Chương 2471 Nghiệt súc, ngươi dám?
- À! Lục Ly thoáng ngừng một lát, sau đó truyền lời nói: - Thế địa hồ hải vực quanh đây chắc phải có chứ? - Cái đó thì có! Một tên võ giả lập tức lấy ra không gian giới chỉ, nói: - Trong này có địa đồ, nhưng mà ta không dám lấy ra, sợ sẽ bị xâm thực. Hưu! Lục Ly lập tức khống chế Thần Sơn bay tới, thu lại chiếc không gian giới chỉ kia. Tên võ giả thấy liên hệ tinh thần với không gian giới chỉ bị giải trừ, thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện bên trong quả nhiên có địa đồ. Hắn lấy địa đồ ra lật xem một lượt, rất nhanh tròng mắt sáng rực lên, bởi vì hắn thấy được trên đó có ghi ba chữ Thiên Ma Đảo. Hắn khẽ gật đầu, để Tiểu Lục truyền âm cho Côn Ngư phun hai người kia ra. Trước lúc phun ra, Lục Ly dùng ngữ khí băng lãnh cảnh cáo nói: - Hai người các ngươi nghe đây... chuyện hôm nay các ngươi xem như chưa từng xảy ra, nếu truyền đi nửa câu, bản tọa tất giết các ngươi! - Đại nhân yên tâm, chúng ta tuyệt đối không truyền ra! Hai tên này chỉ là tiểu võ giả, cấp bậc chắc cỡ Thần Giới Chí Tôn, ở Nhị trọng thiên là tồn tại tầng dưới chót. Lục Ly lại ở bên trong cơ thể Độn Thú, còn có thể khống chế Độn Thú cường đại thế này, trong lòng bọn họ Lục Ly chính là cường giả, bọn hắn há dám làm trái lệnh Lục Ly? Côn Ngư mở miệng định phun hai người đi ra, Lục Ly đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: - Giờ chúng ta đang ở đâu? Gần đây có đảo lớn nào không? - Cách chỗ này vạn dặm có một hòn đảo tên là Thiên Mệnh Đảo! Võ giả đáp lời, Lục Ly liếc nhìn địa đồ, phát hiện quả đúng có Thiên Mệnh Đảo tồn tại, bèn khua tay nói: - Được rồi, đưa bọn hắn ra ngoài đi. Côn Ngư mở miệng phun hai người ra, hai tên võ giả như được đại xá, điên cuồng chạy thục mạng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi. Lục Ly vội hạ lệnh để Côn Ngư rời đi, trước cứ bơi về hướng tây bắc rồi tính. Theo như chỉ dẫn trên địa đồ, Thiên Ma Đảo nằm ở hướng tây bắc. - Không sai, chính là hướng tây bắc, mặc dù khoảng cách tương đối xa, nhưng chừng nửa tháng là có thể đến nơi! Lục Ly tử tế xem lại địa đồ, nếu hai tên võ giả kia không lừa hắn, theo như địa đồ, chỉ chừng khoảng nửa tháng là có thể đến Thiên Ma Đảo. Án theo lẽ thường mà tính, hai tên kia hẳn sẽ không gạt người. - Dù sao cũng chỉ nửa tháng thôi, trước cứ đi theo hướng này rồi tính! Lục Ly để Độn Thú lặn xuống đáy biển, hắn không dám tu luyện, thời thời khắc khắc thăm dò địa hình xung quanh, đối chiếu với chỉ dẫn trên địa đồ phán đoán xem liệu lộ tuyến có sai lầm hay không. Đi được ba ngày, Lục Ly ấn chứng lộ tuyến chính xác, trong lòng triệt để yên tâm. Chỉ cần tới được Thiên Ma Đảo, tạm thời liền sẽ an toàn. Côn Ngư yên ắng lao đi dưới đáy biển, nếu gặp Độn Thú cường đại, nó có thể trước một bước cảm ứng để kịp thời thoát đi. Sáu ngày sau, Lục Ly đã không còn căng thẳng như trước, chỉ cần chờ thêm tám chín ngày, hẳn là có thể đến được Thiên Ma Đảo. - Ồ? Lại qua ba ngày, linh hồn Lục Ly đột nhiên khẽ động, bởi vì hắn cảm giác được lúc này liên hệ tinh thần với Lê Thúc đang không ngừng được tăng cường. Nói cách khác hắn đang không ngừng tới gần Lê thúc? - Bên trái, không đúng, là bên trái trước mắt, hướng bên trái trước mặt đi tới! Lục Ly tinh thần đại chấn, căn cứ cảm ứng liên hệ linh thần mơ hồ, hắn khống chế Độn Thú khoái tốc đi tới, áp sát vị trí Lê thúc. Lê thúc đúng là đang ở gần đây, cách Lục Ly chỉ khoảng mấy chục vạn dặm, trên người hắn toàn là máu tươi, khuôn mặt cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, trạng thái tinh thần rất không ổn. Sau lưng hắn có tám tên võ giả chính đang truy sát, tám người này đều là Thiên Thần nhị kiếp, tổ thành hình cánh quạt khoái tốc đuổi theo. Bọn hắn rõ ràng có thừa lực, lại không dốc hết toàn lực truy sát Lê Thúc. Tám người này đều là người Chiến Đường Hắc Viêm Điện, rất quen thuộc đối với thủ đoạn của Lê thúc. Bọn hắn rõ ràng một khi liều mạng, Lê thúc có thể phóng thích một loại sát chiêu cường đại, tuy bọn hắn sẽ không chết sạch, nhưng chí ít cũng phải tử thương vài ba người. Quan trọng nhất chính là, bắt hay đánh chết Lê thúc đều không mấy ý nghĩa, nhiệm vụ của bọn hắn là đánh giết Lục Ly. Thời gian dài vậy rồi, lại một mực không phát hiện tung tích Lục Ly, bọn hắn hi vọng có thể theo gót Lê thúc để tìm ra Lục Ly. Lê thúc rất rõ ràng điểm này, quang mang trong mắt thoáng ảm đạm, hắn biết lần này e rằng khó mà sống sót. Khoan nói hắn không thoát được tám người này, dù thoát được hắn cũng phải chết. Bởi vì quanh đây tuyệt đối có một tên trưởng lão cũng đang truy tung, thậm chí cả ba trưởng lão đều ở gần đây, mục tiêu thực sự của bọn hắn không phải mình, mà là Lục Ly. Hắn chết không sao cả, từ ngày bội phản Hắc Viêm Điện hắn liền biết hắn tám chín phần mười sẽ có ngày này. Hắn vốn chỉ muốn đến Nhị trọng thiên an trí cho con gái, như vậy dù phải chết cũng chẳng sao. Đáng tiếc, giờ xem ra nguyện vọng nho nhỏ này đều biến thành hi vọng xa vời, hắn có chút hối hận, biết thế sớm nói nơi ở của con gái cho Lục Ly. Nếu Lục Ly trốn thoát được, có lẽ sẽ giúp hắn chiếu cố con gái. Lục Ly và hắn đã tách nhau hơn một tháng, hắn một mực chưa chết, chứng tỏ Lục Ly cũng vẫn chưa chết. Trong tình thế xông pha một mình, Lục Ly vẫn có thể sống lâu như vậy, điều này khiến Lê thúc không khỏi bội phục. Lục Ly có thể từ nhân gian đi đến Thần Giới, sau đó còn xưng bá Thần Giới, quả nhiên không phải người bình thường. - Lê Thiên, đầu hàng đi! - Đúng vậy, Lê thống lĩnh, ngươi đầu hàng, giúp chúng ta tìm ra Lục Ly, sau khi trở về chúng ta nhất định thỉnh cầu điện chủ xử lý nhẹ với ngươi. - Lê thống lĩnh, chúng ta đều biết ngươi bất đắc dĩ mới phải làm Hồn Nô cho Lục Ly, điểm này chắc điện chủ sẽ hiểu được. Chỉ cần ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, nói không chừng điện chủ sẽ ân xá cho ngươi! - Lê Thiên, nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ, chúng ta đành phải bất chấp tình cũ, hạ sát thủ với ngươi!
Chương 2472 Nghiệt súc, ngươi dám?
Tám người phía sau không ngừng kêu hét, bọn hắn cũng hết cách rồi, điều tập hơn trăm võ giả tới đây, trinh sát cũng điều động mấy ngàn người, còn yêu cầu các tiểu thế lực xung quanh chung tay truy tìm, lại vẫn không thu được chút tung tích nào về Lục Ly. Một trưởng lão trong đám bọn hắn sử dụng bí thuật, xác định Lục Ly đang ở hải vực này, nhưng bọn hắn tìm kiếm nhiều ngày vậy rồi, lại mãi không thu hoạch được gì. Bọn hắn hết cách, đành phải gửi gắm hi vọng lên thân Lê thúc, hi vọng Lê thúc hỗ trợ tìm ra Lục Ly, rốt cuộc Lê thúc là Hồn Nô, có liên hệ tinh thần với Lục Ly, không chừng chính là hắn đã che giấu Lục Ly. - Ha ha! Lê thúc cười lạnh, đám người này đúng là đang vũ nhục sự thông minh của hắn. Hắn sống ở Hắc Viêm Điện nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ còn không hiểu rõ điện chủ Hắc Viêm Điện? đầu hàng chỉ có nước chết, không có bất kỳ khả năng đặc xá nào cả. - Ồ... Đang lúc chạy vội, Lê thúc đột nhiên khẽ run lên, bởi vì hắn cảm giác được liên hệ tinh thần với Lục Ly đang không ngừng mạnh lên. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Lục Ly đang không ngừng áp sát bên này. - Hỏng rồi! Lê thúc thầm hô không ổn, có lẽ Lục Ly cảm ứng được liên hệ tinh thần với hắn cho nên mới vội vàng tới đây. Nếu Lục Ly tới đây, vậy liền đi đứt, đám trưởng lão ẩn nấp xung quanh lập tức sẽ ra tay bắt lại hoặc đánh giết hắn và Lục Ly. - Không được, nhất định phải cảnh báo chủ nhân, để hắn đừng qua đây! Lê Thúc phản ứng rất nhanh, trọng kiếm trong tay sáng lên quang mang vạn trượng, bất ngờ đánh ra đằng sau. Một cột sáng màu vàng óng hiện ra, xé rách trời cao, dẫn lên tầng tầng không gian chấn động, trùng trùng chém ra sau lưng. Hưu! Tám người sau lưng lập tức tản ra tránh né, cột sáng màu vàng óng bổ xuống biển, dẫn tới nước biển cuộn trào, sóng cả ngút trời, ba động khuếch tán, động tĩnh vô cùng đáng sợ. Hưu hưu hưu! Lê Thúc không ngừng chém xuống, khiến cho không gian và hải vực phương viên vạn dặm quanh đây chấn động không dứt. Nếu Lục Ly đến gần, nhất định có thể cảm ứng được ba động bên này. Hắn tin tưởng lấy sự thông minh của Lục Ly, hẳn có thể nhìn ra dị thường. - Lão già này phát điên? - Làm thịt hắn? - Trước đợi chút, nhìn xem thế nào đã, dù sao hắn cũng không trốn được! Tám người phía sau kinh nghi bất định, Lê thúc đột nhiên phát động công kích cuồng bạo, uy thế lớn vô cùng, lại không kích thương ai cả, công kích như thế đối với chúng nhân tại trường thực sự chẳng có nghĩa lý gì. - Vẫn không ngừng áp sát? Lê Thúc cảm ứng một phen, phát hiện liên hệ tinh thần với Lục Ly càng lúc càng mạnh. Trong lòng không khỏi căng thẳng, tròng mắt khẽ chuyển, đột nhiên hồi thần, sắc mặt bỗng chợt trở nên cực kỳ khó coi. Tùy theo mức độ liên hệ tinh thần mạnh yếu, hắn biết Lục Ly chính đang lấy tốc độ phi thường khủng bố đi tới bên này. Nhưng tốc độ Lục Ly không nhanh như vậy, rõ ràng đây không phải trạng thái bình thường của Lục Ly. Nói cách khác... Lục Ly đang bị ngoại lực mang đi, lấy một tốc độ gấp chục lần bình thường tiến về bên này, Lục Ly vừa tới Nhị trọng thiên thì lấy đâu ra ngoại lực? Như vậy chỉ một khả năng duy nhất giải thích được thông, Lục Ly đã bị bắt, bị trưởng lão Hắc Viêm Điện bắt lại, giờ chính đang bay tới bên này. - Là ta nghĩ nhiều... Lê thúc ngừng công kích, ánh mắt hiện rõ vẻ tuyệt vọng. Lấy thực lực Lục Ly, có thể sống lâu như vậy ở Nhị trọng thiên đã tính là kỳ tích, Hắc Viêm Điện phái ra bao nhiêu người, Lục Ly bị bắt cũng là điều hợp tình hợp lý. - Thôi, thôi! Trong mắt Lê thúc chớp ra một tia tử chí, đợi Lục Ly bị mang tới, hắn sẽ liều chết một phen. Dù mất mạng cũng phải kéo theo một hai người làm đệm lưng, như vậy mới không lỗ vốn. Hắn chẳng muốn chạy trốn đi đâu nữa cả, cứ thế đứng yên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tám người đằng sau. Tám người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi có chút kinh nghi, bọn hắn không nghĩ nhiều, bắt đầu phân tán ra, bao vây quanh Lê Thúc. Cự kiếm màu vàng trong tay Lê thúc lấp lánh quang mang, hắn vẫn đang một mực cảm ứng liên hệ tinh thần với Lục Ly. Đồng thời thần niệm đảo quanh bốn phía, xem xem đến cùng là vị trưởng lão Hắc Viêm Điện nào bắt về Lục Ly. - Ách? Lát sau, trong mắt hắn chớp qua một tia ngạc nhiên, bởi vì hắn bất ngờ cảm ứng được Lục Ly đang ở dưới đáy biển? Chẳng lẽ trưởng lão Hắc Viêm Điện mang hắn đi dưới đáy biển? Tên trưởng lão kia không sợ Độn Thú cường đại tập kích? - Động thủ! Tám tên võ giả vây quanh Lê thúc một lúc, thấy Lê Thúc không có bất kỳ động tĩnh nào, bọn hắn dần mất kiên nhẫn, dồn dập định ra tay. Tám người gần như đồng thời xuất động, từ bốn phương tám hướng vọt tới Lê thúc, bọn hắn muốn một hơi kích thương Lê thúc. - Giết! Lê Thúc biết trốn không thoát, hắn cũng vung đi ra, chuẩn bị liều mạng một phen. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được dưới đáy biển có một đạo thần niệm vươn đến, thần niệm này hắn rất quen thuộc, là thần niệm của Lục Ly. Ào ào! Cùng lúc, đáy biển chợt quay cuồng, một đạo bóng đen khổng lồ lủi ra khỏi mặt nước. Trước khi Lê thúc và tám tên võ giả kịp có phản ứng, một con cá cự đại mở ra miệng rộng, nuốt chửng Lê thúc và đám võ giả... - Nghiệt súc, ngươi dám? Nơi xa cách mấy trăm ngàn dặm, một tiếng gầm gừ vang lên, chỉ là thoáng chốc cá lớn đã chui xuống đáy biển, biến mất không thấy tăm hơi. Hưu! Hai đạo bóng người như quang ảnh xé rách hư không bay tới, tốc độ nhanh hơn đám người Lê thúc nhiều, so ra không kém Côn Ngư là mấy. Hai người khoái tốc bay tới bên này, thần niệm cấp tốc đảo quanh. Đáng tiếc đợi khi bọn hắn bay đến, con Côn Ngư kia sớm đã không thấy tăm hơi. Một trong hai người chính là Diêm Hồng, người còn lại cũng là trưởng lão Hắc Viêm Điện, hai người liếc nhau, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc. Bọn hắn một mực tiềm phục gần đây, tám tên võ giả kia không lập tức đánh giết Lê Thúc là do lệnh của hai người. Bọn hắn hi vọng lợi dụng Lê thúc tìm ra Lục Ly, điện chủ Hắc Viêm Điện hạ lệnh nhất định phải đánh giết Lục Ly, Lê thúc chết sống thế nào điện chủ Hắc Viêm Điện không thèm để ý, Diêm Hồng cũng không quá để ý.
Chương 2473 Trốn thoát
Hiện tại Lê thúc và tám tên võ giả Chiến Đường lại bất ngờ bị một con cá lớn nuốt chửng, bọn hắn không quá để tâm đến chết sống của tám tên võ giả, nhưng Lê thúc thì không thể mất tích được. Bọn hắn nhất định phải mang về thi thể Lê thúc, thậm chí còn phải thông qua Lê thúc để tìm ra Lục Ly. - Đuổi! Hai người liếc nhau, rất nhanh liền đưa ra quyết định, đồng thời lao xuống dưới đáy biển. Bọn hắn phải đuổi kịp con cá lớn kia, tìm ra Lê thúc, đồng thời cứu võ giả Chiến Đường. Chỉ là... Bọn hắn vừa lao xuống, còn chưa đến đáy biển, một ít Độn Thú quanh bốn phía đã bị hấp dẫn tới. Những Độn Thú cấp thấp này không có linh trí quá cao, phát hiện nhân loại tự nhiên liền chủ động tấn công. - Cút! Diêm Hồng bực bội không thôi, lập tức xuất thủ, trong tay hắn hiện ra một thanh trường thương, không ngừng đâm tới, mấy con Độn Thú quanh đó bị đồ sát. Tên trưởng lão còn lại không khỏi tròn mắt, Diêm Hồng đại khai sát giới dưới đáy biển, làm thế sẽ chỉ hấp dẫn càng lúc càng nhiều Độn Thú. Quả nhiên... Nương theo hai người lao vút xuống đáy biển, càng lúc càng nhiều Độn Thú bị hấp dẫn tới. Mùi máu tươi khiến nguyên cả phiến hải vực cuộn trào, vô số Độn Thú vọt tới... - Lên đi! Tên trưởng lão kia phất tay, mặc dù Độn Thú bị hấp dẫn tới lúc này còn không tính mạnh. Nhưng hai người muốn tìm ra con cá lớn kia đã gần như là điều không thể. Nếu cứ tiếp tục ở lại dưới này, sẽ chỉ hấp dẫn càng nhiều Độn Thú. Giả như xuất hiện một con Độn Thú tứ tinh hoặc ngũ tinh, hai người liền đi đứt. Diêm Hồng cũng biết không đuổi kịp, đành phải trầm mặt cùng tên trưởng lão kia bay lên. Về lại trên biển, Diêm Hồng vội hỏi dò: - Lão Lạc, ngươi dùng bí thuật thăm dò xem bọn Lê Thiên chết chưa? Phương vị đại khái bây giờ là ở đâu? - Được rồi! Lạc trưởng lão khẽ gật đầu, trong tay xuất hiện một chiếc mai rùa, hắn quán chú thần lực vào trong đó, đường vân trên mai rùa sáng lên. - Ách! Chừng một nén hương sau, Lạc trưởng lão mở mắt, nét mặt đầy vẻ chấn kinh, ngạc nhiên nói: - Lê Thiên không chết, không chỉ không chết, ta còn cảm ứng được hắn và Lục Ly ở cùng nhau! Trong hải vực phạm vi ngàn vạn dặm quanh đây! - Làm sao có thể? Thần sắc Diêm Hồng cũng hiện đầy vẻ khó tin, tưởng là Lạc trưởng lão cảm ứng sai. Vừa rồi rõ ràng Lê Thiên đã bị con cá kia nuốt chửng, làm sao có thể ở cùng Lục Ly? Xung quanh đều là trinh sát Hắc Viêm Điện, Lục Ly có thể phi thiên độn địa được chắc? - Không đúng! Diêm Hồng đột nhiên hồi thần, quay sang liếc Lạc trưởng lão một cái, tròng mắt hai người co rụt lại, đồng thanh nói: - Lục Ly ở trong con cá kia! Bí thuật của Lạc trưởng lão trước nay vẫn luôn cảm ứng rất chính xác, chưa từng sai lầm bao giờ. Nếu vậy Lục Ly chắc là đang ở cùng Lê Thiên, lại thêm dị trạng của con cá vừa rồi, khả năng này càng lớn. Lục Ly khống chế con cá kia, nuốt chửng Lê Thúc và tám tên võ giả. Nếu muốn xác định sự thật này, liền phải xem tiếp sau tám tên võ giả kia có chết hay không, Lê Thiên có thể còn sống hay không? - Lạc trưởng lão, thăm dò tám người kia xem! Diêm Hồng lập tức hồi thần, vội thúc giục. Mai rùa trong tay Lạc trưởng lão sáng lên, hai nén hương sau, nét mặt hắn chuyển vẻ đắng chát, tròn mắt nói: - Ngươi đoán trúng, tám người kia đều đã chết, Lê Thiên vẫn sống. - Đuổi! Diêm Hồng như lão hổ bị giẫm phải đuôi, rống giận quát: - Người đâu, truyền tin đi xuống, tìm kiếm con Côn Ngư kia, không tiếc bất cứ giá nào tìm ra nó cho ta! Lạc trưởng lão cảm ứng không sai, con cá kia chính là Côn Ngư, là do Lục Ly khống chế, nuốt chửng Lê Thiên và tám tên võ giả. Lúc này Côn Ngư chính đang khoái tốc du tẩu dưới đáy biển, tốc độ đạt đến cực đại, phóng nhanh về hướng Thiên Ma Đảo. Lê Thúc bị truyền tống vào trong Thần Sơn, tám tên võ giả còn lại thì bị chất lỏng màu xanh lam bao bọc, thân thể di động đều khó khăn. Lục Ly thả ra vài chục ức Hư Không Trùng, kết cục của tám tên võ giả gần như có thể chú định. Chiến lực tám tên võ giả yếu thua Lê Thiên một chút, lại không có Hồng Linh Thiên Bảo phòng ngự, bản thân bị chất lỏng màu xanh lam bao bọc, thân thể cấp tốc bị ăn mòn. Sau khi Hư Không Trùng gia nhập cùng lúc gặm cắn, rất nhanh tám tên võ giả đều biến thành xương khô. - Chủ nhân... Lúc này Lê Thúc còn tưởng ban ngày gặp quỷ, hắn vốn cho là lần này tất chết không nghi ngờ, ai ngờ còn có thể chạy thoát. Đồng thời người cứu hắn còn là Lục Ly, quan trọng nhất chính là Lục Ly dùng một loại phương thức vô cùng lạ đời cứu hắn ra. - Lê Thiên, không cần hoài nghi, đích thật là ta! Lục Ly khẽ cười, gật đầu nói: - Ngươi có thể còn sống, ta rất vui! Tròng mắt Lê Thúc thoáng ẩm ướt, lau mắt, có chút nghẹn ngào nói: - Chủ nhân, đa tạ ngươi cứu mạng. - Giờ ngươi là thủ hạ của ta, trong phạm vi cho phép, ta tự nhiên phải cứu ngươi! Lục Ly khoát tay nói: - Được rồi, đừng nói mấy lời khách sáo này nữa, kể lại sơ qua tình hình ta nghe. Tuy chúng ta tạm thời an toàn, nhưng không đến Thiên Ma Đảo, chúng ta vẫn chưa thực sự an toàn. - Đúng! Lê Thúc hồi thần lại, nói: - Ta đoán vừa rồi khẳng định có trưởng lão Hắc Viêm Điện ở phụ cận, để ta trước dò thăm dò một phen, nhìn xem phía sau liệu có truy binh? Lê Thúc không đáp câu hỏi của Lục Ly mà quét thần niệm ra bên ngoài, cảm ứng chừng nửa nén hương, hắn mới thu hồi thần niệm nói: - Tạm thời an toàn, không có truy binh. Tốc độ Côn Ngư này rất nhanh, dù là bọn Diêm Hồng Lạc Quy đều đuổi không kịp. - Nơi này cách Thiên Ma Đảo không xa! Trong mắt Lê Thúc chớp qua một tia hưng phấn, nói: - Nếu có thể một mực giữ nguyên tốc độ như thế này, chỉ cần sáu bảy ngày, chúng ta liền có thể đến Thiên Ma Đảo. Một khi tiến vào Thiên Ma Đảo, có cho bọn Diêm Hồng Lạc Quy một trăm lá gan cũng không dám truy sát. Bọn hắn cùng lắm chỉ có thể treo thưởng, thỉnh mời người trong Thiên Ma Đảo đuổi giết chúng ta. Thiên Ma Đảo ngư long hỗn tạp, địa hình phức tạp, khả năng sống sót sẽ cực cao. - Thế là được!
Chương 2474 Hồn Linh Thú
Lục Ly khẽ gật đầu, dự đoán của Lê thúc không khác hắn là mấy, hi vọng mấy ngày này bọn Diêm Hồng sẽ không đuổi kịp, không chặn lại được Côn Ngư. Lê thúc trầm mặc một lát rồi hỏi dò: - Đúng rồi chủ nhân, làm sao ngươi khống chế được con Côn Ngư này, đây chính là Độn Thú tam tinh! - Hư Không Trùng! Lục Ly kể qua một lượt chuyện gặp trước đó cho Lê thúc, Lê Thúc không khỏi cảm khái về sự may mắn của Lục Ly. Hư Không Trùng vừa khéo có thể khắc chế Côn Ngư thì cũng thôi, Khí Linh Thần Sơn lại có thể câu thông với Côn Ngư. Hai điều kiện này thiếu một thứ đều không được, bằng không Lục Ly tuyệt đối không thể khống chế Côn Ngư. - Hả... Đợi Lục Ly kể xong, Lê Thúc lấy ra địa đồ, tử tế quan sát mấy lần, sau đó đột nhiên chỉ về hướng bắc nói: - Chủ nhân, trước để Côn Ngư khoan tới Thiên Ma Đảo, đi mặt bắc cái đã. - Tại sao? Lục Ly nghi hoặc, tới mặt bắc liền phải đi vòng, bọn Diêm Hồng chắc chắn sẽ không bỏ qua, làm thế chẳng phải tăng thêm biến số? - Bởi vì trực tiếp đi Thiên Ma Đảo, có khả năng sẽ bị chặn đường! Lê Thúc giải thích nói: - Mặt bắc hải vực có tương đối nhiều Độn Thú cường đại, chúng ta đi từ hướng đó sẽ an toàn hơn, nếu có người xuống biển truy đuổi lập tức sẽ dẫn động Độn Thú, chúng ta có thể đào tẩu càng thêm nhẹ nhàng. Lục Ly nhíu mày: - Ngươi kết luận bọn hắn sẽ chặn đường chúng ta... - Chủ nhân, trước đây Diêm Chân từng mang theo Cửu Tinh Bàn, thần khí này có thể khóa chặt vị trí ngươi, chúng ta chính là dựa vào Cửu Tinh Bàn một đường truy tung ngươi. Lê Thúc giải thích: - Hiện tại Cửu Tinh Bàn còn trên người ngươi, Nhị trọng thiên có rất nhiều thủ đoạn truy tung, thậm chí Lạc trưởng lão có mấy loại bí thuật truy tung khác nhau. Mặc dù chúng ta đang khoái tốc đào tẩu, hắn không thể khóa định vị trí chính xác, nhưng khu vực đại khái thì vẫn có thể tính ra được. - Lợi hại vậy à? Lục Ly ngấm ngầm líu lưỡi. Lê Thúc gật đầu: - Lát nữa bọn Diêm Hồng Lạc Quy trưởng lão tất sẽ hoài nghi, sau đó dùng bí thuật thôi toán một phen, chắc chắn sẽ truy tung đuổi theo, cho nên chúng ta không thể đi thẳng tới Thiên Ma Đảo, mà phải lượn quanh, mặt bắc có nhiều Độn Thú cường đại, đi từ hướng đó sẽ an toàn hơn một chút. Lục Ly để Tiểu Lục khống chế Côn Ngư đổi hướng, có chút lo lắng nói: - Liệu Độn Thú cường đại ở mặt bắc có tấn công chúng ta? - Chỉ cần không gặp phải Độn Thú ngũ tinh liền không sao! Lê thúc rất tự tin nói: - Khả năng phòng ngự của Côn Ngư rất khủng bố, mặc dù chỉ là Độn Thú tam tinh, nhưng Độn Thú tứ tinh đều khó mà giết được. Độn Thú ngũ tinh ở Nhị trọng thiên đều là tồn tại phượng mao lân giác, trừ phi chúng ta quá xui xẻo mới có khả năng gặp phải. - Vậy thì tốt! Lục Ly triệt để yên tâm, để Độn Thú khoái tốc tiềm hành, sau đó bắt đầu hỏi dò Lê thúc chuyện xảy ra sau khi hai người tách nhau. Thần sắc Lê thúc thoáng hiện vẻ đắng chát, ngày đó mặc dù thoát khỏi Độn Thú kia, nhưng bản thân hắn bị trọng thương, không thể không trị liệu trên một đảo nhỏ. Mấy ngày sau, trinh sát Hắc Viêm Điện đuổi tới, hắn đành phải không ngừng tháo chạy. Chỉ là số lượng trinh sát Hắc Viêm Điện thực sự quá nhiều, hắn chạy trốn rất lâu mà vẫn không thoát nổi. Đến sau hắn mới hiểu được, thực ra trinh sát Hắc Viêm Điện cố ý thả hắn, mục đích thực sự là vì tìm Lục Ly, bằng không bọn Diêm Hồng sớm đã ra tay giết hắn rồi. - Được rồi, Lê Thiên, ngươi trị liệu trước đi! Lục Ly phát hiện Lê thúc còn đang đổ máu liền phất tay nói: - Ta đi thăm dò tình hình xung quanh, ngươi trước trị liệu cho xong thương thế rồi tính. Lê thúc khẽ gật đầu ngồi xếp bằng xuống, thần niệm Lục Ly quét ra ngoài, dò xét tình hình chung quanh. Hắn để Côn Ngư phi hành sát dưới đáy biển, như vậy dù trinh sát Hắc Viêm Điện có xuống biển dò xét, khả năng phát hiện Côn Ngư cũng không lớn. Hải vực nơi này sâu đến mấy chục vạn dặm, Độn Thú nhiều vô số kể, thần niệm Lục Ly tuỳ ý quét ra, lập tức có thể thấy được Độn Thú lớn nhỏ chi chi chít chít. Chẳng qua những Độn Thú này sau khi thấy Côn Ngư đi ngang qua liền hoặc là lập tức đào tẩu, hoặc là run rẩy không dám động. Nhiều Độn Thú như vậy, nếu trinh sát Hắc Viêm Điện muốn xuống biển thăm dò, khả năng sẽ bị vô tận Độn Thú tập kích. Bọn hắn rất khó xuống được tới đáy biển, khóa chặt Côn Ngư là điều rất không dễ dàng. Lục Ly thoáng yên tâm phần nào, cường địch vẫn ở ngoài kia, thời thời khắc khắc đều có thể đối mặt nguy cơ sinh tử, Lục Ly cảm thấy hệt như đang nhảy múa trên lưỡi đao, xuyên qua biển lửa, sống sót được hay không đều dựa hết vào chuyến này. Thời gian dần trôi, năm ngày qua đi, trên đường một mực an tĩnh, trong lòng Lục Ly càng thêm yên tâm. Có lẽ người Hắc Viêm Điện chưa phát hiện hắn giở trò, có lẽ người Hắc Viêm Điện còn chưa truy tung được Côn Ngư. Sau năm ngày trị liệu, thương thế Lê thúc đã khôi phục nhiều, bởi vì Lục Ly một mực không cảnh báo, hắn liền cũng không tỉnh lại. Hắn biết chiến lực mình phải hoàn toàn khôi phục mới đủ khả năng ứng đối hết thảy biến số xảy ra tiếp sau đây. Ục ục! Trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng quái khiếu, thanh âm như mang theo một loại ma lực, vang lên trong đầu Lục Ly và Lê thúc, khiến linh hồn hai người không khỏi chấn động. Lê thúc lập tức mở mắt nói: - Chủ nhân, nhanh để Côn Ngư vòng tránh đi, phía trước có một Độn Thú rất cường đại. Lục Ly truyền âm cho Tiểu Lục, Côn Ngư tức thì chuyển hướng, Lê thúc và Lục Ly khẩn trương theo dõi bốn phía. Độn Thú cường đại kia sau khi kêu một tiếng liền không tới nữa, đợi Côn Ngư tránh đi được hơn ngàn dặm, Lục Ly và Lê thúc mới như trút được gánh nặng. - Lê Thiên, Độn Thú vừa rồi là cấp bậc gì, sao có vẻ khủng bố thế?! Lục Ly lòng còn sợ hãi nói. - Nếu ta không đoán sai, hẳn là Hồn Linh Thú! Lê thúc chớp chớp mắt rồi nói tiếp: - Hồn Linh Thú là Độn Thú tứ tinh, dù Diêm Hồng gặp được cũng phải lập tức đào tẩu, bằng không tất chết không nghi ngờ, công kích linh hồn của nó vô cùng biến thái.
Chương 2475 Mượn thú giết người
- Cũng may, cũng may! Lục Ly nhớ được công kích linh hồn của Diêm Hồng vô cùng cường đại, vậy mà gặp phải Hồn Linh Thú cũng tất chết, đủ thấy Độn Thú này cường đại cỡ nào? Có lẽ chính vì Côn Ngư chưa tới gần, Hồn Linh Thú kia mới phát ra thanh âm, cảnh báo Côn Ngư cút ra khỏi địa bàn, nhờ thế nên không bị tấn công. - Hả... Đi tới được hơn nửa canh giờ, Lê thúc đột nhiên lần nữa mở mắt, quát lớn: - Dừng lại! Lục Ly hơi ngớ, vội truyền âm cho Tiểu Lục để Côn Ngư dừng lại, sau đó nghi hoặc hỏi: - Sao thế? Lại có Độn Thú cường đại? - Không phải! Tròng mắt Lê thúc khẽ sáng lên lấp lánh, thần niệm đảo quanh bốn phía một lượt rồi trầm giọng nói: - Ta phát hiện trinh sát đặc thù của Hắc Viêm Điện! - Có ư? Thần niệm Lục Ly một mực đảo quanh bốn phía, song mãi mà không phát hiện được gì, thậm chí chẳng hề cảm ứng được khí tức ai cả. Lê thúc trầm ngâm một lát rồi nói: - Ngươi thử thăm dò con bạch tuộc trước mắt xem, tử tế cảm ứng sẽ phát hiện con bạch tuộc này là ngụy trang! Thần niệm Lục Ly vội quét tới, chỉ là cường độ linh hồn hắn không mạnh, không phát hiện bất kỳ dị dạng nào. Nhưng ngay khi thần niệm Lục Ly quét đến, con bạch tuộc nho nhỏ kia lập tức bơi lên. Lê thúc hừ lạnh một tiếng nói: - Thả ta ra, để ta đi bắt nó về sưu hồn một phen. Lục Ly truyền tống Lê thúc đi, đồng thời để Côn Ngư nhả Lê thúc, Lê Thúc hóa thành một đạo thiểm điện, trọng kiếm màu vàng đột nhiên kích tới. Thân hình bạch tuộc kia lóe lên quang mang, bất ngờ biến thành một người bán trong suốt. Hưu! Chiến lực chủng tộc trinh sát đặc thù này không mạnh, thoáng chốc liền bị Lê thúc đuổi kịp. Mấy kiếm bổ tới, như cá chết bị kéo trở về. Lục Ly để Côn Ngư hé mồm, Lê thúc mang theo người kia vọt vào. - Đây là một loại trinh sát đặc thù của Hắc Viêm Điện, gọi là người biến hình, có thể biến thành bất cứ hình dạng nào, tùy ý biến hóa bề ngoài cũng như khí tức. Lê thúc giải thích, tay đặt lên đầu người biến hình, lát sau, hắn vung chưởng vỗ chết người biến hình kia. Nét mặt hắn bỗng trở nên vô cùng ngưng trọng, tròng mắt khẽ đảo nói: - Ba người Diêm Hồng đang ở gần đây, ngoài ra còn có một trăm võ giả Chiến Đường, một trăm người kia đều là cường giả Thiên Thần nhị kiếp. Bọn hắn sớm đã tính toán ra được hành tung của chúng ta, chính đang chuẩn bị mai phục ở trên đường... - Lợi hại! Lục Ly không khỏi cảm khái một tiếng từ tận đáy lòng, không phải cảm khái năng lực sưu hồn của Lê thúc, mà là cảm khái bọn Diêm Hồng thần thông quảng đại. Tốc độ Côn Ngư nhanh như vậy, còn hành tẩu dưới đáy biển sâu mấy chục vạn dặm, thế mà bọn hắn vẫn có thể tính toán ra phương hướng chính xác, trước một bước bố trí mai phục. Nếu không phải Lê thúc phát hiện kịp thời, đợi khi tiến vào vòng vây, hắn và Lê thúc chết thế nào đều không biết. - Chúng ta vòng tránh đi? Đã biết phía trước có mai phục, tự nhiên không thể đần độn cứ thế xông thẳng đến. Lê thúc trầm ngâm một lát, sau đó nói: - Không, chúng ta cứ đi thẳng! - Ách? Lục Ly nhướng mày, trầm tư một lát, ánh mắt khẽ sáng lên, nói: - Ngươi muốn dẫn bọn hắn đến chỗ Hồn Linh Thú? - Đúng! Trong mắt Lê thúc chớp qua một tia tàn nhẫn nói: - Chúng ta ở trong Côn Ngư, mặc dù Độn Thú và Độn Thú cũng sẽ thường xuyên khai chiến. Nhưng một khi có nhân loại can dự, chúng sẽ chọn cách tấn công nhân loại trước. Nơi này còn cách Thiên Ma Đảo một quãng tương đối, bọn Diêm Hồng có thể ngồi tế đàn truyền tống, tùy thời chặn đường chúng ta. Vậy nên chúng ta phải nhân cơ hội lần này, đánh trọng thương bọn hắn, tốt nhất là xử lý đám người Diêm Hồng, như thế liền có thể kê cao gối mà ngủ. - Được! Tốc độ cũng như khả năng phòng ngự của Côn Ngư đều rất mạnh, chỉ cần khoảng cách không quá gần, chắc hẳn bọn Diêm Hồng rất khó đuổi kịp Côn Ngư, vậy liền sẽ không nguy hiểm. Nhất lao vĩnh dật! Mượn nhờ Hồn Linh Thú đánh giết bọn Diêm Hồng, như thế chặng đường tiếp theo sẽ dễ đi hơn nhiều. Lục Ly khống chế Côn Ngư thả chậm tốc độ, hắn và Lê thúc phóng thích thần niệm tử tế cảm ứng bốn phía, thần kinh cả hai đều căng như dây đàn. Rốt cuộc Hắc Viêm Điện xuất động ba tên trưởng lão, đấy đều là tồn tại Thiên Thần tam kiếp, với chiến lực như Lê thúc, Diêm Hồng có thể dễ dàng miểu sát. Nửa canh giờ sau, linh hồn Lê Thúc đột nhiên khẽ rung, miệng kêu to: - Quay đầu, đến rồi! Linh hồn Lục Ly yếu thua Lê thúc nhiều, hắn còn chưa có bất kỳ phát hiện nào, chẳng qua Lê thúc sẽ không gạt hắn, hắn liền lập tức điều khiển Côn Ngư quay đầu, bơi về hướng Hồn Linh Thú. Hưu! Đằng sau vọng lại từng hồi tiếng vang kỳ dị, đồng thời với đó, ba đạo thần niệm cường đại đảo qua trên thân Lục Ly. Ba đạo thần niệm này mạnh hơn Lê thúc nhiều, một đạo thần niệm trong đó Lục Ly còn ẩn ẩn có chút quen thuộc, chính là thần niệm của Diêm Hồng. - Lục Ly, Lê thiên, các ngươi trốn không thoát! Tiếng quát lạnh lùng của Diêm Hồng vang lên trong đại điện Thần Sơn, hắn nói: - Giờ các ngươi đầu hàng, chúng ta có thể thỉnh cầu điện chủ tha mạng cho các ngươi, nếu các ngươi còn ngoan cố kháng cứ, đến lúc đó linh hồn sẽ bị tách ra, mãi mãi sống trong thống khổ dày vò. - Ha ha! Lục Ly và Lê thúc nhìn nhau, khóe miệng hai người nhếch lên ý cười giễu cợt, Diêm Hồng đây là đang vũ nhục trí thông minh của bọn hắn. Lục Ly giết Diêm Chân, nếu đầu hàng, Diêm Chân sẽ nháy mắt giết chết Lục Ly. Còn phản tặc như Lê Thiên, Diêm Hồng há sẽ giữ lại? Lục Ly và Lê thúc đều không đáp lời, Lê thúc cảm ứng tình hình sau lưng một phen, Côn Ngư lấy tốc độ nhanh nhất lao vút đi. Bởi vì lúc trước Côn Ngư thả chậm tốc độ, thế nên muốn từ đây đến chỗ Hồn Linh Thú còn cần thời gian chí ít ba nén hương. - Tốt lắm! Lát sau, Lê Thúc gật đầu nói: - Tốc độ Côn Ngư rất nhanh, bọn hắn đuổi không kịp, dù là người có tốc độ nhanh nhất như Lạc trưởng lão cũng chậm thua Côn Ngư một chút. - Tốt! Lục Ly thoáng yên tâm phần nào, chỉ cần không đuổi kịp, bọn hắn liền sẽ an toàn. Giờ đã sắp tới địa bàn Hồn Linh Thú, không biết liệu Hồn Linh Thú kia sẽ tấn công Côn Ngư hay không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất