LIVESTREAM ĐOÁN MỆNH CHO NGƯỜI HỮU DUYÊN

Bởi vì quá đau đớn, tài xế này dồn sức đánh tay lái, xe giống như là không chịu sự khống chế, chệch hướng khỏi con đường, vọt thẳng về phía dải cây xanh.

“Bành!”

Xe đụng vào một cây đại thụ trên dải cây xanh, toàn bộ xe đều va chạm đến biến dạng.

“Phốc phốc…”

Túi khí an toàn b.ắ.n ra ngoài, dán ở trên mặt tài xế.

Mặc dù như thế, va chạm kịch liệt cũng khiến cho mặt mũi hắn bầm dập, ít nhất thì cũng bị chấn động đến không chạy được.

Nhưng mà cổ tay của hắn thảm hại hơn.

Lúc này đã sưng thành cái bánh mì, huyết dịch bị ép cùng một chỗ.

Bị gãy xương.

Tiểu Tử nhìn tài xế, dùng giọng điệu non nớt nói ra: “Thật sự là không may, thế mà đụng phải dạng tài xế như này.”

“Nhớ là không nên nhắc đến tôi, nếu không, lạm dụng t.ì.n.h d.ụ.c trẻ em sẽ bị phán 5 năm tù trở lên đó.”

Nói xong, Tiểu Tử xuống xe.

Nhưng mà cửa sau thế mà lại bị đánh trúng, bị kẹt lại!

Mặt của Tiểu Tử không biểu tình, cuối cùng hung hăng túm cửa xe.

Cửa xe này giống như là một tờ giấy, trực tiếp bị lôi xuống.

Cô ấy cầm lấy đồ vật mà mình mua xuống, lúc này mới đi về phía trang viên.

May mà, từ nơi này đến trang viên chỉ cần đi bộ mười phút đồng hồ là đến.

Sau lưng cô, trên xe.

Tài xế đang vô cùng thê thảm, lấy điện thoại di động ra, tuyệt vọng gọi điện thoại.

“Báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh, tôi bị một cô bé, tập kích!”

Dù là đã bị cô gái kia uy hiếp, nhưng hắn sao có thể nghe lời được?

Cổ tay của mình bị nghiền nát, xe mua hơn 200.000 trực tiếp bị đụng hư, người nào sẽ bồi thường tổn thất cho hắn đây.

Cô bé này, không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp. Huống hồ, bản thân mình cũng không phạm tội gì cả? Chỉ là muốn sờ chân cô gái kia một chút.

Dựa vào cái gì lại bị tổn thất lớn như thế. Mà một bên khác.

Tiểu Tử quay lại gia trang. Mở laptop của Tần Dược ra. Bắt đầu không ngừng gõ lên.

Chỉ chốc lát đã làm xong tất cả.

Mà sau khi tài xế háo sắc kia báo cảnh sát, xe cấp cứu lập tức tới, mang hắn đi, cũng bắt đầu điều tra về sự cố.

Đợi đến lúc ghi khẩu cung, lời miêu tả của tài xế khiến cho cảnh sát đều hai mặt nhìn nhau.

“Tôi có lôi kéo một cô gái, cô gái kia lại trực tiếp bóp nát cổ tay tôi.”

“Tập kích tôi.”

“Sau đó thì tôi đánh nhầm phương hướng, đụng phải cái cây.”

“Nhất định phải bắt lấy cô bé kia.”

Người tài xế này kể lại với logic hơi hỗn loạn. Trên thực tế, không phải là hỗn loạn.

Mà là bởi vì hắn phải che dấu sự thật mình muốn khinh bạch cô bé kia.

Nhóm cảnh sát đương nhiên là nghĩ không ra.

“Đầu tiên, liệu một cô bé có thể sẽ có sức lực nghiền nát cổ tay của anh sao.”

“Hơn nữa tại sao cô ấy lại muốn công kích anh?”

“Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, lúc xảy ra chuyện thì anh căn bản không có nhận đơn, cũng không tìm được tin tức của ông phía trên phần mềm.”

“Tất cả camera giám sát cũng đều không tra được là có tung tích của cô bé nào cả.”

“Là tự ông đánh tay lái, đ.â.m vào cây.”

Tài xế nghe đến đây thì lập tức trở nên giận dữ.

“Làm sao có thể, chính là một cô gái nhỏ, lớn lên vô cùng xinh đẹp, giống như là búp bê, mặc một thân màu tím, còn mua một đống đồ ăn. Tôi đón cô ấy từ siêu thị Vạn Long, cô ấy đi đến trang viên Oải Hương.”

“Đúng rồi, trang viên Oải Hương, không phải là của ông chủ của xí nghiệp sữa kia sao? Kẻ có tiền là có thể muốn làm gì thì làm như thế à? Nhất định là hắn bao che!”

“Các ngươi có phải là bị ép buộc, cho nên mới lừa gạt tôi hay không? Tôi muốn xem camera giám sát.”

Cảnh sát bị nói như vậy, nhất thời cũng mất hứng. “Được, cho anh xem camera giám sát!”

Không bao lâu sau, bọn họ điều camera giám sát rồi cho người tài xế này xem.

Điều khiến cho tài xế nghi ngờ nhân sinh chính là mỗi một cái video đều không có tung tích của cô gái.

Chuyện này khiến hắn có chút sụp đổ. “Chẳng lẽ là gặp quỷ?”

Hắn trực tiếp cảm thấy mơ hồ.

Cảnh sát nói, “Bên này tạm thời không lập án cho anh. Nếu như anh phát hiện ra chứng cứ mới thì lại tìm chúng tôi, tóm lại là người nào chủ trương, người nào bao che. Anh nói anh bị cô bé tập kích nhưng chúng tôi lại không có phát hiện. Về phần trang viên Oải Hương mà anh nói thì sau đó chúng tôi sẽ đi điều tra một chút.”

“Ồ, được rồi!”

Lúc này, tài xế cũng đang bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Nếu không phải là trên cổ tay còn đau như vậy.

Hắn đều thật sự cho là mình đang nằm mơ.

Chẳng lẽ là làm nhiều chuyện xấu nên gặp báo ứng?

Hay là thật sự gặp quỷ rồi?

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, tôi không tra xét nữa.”

Đám cảnh sát đương nhiên là thích kết quả như vậy hơn. Bọn họ luôn cảm thấy người này là thần kinh không tốt, sau đó kiểm tra bệnh tâm thần một chút rồi chuyển giao cho cục giao thông. Hắn lần này tông xe không có việc gì, nhưng lần sau mà hại người thì sẽ không tốt, có bệnh tâm thần thì nên thu và huỷ bằng lái của hắn.

“Vậy thì sẽ không lập án điều tra, anh ký tên đi.” “Đi!”

Cảnh sát bận rộn một buổi tối, ngày thứ hai mọi người báo cáo vụ án, có cảnh sát lại đem chuyện này thành chuyện cười để kể lại.

“Ai sẽ đến loại địa phương như trang viên Oải Hương chứ, nghe nói Dương Văn Sơn phá sản, cũng bởi vì chỗ đó phong thuỷ không tốt, đây không phải nháo quỷ à?”

“Mấy ngày trước còn có sấm chớp rền vang, đều nói có yêu tinh thành tinh.”

“Nghiêm túc một chút, sau khi lập nước không cho phép thành tinh!”

“Có điều vừa rồi tôi còn thực sự đã điều tra một chút, trang viên này thế mà bị Dương Văn Sơn bán đi. Chủ nhân hiện tại tên là Tần Dược, là một thanh niên 23 tuổi, có điều hắn đến từ Hàng Châu chúng ta, còn là một người nổi tiếng trên mạng, tài khoản weibo hàng triệu fan, trên nền tảng phát sóng trực tiếp cũng có hàng triệu fan.”

“Là một thầy bói.”

“Khá lắm, đó không phải là tên lừa gạt sao?”

“Cảm giác trong này thật sự có quỷ.” Mọi người thảo luận vô cùng náo nhiệt.

Mà lúc này, bên trong sở, chỉ có một người là lộ ra vẻ trầm tư.

“Tần Dược sao?”

Người này, chính là người phụ trách vụ án con trai Ninh

Trường Long mất tích mấy ngày trước, Lý Hoành Trạch. “Xem ra, thật sự phải đi xem một chút mới được!” Lý Hoành Trạch suy nghĩ.

Sáng sớm.

Tần Dược đang ngồi khôi phục lại trạng thái sau khi trầm mê tu luyện một đêm, thời gian trôi qua nhanh chóng.

“Ông chủ, có thể ăn sáng rồi!” Tiểu Tử gọi.

“Được.”

Tần Dược thoải mái ăn một bữa sáng.

“Tôi phải đến cửa hàng, cô có muốn cùng đi xem một chút hay không?”

Tần Dược hỏi.

“Cũng có thể nấu cơm ở bên kia.”

“Không được ông chủ, tôi mua rất nhiều thứ ở trên mạng, sau đó sẽ đưa tới, tôi phải ký nhận, nhưng mà giữa trưa tôi sẽ đi đưa cơm cho anh.”

“Được! Vậy thì tôi đi trước!”

eyJpdiI6Inh1SEZDekcxQjhcL1RFVDh6YlwvM28yUT09IiwidmFsdWUiOiIwc1luSHFucFFxOE5NXC9VS0RWWHBBb1Nuc3cyVUdiMG1FOWkrSnB6blhhTlE4K01aNVJWQWlpRXI3TzY3YVJkdCIsIm1hYyI6IjI0ZTgzYTE2NjMyNjZiNDE4NzUyZTAxOWZkYjkyOTI2YzlhYzBmZWUwZGVjMTIzNGRhZDIyMTgwMjlmODRiNjkifQ==
eyJpdiI6IkQ0R3Ayem10Z2w3MzRjeThwTE1FQXc9PSIsInZhbHVlIjoidlJqYkIybXdJekIyVDJNSGk2d3dLYVpiOHhNNlBRVlljZmJOMTdzV3NqS29NNzdaNjQwYXZIRGdVK2pWVjZFaG9cL0I3Nllubk5adDh1UmZCb1FZMUFFdXJFXC8ySGhDUHNRaTM4aG5NV1FYZHVzd3F4THJlRk52cDFrOVQ1YUMycGNjNmdmdkhNT1E5QjJyXC9zVDZGQjQ3SmtvTnJCMnBXa1JJcUtFbUlNUmxwZUFqczBKSWthYVc0OUdybGoxZUU2Z2d1OVQxMitUYkgyVnZZS21BSCtIM1RqSnQ3RHNTNVwvZlJaNVZ6bkQzeFZScXh4ZnZOcGNleUhmU1Jmc0duUnM0UkpzMUorZ0NwaWhObWtHcjZTRU5MZWhTXC9uVHUzd1ZMNUw4WElvQzBjbThtT2VOOEhQd3k0bzI0T2FLc2twVXhvVVRQSm5VNHAxWDh6Y3JnM24wN0hnZzFKRDV4aEJyK2NlNjBzQUk1S29lTDRVUVwvekY2cjYyWjJ6ck0xYWJvRUU2XC9SZnQ0ZThnb0lkVDhVNTVqWGY2U2pZdFFwMHVDZHFTelFNWnNnOVB3MVVBT2orbVRsSVl4WHhSZlBEbVpRTmppdGF1anB6UEhWOHB6VnBxcWc0dW9FblpmUDJsWDNNN1paZ1VQWjJYNVl1Z2ZWU251YWp1dWxXaVIwSnRrZGxNWFJwYTFkeGpJT2k4bFhmTTJWRmVYMzJUTjErZE51Ym1uZEQybU5FYVBQRXpOV0JtWk9abWVnRWE1ZWVzbG9lUFRjYTZBYlZaZXgxMis1OTNjU2JOMFNZekRjMmxxMXNoR3RVWVwvbWdZPSIsIm1hYyI6Ijc2YTYzNjA2ODU1NGMzYzc4YWY3MWVmNDAyNmVjYjc2MWJiNWYxZDZhMzNhODIzM2MzNzgyMmVlNjNlMTM1MWMifQ==

Ngược lại là người máy do khoa học kỹ thuật của con người phát triển ra, nhìn lại quá thiểu năng trí tuệ.

Ads
';
Advertisement