Chẳng qua còn có một cô bé áo đỏ đang ngồi xổm bên ruộng thuốc Huyết nhân sâm này.
Cô bé giơ tay nắm lấy một củ Huyết nhân sâm và thô bạo rút mạnh ra.
Trong phút chốc, một tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh truyền đến.
“Oa!”
Một củ nhân sâm màu vàng mập mạp bị rút ra khỏi đất. Chân tay nó vung vẩy loạn.
Một mùi thuốc nồng nặc tỏa ra.
Sau đó, cô bé áo đỏ này không ngờ giũ nhân sâm, nhổ cành lá phía trên, há miệng cắn đầu Huyết nhân sâm giống như ăn cà rốt vậy.
“Rắc rắc rắc!”
Tiếng nhai vang lên rõ ràng.
Lão già nhìn thấy cảnh tượng này cũng chịu không nổi. “Mày làm gì vậy? Sao có thể lãng phí như thế chứ?” Ông ta quả thật đau lòng muốn chết.
Giống như những Huyết nhân sâm là của ông ta, lại bị một cô bé không quen biết nhổ, ăn mất.
Điên rồi! “Giết con bé!”
Ông già lạnh lùng ra lệnh cho Lục Cương.
Lục Cương lập tức điên cuồng hét lên, nhảy một cái xa tới hai mươi mét, lập tức đến bên cạnh cô bé áo đỏ.
Mà cô bé này cũng lập tức quay đầu, nhìn về phía Lục Cương.
Lục Cương vươn hai cánh tay giống như Lang Nha Bổng, đ.ấ.m về phía cô bé này.
Sợ rằng trong nháy mắt, cô bé này sẽ biến thành một cái bánh thịt.
Mà vào lúc này.
Cô bé này chớp chớp mắt. “Vù!”
Ánh mắt cô bé trở nên tối tăm.
Cô bé giơ cánh tay còn lại của mình lên, móng tay màu đen dài ra tới ba mươi centimet nhất thời vẽ ra một ánh sáng màu đen.
Trong phút chốc. Lông xanh tung bay. “Bịch!”
Hai cánh tay cực lớn rơi xuống. Cơ thể Lục Cương khẽ d.a.o động.
Nhưng nó không thấy đau đớn, cương thi không tồn tại cảm giác này.
Thậm chí không có m.á.u phun ra.
Chẳng qua mất đi hai cánh tay, hơn nữa nó vừa dùng sức nên cả người ngã về phía trước.
Cô gái áo đỏ đứng lên. Lúc này.
Lão già và đồ đệ ở đó cuối cùng đã nhìn thấy rõ tình trạng của cô bé này.
Không ngờ đó cũng là một cương thi.
Còn đội mũ phường và khăn quàng vai, là một cô dâu cương thi.
Cô bé nhảy lên, hai chân giẫm lên trên người Lục Cương. “Bịch!”
Lục Cương nặng khoảng hai ba trăm cân đã bị cô bé đạp bay ra ngoài.
Bởi vì biệt thự ở trên cao, một đá này đã đá bay Lục Cương ra xa hơn trăm mét mà không hề gặp phải vật cản nào, rơi thẳng vào giữa rừng trúc.
“Ôi, Tiểu Ny, người ta xông vào chỉ phá hỏng một cây long trúc của tôi thôi, cô thì hay rồi, đè gãy mười mấy cây!”
Tần Dược từ trong biệt thự đi ra.
Hắn nhìn về phía lão già dưới ánh trăng. “Ông xưng hô thế nào?”
Lúc này, cả người lão già đều cứng đờ, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống.
Ông ta vốn tưởng sau khi tới đây, ông ta sẽ dùng cương thi đại sát bốn phương, g.i.ế.c c.h.ế.t Thần Toán Tần đại sư này và cướp bảo vật.
Không ngờ, sau khi ông ta đến đây thì nhìn thấy cảnh tiên. Nhưng cũng thấy thứ khủng bố nhất trên thế giới.
Ông ta dựa vào truyền thừa của mình.
Cuối cùng đoán ra được cô bé trước mặt có tu vi gì. Ngân Thi.
Đó là tồn tại còn cao hơn Lục Cương một cấp.
Còn về Tần Dược có thể điều khiển được Ngân Thi rốt cuộc có thực lực thế nào.
Ông ta căn bản không nhìn ra được.
“Tôi là Lục Lương của phái Độc Cương.” Tần Dược nghe vậy thì nhíu mày.
“Hóa ra là Lục đại sư Bích Ngọc Độc Cương à!”
Có đôi khi danh tiếng của tà tu còn vang dội hơn cả thế gia truyền thừa.
Bọn họ không chuyện ác nào không làm, cũng không tránh đời, thủ đoạn tàn nhẫn.
Trên tay mỗi người đều dính đầy máu. Khúc Sơn Hà ở Miêu Cương g.i.ế.c sáu người. Vậy có tính là nhiều không?
Nhưng c.h.ế.t trong tay Lục đại sư này còn lên tới hơn sáu trăm người.
Chẳng qua bây giờ không giống với trước đây. Từ sau khi vũ khí nóng xuất hiện, tà tu cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Cho dù bọn họ có gây chuyện thị phi cũng không dám lộ liễu.
Phần lớn đều hại người ở các thôn xóm, các làng hẻo lánh trên núi.
Đương nhiên, nếu là tà tu sống hơn trăm tuổi, ở trong thời đại chiến tranh hỗn loạn đó, mạng người là rẻ tiền nhất.
Cho nên bọn họ càng tùy ý làm bậy. Lục đại sư trước mặt này đã 96 tuổi.
Đương nhiên nhìn bề ngoài sẽ không nhận ra, chỉ tưởng là hơn năm mươi tuổi.
“Lục đại sư cũng thật có nhã hứng, tới trang viên của tôi cũng không chào hỏi một tiếng.”
Lục Lương cười gượng gạo.
“Tôi nghe tiếng nên đến đây, muốn thăm hỏi Tần đại sư.” Tần Dược cười ha hả.
“Chúng ta đều nắm giữ truyền thừa khống chế thi, ông có muốn so tài một lát không?”
Lục Lương vội vàng xua tay. “Không dám, không dám.”
“Tôi thế này tài chỉ đủ vẽ giun, làm sao dám thể hiện ở trước mặt đại sư, vậy tôi xin cáo từ!”
Ông ta cúi người xuống, làm một tư thế cung kính cúi đầu.
Nhưng trong phút chốc, ông ta và đồ đệ của ông ta gần như cùng lúc lấy ra một thứ màu đen.
Súng!
“Pằng pằng pằng pằng pằng pằng!” Hai người gần như đồng thời nổ súng. Thời đại khác rồi!
Huyền Thuật đúng là lợi hại thật, khả năng khống chế thi cũng khiến Lục Lương ở trong giới ngang ngược không chút e ngại.
Lục Lương đã dùng thủ đoạn này hãm hại không ít người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất