Rắc!
Khóa cốp sau được mở ra. “Rầm!”
Một nắm đ.ấ.m đẩy nắp cốp sau ra.
Một quái vật toàn thân mọc đầy lông xanh lục bò ra ngoài. Nó vạm vỡ và phải cao tới hai mét mốt, hai tay rất dài.
Gương mặt đen xì, hai răng nanh dài đến mười centimet. Đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh lục.
Đó là một con Lục Cương.
Nếu dựa theo phân loại, sợ rằng thực lực của con Lục Cương này phải đạt tới khoảng Luyện Khí tứ đoạn.
Đây là một thời đại mạt pháp.
Có lẽ chỉ có Long Hổ ở núi Long Hổ mới có thể đối phó được.
Lão già này nắm giữ Lục Cương, cũng là lão đại có thể hoành hành ngang ngược trong giới.
Một tà tu vô cùng mạnh mẽ.
“Sư phụ, chúng ta sẽ lên đường luôn sao?”
Ông ta nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối.
“Ừ, không cần chờ lâu đâu. Tần đại sư này có năng lực mạnh, tất nhiên đã biết chúng ta tới rồi. Nếu hắn yếu, vậy chúng ta càng không cần phải ẩn nấp!”
“Vâng, sư phụ nói rất đúng. Hơn nữa, bây giờ trong giới huyền thuật đã chẳng còn như trước đây, đều là một số tàn binh bại tướng, Mao Cương vừa ra, ai có thể đấu lại nó chứ.”
“Khè khè khè…”
Lục Cương ở bên cạnh hình như hiểu được lời này, lộ ra vẻ hung ác.
“Ha ha, đi thôi, chúng ta qua gặp Tần đại sư này.” Ông già hờ hững nói.
Hình như không để tâm tới bất kỳ kẻ nào. Cho dù danh tiếng của Tần Dược vang dội. Ông ta cũng không để ý.
Bởi vì trong giới này chính là vậy. Thực lực mới là quan trọng nhất.
Tần Dược có danh tiếng lớn là được à?
Bây giờ chỉ là một đại sư nổi tiếng trên mạng, dù có một trăm người tới, ông ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể tiêu diệt được.
“Không ngờ còn có trận pháp. Tần đại sư này quả thật có không ít đồ!”
Ông già dẫn theo cương thi và đồ đệ của mình đi về phía rừng trúc.
Một giờ sau.
Ông già chỉ huy Lục Cương phá hỏng một cây long trúc, sau đó đi vào trong trang viên của Tần Dược.
Trong nháy mắt vừa bước vào, lão già này bỗng nhiên hít sâu một hơi.
Sau đó hai mắt ông ta sáng lên. “Linh khí!”
Bên trong trang viên này không ngờ có linh khí mà thời đại này thiếu nhất.
Chẳng lẽ nơi này còn là động thiên phúc địa gì đó sao?
Nói chung, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu lão già này là g.i.ế.c c.h.ế.t Tần Dược, sau đó làm tu hú chiếm tổ chim khách.
Ông đi nhanh về phía trước.
Trong phút chốc, ánh trăng chiếu xuống hồ nước màu vàng. Ban đầu, ông ta tưởng đó là ánh đèn, kết quả nhìn kỹ mới thấy từng bông hoa sen tỏa ra ánh vàng.
“Hạt sen vàng.” Đồ tốt.
Nếu không phải muốn qua g.i.ế.c Tần Dược, lão già này cũng muốn lập tức hái một đài sen, nếm thử mùi vị của hạt sen vàng.
Sau đó, ông ta đi dọc theo bờ hồ vào bên trong.
Ông ta lại nhìn thấy một bụi cây, phía trên treo quả màu tím.
“Đây là Tử Kỷ!”
Đây cũng là một loại linh dược.
Ông ta lại đi về phía trước, thấy một cây đào rất lớn có tán rộng che trời. Mà trên mặt đất không ngờ xuất hiện từng quả màu xanh.
“Đây là Bàn Đào. Đây là gì?”
Ông ta nhìn thấy cây Bàn Đào, còn có quả Băng Cơ.
Nhưng dù ông ta có kiến thức rộng lớn vẫn không nhận ra được quả Băng Cơ này là gì, nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác mát lạnh và cả năng lượng trong đó.
Chẳng qua quả màu xanh thật sự khác với hoa quả mà con người thường ăn.
Ông ta không dám ăn linh tinh. Tất nhiên sẽ không động vào.
Sau đó, ông ta còn nhìn thấy, dưới tán cây rậm rạp có mấy cây khô, phía trên mọc loại nấm màu đỏ, màu xám.
“Xích Linh Chi, Thạch Thủ Ô.” Ông ta nhận ra được hai loại này. Lúc này, ông ta đã hít sâu một hơi. Quá phong phú, thật sự quá nhiều. Mình đi tới cảnh tiên sao?
Hắn đi tiếp về phía trước, nhìn thấy một ruộng lúa. “Đây lại là Linh Mễ!”
Mặc dù Linh Mễ không quý giá bằng những thảo dược trước đó.
Nhưng đây là lương thực chính có thể ăn mỗi ngày. Ăn lâu sẽ không bị ô nhiễm bởi khí bẩn của ngũ cốc hoa màu.
Nói trắng ra, sau khi hấp thu Linh Mễ, tất cả đều là năng lượng.
Không có phân và nước tiểu sinh ra.
Cho nên dạ dày nhẹ nhàng khoan khoái. Không có khí dơ bẩn.
Cái này cũng là đồ tốt.
Ông ta đi tiếp về phía trước.
Cuối cùng, ông ta đi tới phía trước biệt thự trong trang viên.
Cách biệt thự chưa tới ba mươi mét.
Lúc này, một ruộng thuốc nhỏ trước biệt thự lập tức thu hút sự chú ý của ông ta.
Màu vàng khác hẳn với hạt sen vàng làm ông ta phải nheo mắt lại.
“Huyết nhân sâm!”
Ông ta tới là vì Huyết nhân sâm này.
Ông ta không ngờ ở đây lại có nhiều như vậy.
Cả ruộng thuốc dài rộng ba bốn mét thế mà lại trồng rất nhiều Huyết nhân sâm.
Ông ta tính toán sơ qua.
Không biết ở dưới đất còn giấu Huyết nhân sâm bao nhiêu năm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất