rbHplZnJCOXhCMGE5cFA5TkM5T2MxdjBsM0VlUT09IiwibWFjIjoiNWJkNGNlMjhlNWViMzg0Zjk2NzQ3MWQ4MDMzY2JiOGQyNDQ4MjYzMTg0MmI5YWVlM2E3OGMxMDZmMzBiYWY3ZSJ9
eyJpdiI6Ild6cUN2a1Q0ODJKNEY2K0Z4SXhnR2c9PSIsInZhbHVlIjoiY3V2eHQ3OXk0bzVvMGtlMitqdk5LcFcxOUlDdXNKTmZsaUpIb0EzSVZvSVU5TllVSEp5Nk1qRXlxdmJPV0YzS2pXNzBldkRDUUxXaUNTeFZiYXoxUXU2WFY5TlhUcERzM2xXRlhVWkt5ZXcxU2hOcWxRMW5mdEo2YXd2bjlESnhmVjlKYnp1TXorUzBTWnFZVlBnWm53RHZFY2ROOXpjQW5RNHZQd25lNkdzPSIsIm1hYyI6IjkyNzU2ZmYxMjYwOTU3MjFlZmQ1ZTIxZTc0NDk1ODc3MDEzMGM1YTVlZmYwMmE4OTg4OGJjZWIwMGY5MWQzZTUifQ==

“Đại sư, sao tôi lại có cảm giác là tôi đã có được mật mã giàu có thế này?”

Ads
';
Advertisement