Lại vì chậm chạp nên người phụ nữ này tụt lùi lại phía sau đám người mặc đồ đen.
Cuối cùng, hai nhóm người, lại đi cùng một đường.
Cũng nhìn ra một cách mau lẹ, đám xã hội đen này bước tới trước cửa hàng Thần Toán.
Gã đại ca xã hội đen kia tiến lên phía trước, sau đó rẽ ngang, hướng về phía xa.
Không chỉ một mình người này, mà một đám người bên cạnh hắn cũng vậy, đều theo bước chân đại ca mình đi ra ngoài.
“Phụt phụt!”
Người phụ nữ vội vàng bật cười.
Bày ra một màn hoành tráng như vậy mà lại là một đám không có duyên phận.
Song bà ta cũng không dám đắc tội đám người này, vội vàng kéo đứa cháu của mình bước vào cửa.
Đi vào một cách nhanh chóng!
Rõ ràng, bà ta là người có duyên phận. “Chào Tần đại sư!”
“Chào sư phụ Tiểu Phương!”
“Xin chào, duyên chủ muốn mua gì?”
“Mua một ít Huyết Nhân Sâm. Hồi trước tôi có mua, nói uống tốt lắm mà con trai không tin, mấy hôm trước tôi để nó uống một hộp rồi mới chịu tin là đồ tốt, thế là đưa tôi uống hết, bây giờ lại mua thêm năm hộp. Còn có nghe nói ngài bán thuốc nhỏ mắt nên muốn mua năm lọ, tôi với ông chồng của tôi, con trai với con dâu, thêm đứa cháu trai, mỗi người một lọ!”
“Được.”
“Tổng cộng là 750 tệ.” “Được.”
Người phụ nữ quét mã một cách chóng vánh, sau đó cầm một đống đồ lớn đi ra ngoài.
Vừa bước ra liền nhìn thấy cửa ra vào bị một đám người mặc áo đen bao vây.
Cái này khiến bà ta sợ đến mức hét lên. Cảnh tượng này cũng dọa người quá đi mà.
Song chỉ một giây sau, một người đàn ông đưa ra một xấp tiền mặt, nom cũng phải hơn mười nghìn tệ.
“Bác gái, không biết bác có thể chuyển lời hộ không, rằng ông chủ Hoàng của thôn Cảng tới muốn tìm đại sư tâm sự, mong ngài cho chút thể diện.”
Người phụ nữ liếc nhìn xấp tiền, nhưng lại không nhận.
Trông đám người này không dễ chọc tí nào, mà bà cũng không dám nhận số tiền kia.
“Nếu mấy người muốn mua ngọc phù thì trực tiếp mặc niệm trong lòng muốn mua phù là được, vậy là có thể vào, nhưng nhất định phải thành tâm, không thành tâm thì không được!”
Vị đại lão kia khẽ cau mày, lên tiếng: “Tôi thử lại lần nữa!”
Hắn lại đi vào một lần nữa, nhưng cơ thể vừa di chuyển liền trực tiếp bước ra ngoài.
Vẫn là không vào được!
Vệ sĩ vội vàng ngăn vị đại lão lại, không để cho hắn ta tiếp tục ra ngoài.
“Bác gái, vẫn phải nhờ bác chút vậy, mười ngàn này bác cầm đi!”
“Không sao không không sao, nhưng mà tôi không nhận đâu! Tôi nói giúp mấy người một tiếng vậy.”
Người phụ nữ trung niên hấp tấp quay về trong cửa hàng, vẫn dễ dàng như cũ.
“Tần đại sư, bên ngoài… ”
Đương nhiên Tần Dược cũng thấy động tĩnh phía ngoài cửa.
“Duyên chủ không cần sợ hãi, cứ đi ra từ cửa sau đi!”
Tần Dược lại nói: “Ra thẳng cửa sau rồi rẽ trái, ra ngoài chính là đường ở bên ngoài!”
“Được được được, mà trông đám người ngoài kia không dễ chọc đâu, Tần đại sư, ngài nhớ cẩn thận nhé!”
Tần Dược cười một tiếng: “Không sao, bọn họ không làm gì được tôi đâu.”
“Vậy là tốt rồi!”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy liền hấp tấp đưa đứa cháu trai đi ra ngoài từ cửa sau.
Phương Minh Húc cũng cảm thấy quái lạ vô cùng.
“Sao mấy người này lại không vào được? Bọn họ đâu phải kiểu thiếu tiền, mua ngọc phù là bình thường mà!”
Tần Dược khẽ cười nhạt.
“Bởi vì những người này không có duyên với tôi!”
“Hả?” Phương Minh Húc tỏ vẻ nghi hoặc.
Bất quá đối phương đã chặn ngay trước cửa, Tần Dược cũng không thể ngồi yên không ngó ngàng đến, cho nên dứt khoát đi ra ngoài.
Mấy người đối diện thấy Tần Dược bước ra đều khựng lại.
“Tần đại sư, nghe danh đã lâu. Vốn dĩ chúng tôi muốn vào cửa hàng chào hỏi một chút!” Người đàn ông cầm đầu khoác chiếc áo dạ giơ tay lên và nói.
“Không ngờ cửa hàng của Tần đại sư lại huyền ảo đến vậy, trái lại để tôi mở rộng tầm mắt, song tôi vẫn nghĩ không thông, vì sao tôi lại không vào được chỗ này.”
Tần Dược đáp một cách thản nhiên: “Người đại gian ác thì đương nhiên không vào được!”
Đám vệ sĩ xung quanh nghe vậy liền biến sắc mặt.
Bọn họ đều đều nhìn mặt nghe lệnh, nhìn ánh mắt ông chủ nhà mình, chỉ cần ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ hành động ngay, khiến cho Tần đại sư này biết thế nào là lễ độ!
Quả nhiên, sắc mặt của ông chủ bọn họ cực kỳ tệ.
“Tần đại sư, lời này của ngài có phải hơi oan cho tôi rồi không?”
Tần Dược cười lạnh: “Hoàng Đồng Quân, người thôn Cảng.”
“Hai tay dính đầy m.á.u tươi, nợ m.á.u ngập trời, hết thảy mười hai mạng đều dính dáng tới ông.”
“Ông dựa vào ngành đóng tàu mà giàu có, nắm giữ thuyền buôn lụa ở vùng biển quốc tế, thường xuyên g.i.ế.c người cướp của ở chỗ này.”
“Người như ông, không nên tới tìm tôi.” Tần Dược sẽ không cứu một kẻ ác như vậy. Ngược lại, trừng phạt còn được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất