“Được, tôi đi tìm phụ huynh kia, sau đó lại tới nhé!” “Ừ!”
Điền Tuyết Thiền nhanh chóng liên lạc với phụ huynh kia.
Đối phương rất ngạc nhiên khi nghe Điền Tuyết Thiền nói có quen biết với Tần đại sư ở thành phố Hàng, nói sẽ tới ngay.
Ba giờ chiều, Điền Tuyết Thiền xin nghỉ, cùng đứa nhỏ và phụ huynh đến trong cửa hàng Thần Toán của Tần Dược.
Ba người không gặp cản trở gì, tiến vào trong cửa hàng. Điền Tuyết Thiền nhìn thấy Tần Dược, ánh mắt sáng ngời. Bây giờ Tần Dược thay đổi thật sự quá nghịch thiên.
Chẳng qua lúc này cô ta không trêu đùa hắn giống như trên WeChat.
Không chỉ vì có trẻ con ở đây, còn bởi vì Tần Dược trong hiện thực có khí chất xuất trần, mơ hồ có một cảm giác siêu nhiên.
Nói mấy lời trêu chọc đều là không tôn trọng.
“Tần đại sư, chào cậu, đây là ngày tháng năm sinh của con gái tôi.”
“Được!”
Tần Dược không từ chối, nhận lấy tờ giấy trong tay đối phương.
Lúc này, mắt cô bé vẫn còn đỏ hoe. Cô bé đã khóc cả buổi sáng, bây giờ bình tĩnh hơn nhiều.
“Vưu Minh Khê, tên rất hay!” Tần Dược khen một câu.
Mẹ của Vưu Minh Khê gượng cười, không nói gì thêm. Tần Dược nhẹ nhàng phất qua đỉnh đầu Vưu Minh Khê. Ánh mắt Vưu Minh Khê vô thức nhìn về phía Tần Dược. Sự sợ hãi trong mắt dần biến mất.
Nếu muốn tính, Tần Dược cũng không keo kiệt mấy lời nói.
“Năm nay, con gái cô tám tuổi, được mọi người cưng chiều, già trẻ trong nhà đều cưng như hòn ngọc quý trên tay. Cô còn có một cậu con trai, năm nay đã mười ba tuổi!”
Mẹ của Vưu Minh Khê nghe đến đây, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Tần đại sư này tính rất chuẩn.
Chẳng qua, cũng có thể là do giáo viên này quan sát cuộc sống của cô ta, nói cho Tần đại sư biết.
Cho nên cô ta không có phản ứng quá lớn.
Tần Dược nói tiếp: “Ban đầu, bạn nhỏ không sao. Nhưng đến năm bốn tuổi thì gia đình gặp phải một biến cố, ông nội của đứa trẻ đã qua đời!”
“Khi ông nội còn sống, rất thích bạn nhỏ này.”
“Trước khi ông ta chết, có nói muốn gặp mặt cháu gái, nhưng cuối cùng vẫn không gặp được. Buổi tối ông ta mất, con gái cô còn nhắc cô phải gọi con bé dậy, con bé muốn tiễn ông nội, nhưng các người không ai để ý tới lời nói của một đứa trẻ.”
Mẹ của Vưu Minh Khê nghe được lời này, sắc mặt cuối cùng thay đổi.
Cô ta lập tức kích động, rơm rớm nước mắt, giọng nói khẽ run rẩy.
“Tần đại sư, cậu tính quá chuẩn.”
Bởi vì thường xuyên đoán mệnh, mẹ của Vưu Minh Khê cũng xem như có kiến thức rộng rãi.
Thật ra phần lớn thời gian, những người đoán mệnh không thể nói chính xác chuyện xảy ra, còn phải hỏi thăm một lúc.
Nhưng Tần Dược căn bản không cần. Trực tiếp nói ra nội dung.
Làm này, mẹ của Vưu Minh Khê đã hoàn toàn tin tưởng hắn.
Tần Dược căn bản không cần nói ra chuyện sau đó, người mẹ này đã bắt đầu kẻ hết.
“Tần đại sư, ông cụ có năm người con trai, cháu sinh ra cũng toàn con trai, con gái tôi là đứa con gái duy nhất của nhà họ Vưu. Từ khi nó còn nhỏ, ông nội đã rất thích nó rồi.”
“Bốn năm trước, trước khi ông nội của đứa trẻ mất, có nói muốn gặp Tiểu Khê. Do ông nội bị bệnh ung thư, đến lúc hấp hối thì trông rất đáng sợ. Chúng tôi lo sẽ dọa tới đứa trẻ, nên căn bản không gọi Tiểu Khê tới.”
Phải biết người bị bệnh ung thư kéo dài tới giai đoạn cuối, cả người chỉ còn lại da bọc xương.
Ông nội vốn rất cao lớn lại biến thành một bộ xương khô.
Cuối cùng lúc c.h.ế.t còn trợn trừng mắt mà chết. Bởi vì quá đau đớn.
Mẹ của Vưu Minh Khê tất nhiên không hy vọng con mình nhìn thấy được.
“Sau khi ông nội qua đời, đặt trong quan tài ba ngày, Tiểu Khê không có ai chăm sóc cũng được dẫn tới. Buổi tối hôm trước khi đưa chôn, Tiểu Khê lại nói hôm sau muốn cùng đi lên núi, nói ông nội muốn nhìn con bé, chúng tôi cũng không để tâm.”
“Dù sao đó cũng là lời đứa trẻ nói, con bé mới bốn tuổi thì biết gì chứ?”
“Cho dù hiểu, cũng không thể để đứa trẻ tham dự vào chuyện chôn cất này!”
“Bốn giờ sáng đã phải dậy, đưa quan tài tới dưới chân núi chôn, sao có thể bảo đứa trẻ đi, nó còn là một con bé.”
“Đợi đến lúc chúng tôi trở lại, Tiểu Khê cứ khóc nức nở, còn gọi ông nội, nói con bé sai rồi.”
Mẹ Vưu Minh Khê nói tới đây cũng nghẹn ngào.
“Ông nội của đứa trẻ nói muốn gặp đứa trẻ, cuối cùng vẫn không gặp được, sau khi c.h.ế.t hình thành chấp niệm.” Tần Dược nói.
Mẹ của Vưu Minh Khê cũng gật đầu: “Đại sư khác cũng nói vậy, còn đốt giấy, đ.â.m người giấy, đôi khi có tác dụng, đôi khi lại không được.”
“Năm ngoái, đứa trẻ học lớp một thì gặp chuyện, chúng tôi đã vội vàng chuyển trường. Lúc đó, chúng tôi gặp được một đại sư rất lợi hại. Nhưng ông ta nói chúng tôi tới muộn, ông ta chỉ có thể áp chế giúp ba năm. Nhưng còn chưa tới ba năm thì Tiểu Khê đã gặp phải chuyện này. Quan trọng nhất là buổi sáng tôi gọi điện thoại cho đối phương, mới phát hiện đại sư này đã qua đời. Đúng rồi, đại sư này cũng rất có tiếng ở thành phố Hàng, họ Liễu. Không biết Tần đại sư có biết không.”
Đại sư thành phố Hàng, họ Liễu?
Đây không phải là Liễu Ngũ gia, còn có thể là ai chứ? Tần Dược thật sự dở khóc dở cười.
Liễu Ngũ gia này còn c.h.ế.t vì hắn đấy. “Ông ta nói không sai, thật sự hơi muộn!”
“Nếu lúc đó các người đưa đứa trẻ lên núi, lại cúng tế một đợt, qua bảy ngày sẽ không sao.”
“Nhưng các người không làm thế, ngược lại còn trốn xa hơn.”
“Ông nội của đứa trẻ cảm thấy các người sợ ông ta, trong lòng sinh ra oán giận.”
“Nhưng ông ta dù sao cũng là ông nội của đứa trẻ nên không hóa thành lệ quỷ, hồn phách đã theo luân hồi chuyển thế, nhưng chấp niệm lưu lại hình thành đôi mắt, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện.”
Nếu hồn phách còn, rất nhiều đại sư có thể bắt hồn phách, đánh cho đối phương hồn bay phách lạc.
Nhưng bây giờ, hồn phách của đối phương có lẽ đã chuyển thế, có lẽ đã đầu thai.
Chỉ còn lại có một chút chấp niệm, vậy xử lý thế nào?
Đừng tưởng chấp niệm thì dễ xử lý, ngược lại loại không hình, không bóng này,
Lúc không phát tác thì căn bản không thể nào sờ tới.
Cho nên Liễu Ngũ gia cũng không có cách nào, cuối cùng tạo ra một thanh hoàng kim kiếm để trấn áp hồn phách của đứa trẻ, cũng khiến cho tai họa rời xa.
Chỉ một thanh kiếm này, ông ta đã thu mẹ của Vưu Minh Khê ba trăm nghìn.
Một năm trước, có thể nói số tiền này cũng xem như tất cả tiền tiết kiệm trong nhà Vưu Minh Khê.
Mà lúc này, mẹ của Vưu Minh Khê cũng chợt hiểu ra.
“Lại có chuyện như vậy sao? Liễu đại sư không nói với tôi nhiều như vậy!”
Tần Dược mỉm cười nói: “Huyền Môn Thuật, có nhiều người hiểu được bề ngoài nhưng không hiểu được bản chất bên trong, không giải thích cũng là bình thường.”
Có lẽ Liễu Ngũ gia biết chuyện gì xảy ra, nhưng phát hiện mình không xử lý được, nên mượn cớ thôi.
Về phần tại sao ban đầu nói hoàng kim kiếm phù áp chế ba năm, bây giờ không hữu hiệu nữa?
Cho nên, Vưu Minh Khê lại nhìn thấy được đôi mắt kia.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất