Hơn nữa, hắn biết Tưởng Nghệ Tư muốn làm nghệ thuật, nhưng cũng không muốn Tưởng Nghệ Tư đi vào vết xe đổ của Hạ Tuyết Nhi.
Có lòng tốt nhắc nhở thôi.
Không nghĩ tới, thế mà bị block rồi. Aizz, thật sự không hiểu lòng tốt mà!
Phương Minh Húc cảm khái một tiếng, tiếp tục bán phù.
Chỉ là không nghĩ tới, vào ngày thứ hai Tưởng Nghệ Tư thật sự tới rồi.
Lúc đến gương mặt gượng gạo, có thể nói là miễn cưỡng vui cười.
“Chào Tần đại sư!” Tần Dược ừ một tiếng. “Đến đoán mệnh?”
Tưởng Nghệ Tư nhẹ gật đầu, sau đó ai oán nhìn lướt qua Phương Minh Húc.
Cũng không trách được lần đầu gặp mặt, Phương Minh Húc thái độ thay đổi lớn như vậy, thì ra thật sự đã thấy được gì đó.
Chỉ là đối phương không nói ra mà thôi.
Bây giờ, hai người đều rất ngại ngùng!
“Đúng vậy Tần đại sư, muốn coi sự nghiệp, còn muốn xử lý một chút oán linh trên người.”
“Ồ?”
Tần Dược nhìn thoáng qua đối phương với vẻ đầy ngụ ý, “Cô tự mình biết?”
“Sư tổ, đây là học muội của tôi, hôm qua tôi nói cho cô ấy biết!” Phương Minh Húc vội vàng nói.
“Hay là cậu ra tay đi?” Tần Dược cũng muốn để Phương Minh Húc tập luyện một chút.
Tưởng Nghệ Tư vội vàng từ chối.
Cô biết Phương Minh Húc là tiểu phú nhị đại, gần đây lại cùng với Tần Dược danh tiếng lẫy lừng trở thành thầy đoán mệnh.
Nhưng con người cũng thật kỳ lạ.
Bản thân càng tin tưởng những người xa lạ hơn. Ngược lại không tin người có quen biết.
“Tôi biết cậu ta!” “Cậu ta đi đoán mệnh? Nói đùa gì vậy.” “Tôi cảm thấy cậu ta không làm được!”
Loại suy nghĩ như này nhiều lắm.
“Tần đại sư, tôi vẫn muốn người giúp tôi một chút.”
Tần Dược nghe đến đây, nói: “Có thể, nhưng nếu tôi ra tay, cần hai mươi ngàn, nếu như Phương Minh Húc ra tay, có thể sẽ không thu tiền của cô.”
Phương Minh Húc vội vàng nói: “Sư tổ, hiện tại tôi học tập vẫn chưa tới, không đảm nhiệm nổi chuyện này, nếu như tôi ra tay, sợ rằng cũng phải tốn mười ngàn.”
Sau đó, Phương Minh Húc nói với Tưởng Nghệ Tư: “Tiền này nếu cô cho tôi, tôi sẽ dùng để quyên góp, cho nên cũng không phải kiếm lời từ tiền của cô!”
Tưởng Nghệ Tư bị sốc, thế mà cần hai mươi ngàn?
Có điều, quả thật gần đây cô kiếm được chút tiền, cho nên cắn răng gật đầu, nói: “Không sao, tôi không thiếu tiền, đại sư giúp tôi một chút đi!”
“Được!”
Tần Dược nói: “Trước tiên giúp cô trừ oán linh, sau đó chúng ta lại đoán mệnh!”
“Được!”
“Đừng cử động!” Tần Dược nói.
Tưởng Nghệ Tư ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích.
Tần Dược nhúng một ít trà lên ngón tay, trực tiếp điểm lên ấn đường của Tưởng Nghệ Tư.
Tưởng Nghệ Tư sững người, chỉ cảm giác ấn đường mát lạnh.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy thể xác lẫn tinh thần sảng khoái.
Hết sức thoải mái.
Thế giới cũng không giống trước nữa.
Thì ra cô bị cận thị, sau khi dùng kính sát tròng, cứ luôn nhìn không rõ lắm, nhưng bây giờ, những cảm giác đó đều biến mất rồi.
Giờ phút này, xung quanh rõ mồn một.
Cô nhìn xung quanh, lúc vừa nghiêng đầu, ánh mắt đột nhiên trừng to.
Cô nhìn thấy trên người mình, chỗ vùng bụng, lòi ra một vật thể quái dị màu tím bầm, nó vẫn luôn dính trên người và đã lan đến vai của cô.
Mà lúc này, trên vai cô, có một người tí hon màu đỏ lớn cỡ bàn tay.
Một tiểu quái vật m.á.u me đầy mình. “A a a a a!”
Tưởng Nghệ Tư kêu thất thanh, tưởng như sắp nhảy dựng lên.
Cô run lẩy bẩy, làm thế nào cũng không hất văng được cái người tí hon đỏ ngòm này.
Không chỉ như thế, lúc bấn loạn, cô phát hiện trên vai còn lại, cũng có một thai nhi màu đỏ.
Giờ phút này, cô mới giật mình nhớ lại, bản thân trước đây phá thai hai lần.
Vậy là đúng rồi.
Cô dường như sụp đổ nhìn Tần Dược cùng Phương Minh Húc.
“Đại sư, đại sư xảy ra chuyện gì vậy? Bộ dạng này của tôi, mọi người đều có thể nhìn thấy sao?”
“Học trưởng cậu cũng có thể nhìn thấy, đúng không?” “Đây là gì vậy, đây là gì vậy?”
Thì ra Tưởng Nghệ Tư cho rằng Phương Minh Húc học thuật xem tướng chỉ có thể nhìn thấy bản thân phá thai mấy lần hoặc mơ hồ nhìn thấy những oan hồn quấn lấy thân thể bản thân mà thôi.
Không nghĩ tới, lại là loại cảnh tượng kinh khủng này.
Vừa nghĩ tới bản thân suốt ngày mang theo hai cái thai nhi, đi lại trên đường phố, một nỗi sỉ nhục to lớn bao lấy cô.
Phương Minh Húc nhìn thấy cô suy sụp, vội vàng an ủi: “Chỉ có người nhập đạo như chúng tôi mới có thể nhìn thấy hoặc một vài người trời sinh mắt m Dương cũng có thể nhìn thấy, có điều người như vậy rất ít, cả chục ngàn người không có lấy một người, cô không cần lo lắng!”
Bây giờ Phương Minh Húc cũng không muốn chạy theo tâm tư của Tưởng Nghệ Tư, nhưng việc đồng tình là thật.
Mặc dù cô mang thai, phá thai, nhưng mà dù sao cũng là học muội của cậu ta.
Quen biết một thời gian. Vẫn rất hối tiếc.
Tưởng Nghệ Tư nghe lời Phương Minh Húc nói, chẳng những không được an ủi, ngược lại càng lúc càng suy sụp!
“Tần đại sư, người nhanh ra tay đi, diệt trừ thứ này đi!” “Tôi thật sự chịu hết nổi rồi!”
“Tôi ngất mất thôi!”
“Cô đừng cử động, tôi giúp cô giải quyết!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất