Chương 2516 Phong cảnh trên đường
Vừa tiến vào, Lê Thúc lập tức giới bị thăm dò quanh bốn phía, khiến hắn và Lục Ly không khỏi nghi hoặc chính là, trên đường gió yên sóng lặng, không chỉ không nhìn thấy Dương thống lĩnh mà còn không xuất hiện bất kỳ tình huống đặc biệt nào, hai người cứ thế nhẹ nhàng đi tới Ma Vương Sơn. Ma Vương Sơn rất dốc đứng, trọn cả ngọn núi bị sương trắng bao phủ, như ẩn như hiện. Dưới núi có quân sĩ trấn thủ, Lục Ly truyền tống đi ra, hai người lấy ra ngọc phù thiết bài, quân sĩ tra duyệt một phen, khua tay nói: - Các ngươi có thể lên núi, chỉ được ở trên núi một ngày. Trên núi tuyệt đối không thể động võ, ngoài ra không được động đến cấm chế trên núi, bằng không giết không cần luận. - Đi! Một năm chỉ có một ngày, hai người không dám lãng phí cơ hội trọng đại như thế, Đại Ma Vương chính là một trong những cường giả đỉnh cấp nhất ở Nhị trọng thiên, đạo vận nàng lưu lại không chừng có thể giúp thực lực hai người bội tăng. Dưới núi có một tiểu đạo hẹp dài quanh co, uốn lượn xoáy vòng lên đỉnh núi, thần niệm hai người quét quanh bốn phía một lượt, đáng tiếc sương trắng nơi này thần niệm thăm dò, bọn hắn chỉ có thể thấy được trong phạm vi vài trăm thước. Hai người khoái tốc chạy vội, tuy tốc độ không tăng đến tối đa, nhưng chớp mắt cũng đã lên sườn núi. Đến nơi này, sương trắng càng đậm, chỉ còn có thể thấy được đường dưới chân và vách núi mênh mông vô bờ ở bên. - Ồ? Đang đi đường, Lục Ly đột nhiên ngừng lại, hắn thấy được ở ven đường có một cột đá, phía trên cột đá ẩn ẩn có một gốc cây nhỏ. Sở dĩ gốc cây này có thể dẫn lên Lục Ly chú ý là bởi lá cây mảnh dài như châm kia kết băng. - Đứng ngây ra đó làm gì? Lê thúc thấy Lục Ly dừng lại, vội vàng nói: - Nhanh lên đỉnh núi, tới chỗ Ma Vương Thạch, phải tranh thủ thời gian! - Được rồi! Lục Ly khẽ gật đầu, thu hồi ánh mắt, tiếp tục cùng theo Lê thúc đi tới. Nhưng lúc đi đường, trong đầu hắn lại hiện đầy hình ảnh gốc cây kỳ dị kia, hắn ẩn ẩn có cảm giác gốc cây kia cất chứa loại Thiên Vận nào đó, nếu hắn đi lĩnh hội, không chừng sẽ có thu hoạch. Vấn đề là! Đây mới chỉ là giữa sườn núi, Ma Vương Thạch lại ở trên đỉnh núi, trong Ma Vương Thạch cất chứa vô số đạo vận cường đại. Rất nhiều người ở Thiên Vân Sơn đều từng cảm ngộ được chân ý cường đại trên Ma Vương Thạch, lý trí nói cho hắn biết tốt nhất vẫn nên lên đỉnh núi. Hắn phải tranh thủ thời gian, một năm chỉ có một ngày, nếu lãng phí thời gian vào gốc cây này, vậy hắn phải đợi thêm một năm nữa. Hơn nữa dù hắn cảm ngộ được chân ý trên gốc cây, nhưng ai biết đó là chân ý cấp bậc thế nào? Vạn nhất chỉ là một chân ý cấp thấp, vậy thì lỗ to. - Không... Tiếp tục đi tới chừng mười mấy giây, bước chân Lục Ly đột nhiên dừng lại. Trên mặt hắn chớp hiện vẻ kiên nghị, nói: - Lê thúc, ngươi lên đỉnh núi đi, ta tới chỗ cột đá kia tham ngộ một phen. - Ách? Lê thúc hơi ngớ, vội vàng khuyên nhủ: - Ngươi đừng xung động, bỏ qua cơ hội lần này sẽ phải đợi thêm một năm. - Không sao, một năm mà thôi! Lục Ly mỉm cười, phất tay xoay người lao xuống dưới núi, hắn cảm giác nếu bỏ qua gốc cây kia, sau này e rằng sẽ không còn cơ hội tìm được cơ duyên như thế nữa. Ma Vương Thạch một mực ở kia, nếu không được, sang năm lại tới là được. Tốc độ hắn thăng đến cực đại, rất nhanh liền quay về lưng chừng núi, hắn rón rén leo lên cự thạch. Cự thạch này rất dài, từ trong lòng núi nhô lên cả trăm mét, hệt như một thanh bảo kiếm. Điểm cuối cự thạch mọc ra một gốc cây nhỏ, lá cây mảnh dài như châm, lúc này tất cả lá cây đều kết băng, sợi băng hình bầu dục buông thõng xuống. Đây là hình tượng rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả. Quanh đây toàn là sương trắng, nhiệt độ không khí khá lạnh, lá cây kết băng cũng là điều dễ hiểu. Cự thạch này cũng không có chỗ nào khác thường, trong núi loại cự thạch tương tự thế này nhiều lắm. Lục Ly đứng trên cự thạch, đảo mắt liếc nhìn bốn phía, sau cùng ánh mắt dừng trên gốc cây kia. Chuẩn xác mà nói thì dừng lên lá cây như châm nhọn, hắn cảm nhận được một tia khác thường. - Sát khí?... Không sai... là sát khí! Ánh mắt Lục Ly dần trở nên mông lung, lúc này trong mắt hắn lá cây kia không còn là lá cây, mà là từng thanh từng thanh lợi kiếm, băng trên lá cây cũng không phải băng, mà là kiếm khí vờn quanh bên ngoài lợi kiếm. Hàn khí âm sâm, kiếm khí ghê người! Thậm chí lúc này hắn cảm giác cự thạch dưới chân cũng đã không còn là cự thạch, mà là một thanh bảo kiếm vô kiên bất tồi, khắp nơi tràn ngập sát khí lăng liệt, như muốn xé rách trời cao, chém nát hư không. - Đúng là có sát khí, chỉ là những sát khí này đại biểu cho cái gì? Ta có thể lĩnh hội được gì từ trong đó? Lục Ly thì thào lẩm bẩm, mắt từ từ nhắm lại, tiến vào trạng thái Mộng Ảo chi cảnh, bắt đầu chăm chú tham ngộ, hi vọng có thể từ trên cự thạch và gốc cây cảm ngộ ra được thứ gì. Hắn ẩn ẩn có cảm giác, nếu có thể lĩnh hội được những thứ kia. Uy lực tuyệt đối sẽ rất khủng bố, có trợ giúp cực lớn với hắn, thậm chí vượt cả chân ý cường đại cảm ngộ được trong Ma Vương Thạch. Sa sa sa! Có một điều Lục Ly không biết chính là, lúc này trong sơn đạo sau lưng hắn đột nhiên đi tới một đạo thiến ảnh màu xanh. Người kia là nữ tử mỹ lệ hắn từng gặp bên bờ sông ở Lục Nguyệt Phong, lừa Thần Nguyên Kim xong còn mắng hắn là đứa ngu... Nữ tử kia khẽ mỉm cười, cứ thế đứng lại trên sơn đạo, tựa hồ không vội lên đỉnh núi. Nàng nhìn một lát, sau đó bỏ lại một câu ý vị sâu xa rồi xoay người đi lên đỉnh núi: - Thế nhân đều vội vã muốn đi điểm cuối, lại không để mắt đến phong cảnh trên đường. Không ngờ rằng, có đôi lúc phong cảnh trên đường còn đẹp hơn trên đỉnh... Thời gian một ngày quá ngắn. Lục Ly còn đang mơ mơ màng màng thì bị người đánh thức. Lê thúc từ trên núi đi xuống, tạt qua đây đánh thức Lục Ly, quân sĩ trên đỉnh núi lệnh cho Lê thúc và Lục Ly phải xuống núi. - Ừm, đi!
Chương 2517 Chủ động xuất kích
Lục Ly mơ mơ hồ hồ tụt xuống cự thạch, cùng theo Lê thúc xuống núi. Trong đầu lại toàn là hình ảnh lá cây kết băng. Hắn cảm ngộ được một vài thứ trên cự thạch và lá cây, chỉ là vẫn còn mông lung, cảm giác còn thiếu chút gì đó. Như là tầng giấy cửa sổ, không đâm phá liền vĩnh viễn không thấy được cảnh sắc bên trong. Bởi thế lúc này Lục Ly mới có vẻ mơ mơ màng màng, trong đầu một mực nghĩ đến chuyện này, xuống núi cũng là được Lê thúc mang đi. Lê thúc đi đến chân núi, thấy Lục Ly vẫn hồn vía trên mây, đành phải thở dài nói: - Ngươi tiến vào trong Thần Sơn trước đi, ta mang ngươi về lại Thiên Vân Sơn. - Được rồi! Lục Ly thuận miệng đáp, chui mình tiến vào trong Thần Sơn. Vừa đi vào liền nhắm mắt tiếp tục suy nghĩ chuyện vừa rồi, căn bản không hề để ý tới tình cảnh bên ngoài, dù Lê thúc có mang hắn đi ra Thiên Ma Đảo chắc hắn cũng không biết... Trên đường đi, nét mặt Lê thúc không giấu được vẻ tiếc nuối, thời gian một ngày quá ngắn, hắn nhiều lần bắt được cảm giác khi đứng dưới Ma Vương Thạch, đáng tiếc một mực không cách nào tham ngộ được. Hắn cảm thấy một ngày này trôi đi quá lãng phí, chẳng thu hoạch được gì. Tâm tình sa sút, tinh thần có chút uể oải, cứ thế cắm cúi lao thẳng về Thiên Vân Sơn chứ không nghĩ được gì nữa cả. Ông! Đi đến nửa đường, mặt đất quanh bốn phía đột nhiên lóe lên quang mang, Lê thúc thoáng kinh ngạc, nháy mắt liền hồi thần, trên thân cuộn trào hàn khí. Trọng kiếm hiện ra tong tay, cấp tốc truyền âm cho Lục Ly: - Chủ nhân, có biến! Một đạo bạch quang chớp hiện, Lê thúc chỉ thấy cảnh sắc trước mắt lóe lên, hắn bất ngờ hiện ra trong một ngọn núi lớn, trong lòng không khỏi kinh hãi, thần niệm đảo quanh một vòng, miệng thốt ra bốn chữ: - Trận pháp truyền tống! Không ngờ hắn lại bất tri bất giác bước vào trận pháp truyền tống, sau đó bị truyền tống đến nơi này. Giữa Thiên Vân Sơn Ma Vương Sơn hẳn không có trận pháp truyền tống, rất rõ ràng pháp trận này là do người bố trí. Mục đích không cần nói cũng biết, có người muốn giết bọn hắn! - Ha ha ha ha! Có tiếng cười to vang lên, trên đỉnh núi nơi không xa, năm đạo nhân ảnh lấp lánh đi ra, tiếng cười giễu cợt từ bên kia vọng lại: - Lê Thiên, Lục Ly, các ngươi có từng nghĩ tới hôm nay? - Dương thống lĩnh! Ánh mắt Lê Thúc chuyển lạnh, nhìn nam tử trung niên tóc dài trên đỉnh núi trước mặt. Thầm hô mình quá bất cẩn, lúc đi thấy không sao, ai ngờ lúc về Dương thống lĩnh lại động tay động chân ở trên đường. Trừ Dương thống lĩnh, bốn người còn lại đều là Thiên Thần nhị kiếp, nhìn bộ dạng không giống quân sĩ, hẳn là cường giả có được thân phận thiết bài trong mười tám ngọn chủ phong ở Thiên Vân Sơn. Nếu chỉ có một mình Dương thống lĩnh, Lê Thiên chưa hẳn đã sợ, nhưng giờ nhiều thêm bốn người, khí tức lại đều tương tự như hắn, cảnh này khiến Lê Thiên cảm thấy rất vướng tay. Hiện tại, chỗ dựa duy nhất chính là Lục Ly, nếu Hư Không Trùng của Lục Ly không cách nào diệt sát mấy người này, hai người bọn hắn tất sẽ chết ở đây. - Lê thúc, chuyện gì vậy? Lục Ly truyền âm ra, Lê Thúc giới thiệu qua cục diện bên ngoài một lượt, bên trong Lục Ly cũng không khỏi căng thẳng, hắn trầm mặc một lát rồi trầm giọng nói: - Lát nữa khai chiến, ngươi nghĩ cách áp sát Dương thống lĩnh. Bắt giặc trước bắt vua, chúng ta giết Dương thống lĩnh trước, như thế mấy người còn lại sẽ dễ xử lý hơn! - Được rồi! Trong tay Lê Thiên hiện ra Hắc Kỳ, tay kia cầm trọng kiếm, Thần Sơn đặt trong tay áo, chỉ cần vừa áp sát liền có thể lập tức ném ra, để cho Lục Ly đánh lén. - Lê Thiên! Bên kia, Dương thống lĩnh dẫn theo bốn người bay tới, từ đằng xa đã quát khẽ: - Ngươi và Lục Ly thần phục ta, ta liền tha mạng cho các ngươi, thế nào? - Thần phục? Tròng mắt Lê thúc khẽ đảo, hỏi: - Muốn chúng ta thành Hồn Nô của ngươi? - Không cần! Dương thống lĩnh khoát tay nói: - Chỉ cần các ngươi giao ra bảo vật và không gian giới chỉ là được, thế nào, vậy đã đủ tốt với các ngươi chưa? - Ha ha! Lê thúc cười lạnh nói: - Chúng ta giao ra bảo vật và không gian giới chỉ, thế chẳng phải biến thành dê đợi làm thịt? Bớt nói nhảm đi, muốn đánh thì cứ đánh, có chết ta cũng phải liều mạng kéo một hai tên đi theo làm đệm lưng. - Ngươi có năng lực đó ư? Dương thống lĩnh cười nhạo, vung tay nói: - Nếu hắn đã chấp mê bất ngộ, vậy chúng ta tiễn hắn lên đường đi. Giết hắn, sau đó bắt lại tiểu súc sinh kia! Hưu! Bốn tên Thiên Thần nhị kiếp tản ra hình thành vòng vây, bao bọc quanh Lê thúc. Trong tay năm người đều xuất hiện binh khí, Dương thống lĩnh tay cầm cự phủ Hồng Linh Thiên Bảo, hàn quang lấp lánh. Không chỉ Dương thống lĩnh, trên tay một người trong đám còn lại cũng cầm một thanh trọng kiếm Hồng Linh Thiên Bảo. Chẳng qua năm người này đều không có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, cảnh đó khiến Lê thúc yên tâm phần nào, bằng không trận này chắc không đánh nổi. Hây! Lê thúc chủ động tấn công trước, bằng không đợi năm người liên thủ kích đánh, hắn chưa hẳn đã trụ nổi. Hắc Kỳ xoay tròn quanh người, sung làm bảo vật phòng ngự. Cả người hắn hóa thành một đạo hắc quang, khoái tốc đâm tới Dương thống lĩnh. - Chết đi! Hắn rống to, trọng kiếm trong tay cuốn theo tiếng xé gió bén nhọn phá không bổ tới, khóa chặt trán Dương thống lĩnh. Nếu Dương thống lĩnh không lùi, hắn liền có thể nhẹ nhàng áp sát, khi ấy Lục Ly có thể phóng thích Hư Không Trùng tấn công. Bá! Ngoài ý liệu của Lê thúc, Dương thống lĩnh bất ngờ giật lui ra sau, thân hình chợt lóe, lách sang bên trái mấy chục dặm. Cự phủ trong tay trùng trùng chém xuống, một đạo phủ quang màu đen vạch qua vòm trời, chớp mắt đã đến trước mặt Lê thúc. Dương thống lĩnh rất cẩn thận, bởi vì Lục Ly một mực chưa hiện thân, cộng thêm chuyện Lục Ly xông qua tầng thứ nhất Trấn Yêu Tháp, khiến hắn không thể không kiêng dè. Hắn không muốn lật thuyền trong mương, có thể trở thành thống lĩnh lại có tính cách có thù tất báo như thế, hắn mà không cẩn thận, làm sao có thể sống được đến bây giờ? Xuy xuy! Bốn người từ các hướng còn lại đồng loạt phát động công kích, bọn hắn cũng rất cẩn thận, đều chỉ công kích từ xa.
Chương 2518 Gặm giết
Hôm nay bọn hắn tới đây thuần túy là vì Lục Ly. Bọn hắn đều muốn biết làm sao Lục Ly xông qua được tầng thứ nhất Trấn Yêu Tháp, muốn nhìn xem rốt cục Lục Ly có trọng bảo gì. Rầm rầm rầm! Lê thúc tuy tránh kịp, song vẫn bị ba đạo công kích đánh trúng. Cũng may đều là công kích từ xa, uy lực không lớn. Hắc Kỳ là Hồng Linh Thiên Bảo, mặc dù không phải bảo vật phòng ngự, nhưng khả năng phòng ngự cũng rất mạnh, giúp hắn chặn ba đạo công kích, thế nên không phải chịu thương tổn nào đáng kể. Xuy xuy! Năm người không ngừng tấn công, thoáng chốc, Lê thúc đã bị đè ra đánh, chỉ còn biết liên tục tránh né, căn bản vô lực phản kích. Nếu hắn không toàn lực ứng đối, e là sẽ lập tức bị nổ thương, kết cục chờ đợi hắn và Lục Ly sẽ là tử vong. Lục Ly không dùng thần niệm thăm dò, chỉ thông qua Thần Sơn để cảm ứng tình hình bên ngoài. Hắn thấy Lê thúc bị tấn công liên tục, căn bản vô lực phản kích, càng đừng nói tới áp sát địch nhân, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Cứ tiếp tục thế này không phải cách này, không ngừng bị động chịu đánh như vậy, Lê thúc sớm muộn cũng trọng thương, đợi Lê thúc chết rồi, bằng vào mình hắn căn bản không chống được năm người kia. - Lê thúc, thả ra Thần Sơn, ta muốn chủ động xuất kích! Lục Ly quát khẽ, Lê Thúc cắn răng tránh thoát hai lượt công kích, cờ xí trong tay vẫy động bay ra, bao phủ tới hai tên võ giả trong đó. Lúc cờ xí bay ra, Lê thúc yên ắng ném đi Thần Sơn, hắn muốn dùng cờ xí phân tán chú ý lực của chúng nhân, để Lục Ly vô thanh vô tức áp sát lại gần. - Cẩn thận! Hai người kia không nhìn thấy Thần Sơn theo sau Hắc Kỳ, bên này bọn Dương thống lĩnh lại thấy được, Dương thống lĩnh đoán Lục Ly định ra tay, bởi thế lập tức rống to. Hai người cấp tốc giật lui, vốn bọn họ còn định bắt lấy Hắc Kỳ, để cướp đi một bảo vật phòng ngự của Lê thúc, nhưng lúc này cả hai đều đã cảm nhận được nguy cơ. - Muộn rồi! Tiếng trầm quát vang lên, Thần Sơn lấp lánh quang mang, Hư Không Trùng gào thét bắn ra đầy trời, như bầy ong vỡ tổ, thoáng chốc đã bao phủ phương viên vài dặm. Tốc độ Hư Không Trùng vàng óng quá nhanh, hai tên võ giả kia tuy khoái tốc giật lui, song vẫn bị Hư Không Trùng nhẹ nhàng đuổi kịp, chớp mắt, mấy chục vạn Hư Không Trùng đã chui vào trong thân thể bọn hắn. - Đây là thứ quỷ quái gì?! - Có côn trùng tiến vào trong thân thể ta! Hai tên Thiên Thần nhị kiếp kinh hãi, điên cuồng tấn công côn trùng vọt tới xung quanh, bọn hắn không ngừng di chuyển tránh né, song kết cục lại khiến càng lúc càng nhiều côn trùng xông vào trong thân thể. - Gặm! Lục Ly bạo rống, côn trùng chui vào trong thân thể hai người bắt đầu gặm cắn, hai tên Thiên Thần nhịp kiếp lập tức đồng thanh từng ra từng hồi tiếng kêu thảm thiết, cả người quay cuồng giữa không trung, miệng không ngừng rống to: - Dương thống lĩnh, nhanh cứu ta! Tê tê . Bọn Dương thống lĩnh tận mắt chứng kiến bàn chân một tên Thiên Thần nhị kiếp đang dần biến thành xương trắng với tốc độ thấy được bằng mắt, sau đó ngay cả xương trắng cũng tan biến, tất cả đều bị gặm sạch. Sau khi tiến hóa, độ sắc bén của hàm răng Hư Không Trùng không biết đã mạnh lên gấp bao nhiêu lần. Thiên Thần kia vận chuyển thần lực khắp toàn thân, bảo hộ phần đầu và thân mình, riêng tứ chi lại không cách nào hoàn toàn bảo hộ được. Bởi thế rất nhanh tứ chi liền bị gặm sạch, chẳng mấy chốc người kia đã biến thành một quả cầu thịt, xương cốt tay chân bị gặm hết cả. Cảm giác đau đớn khiến hắn thống khổ không chịu nổi, không ngừng lăn lộn gầm gào giữa trời, tiếng kêu thê lương, khiến bọn Dương thống lĩnh nghe vào tai mà càng thêm hãi hùng khiếp vía. Người còn lại thì đỡ hơn một chút, hắn tựa hồ có được loại thần thông nào đó có thể tạm thời áp chế Hư Không Trùng, bởi thế thân thể không đến nỗi bị gặm thương. Chẳng qua tùy theo thời gian đẩy dời, càng lúc càng nhiều Hư Không Trùng tràn vào. Chỉ sau chừng ba nhịp thở, thất khiếu người này bắt đầu chảy máu, sau đó tròng mắt chợt nổ tung, thân thể như bao cát đổ ập xuống, trực tiếp chết đi. Tê tê! Nhìn thấy thân thể tên Thiên Thần nhị kiếp chết đi nhanh chóng bị gặm thành xương trắng, sau đó đến cả xương trắng cũng đều bị gặm sạch, trong mắt ba người còn lại hiện đầy sợ hãi, trừ Dương thống lĩnh ra, ai cũng đều sinh tâm thoái ý. Chiến lực bọn hắn tương đương nhau, nếu hai người kia đã không ngăn nổi côn trùng màu vàng, hai người bọn hắn e là cũng không đỡ được. Tuy nể mặt Dương thống lĩnh đến đây giúp sắc, nhưng bọn hắn không có sinh tử đại thù gì với Lục Ly và Lê thúc, đương nhiên sẽ không liều mạng. - A! Bên này, tên Thiên Thần nhị kiếp bị gặm sạch tay chân chịu hết nổi, đầu bị gặm nát, Lục Ly trầm hống: - Lê thúc! Hây! Lê Thúc bắt đầu phản công mãnh liệt, mục tiêu khóa chặt một tên Thiên Thần nhị kiếp trong đám, thân hình vọt tới như tên bắn, trọng kiếm trong tay liên tục chém ra. Người kia mới đầu không lập tức chạy trốn, cứ thế bị Lê thúc cuốn lấy. Hưu! Dương thống lĩnh và tên còn lại cuồng bạo vọt tới, muốn đánh giết Lê thúc, sau đó lại nghĩ cách đối phó Lục Ly. Bên này Lục Ly khống chế Thần Sơn bay tới, Hư Không Trùng đầy trời gào thét cùng theo, tốc độ Hư Không Trùng vàng óng quá nhanh, chớp mắt đã đến phía bên kia. Ầm! Lê thúc bị Dương thống lĩnh vung búa nện bay, nguyên cả cánh tay bị chặt đứt, Lục Ly điều khiển Thần Sơn bay đến, miệng hét lớn: - Lê thúc! Thần Sơn sáng lên quang mang, thu Lê thúc vào, bên trong Thần Sơn, vô số Hư Không Trùng cuồng bạo lao ra, lần này Lục Ly một hơi phóng thích hơn ngàn vạn Hư Không Trùng, bao phủ khắp bốn phương tám hướng. - Trốn! Tròng mắt Dương thống lĩnh co rụt lại, cả người biến thành một đạo lưu quang lao vút xuống dưới đất. Hắn lách thành một đường cong, kịp thời tránh đi không bị Hư Không Trùng bao phủ, thoáng chốc đã xông vào lòng đất, tan biến không thấy đâu nữa. Hai người khác lại thảm hơn nhiều, một người vừa rồi bị Lê thúc cuốn lấy, một người khác phản ứng chậm mất một nhịp, bị Hư Không Trùng đuổi kịp, có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Chương 2519 Gặm giết
Một phần Hư Không Trùng tiến vào trong thân thể hai người, bắt đầu gặm cắn, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến hai người không cách nào đào tẩu. Chỉ đành trước nghĩ cách trấn áp Hư Không Trùng, thủ đoạn của hai người này đều không sai, Hư Không Trùng tiến vào thân thể bọn họ tạm thời bị trấn áp lại. Chỉ là... Hư Không Trùng quá nhiều, Lục Ly lại phóng thích ngàn vạn Hư Không Trùng, nương theo Hư Không Trùng liên tục không ngừng tràn vào trong thân thể, hai người áp chế hết nổi. Kết cục đã được chú định. - A... Chỉ sau mấy nhịp thở, hai người phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó cả người bị gặm thành xương trắng, rồi thì xương trắng cũng bị gặm nốt. Một ít Hư Không Trùng lấp lánh quang mang, bắt đầu tiến hành phân tách .. - Dương thống lĩnh trốn rồi? Thần niệm Lục Ly đảo qua, phát hiện dưới lòng đất đã không thấy thân ảnh Dương thống lĩnh, không khỏi thầm hô đáng tiếc. Dương thống lĩnh quá cẩn thận, vừa thấy tình hình không đúng liền lập tức đào tẩu, hắn có thể trở thành thống lĩnh, còn có thể sống đến bây giờ, quả nhiên là có cái lý riêng của hắn. Hưu! Lục Ly điều khiển Thần Sơn bay vụt xuống, thu lấy không gian giới chỉ của những người kia, binh khí của bọn họ đều đã rơi rụng trước đó. Có một người trọng kiếm còn là Hồng Linh Thiên Bảo, sớm đã bị Lục Ly thu lại từ trước. - Lê thúc, cho ngươi! Lục Ly cầm trọng kiếm vung vẫy một cái, sau đó ném cho Lê Thúc, hắn trước giờ luôn quen dùng đao, không quen dùng kiếm, trọng kiếm lại càng không quen. Lê thúc một tay bị chém đứt, tay còn lại tiếp lấy trọng kiếm, thoáng có chút kinh ngạc nói: - Chủ nhân, ngươi không cần? Cho ta? Lần này toàn là nhờ Lục Ly mới có thể đánh giết bốn người kia, lại nói hắn là Hồn Nô của Lục Ly, có đồ tốt hẳn nên là Lục Ly dùng trước, thế mà Lục Ly lại không nửa điểm lưu luyến, trực tiếp đưa cho hắn? - Ta nói tới Nhị trọng thiên, có cơ hội sẽ kiếm cho ngươi một bộ Hồng Linh Thiên Bảo! Lục Ly thản nhiên nói, trước nay thái độ đối với bảo vật của hắn vẫn luôn là vậy, nếu không dùng được liền đưa cho thân nhân bằng hữu, giữ lại làm gì? Nếu bị người giết, chẳng phải sẽ tiện nghi đối phương. Lê thúc có được thanh trọng kiếm này, chiến lực nhất định đề thăng rất nhiều. Chiến lực Lê thúc tăng lên, hắn sẽ càng thêm an toàn. - Đừng nói nhảm, ngươi nhanh chữa thương, ta trước bay khỏi chỗ này! Lục Ly khoát tay, thần niệm vươn ra, thu lại tất cả Hư Không Trùng, sau đó điều khiển Thần Sơn bay sát mặt đất, phi hành rời đi. Hắn không biết hiện tại mình đang ở đâu, nhưng khoảng cách truyền tống hẳn sẽ không quá xa, rốt cuộc đây chỉ là truyền tống trận lâm thời tu kiến mà thôi, đoán chừng phạm vi truyền tống chỉ khoảng mấy vạn dặm. Hắn lượn quanh một vòng, quả nhiên chỉ mới bay mấy ngàn dặm liền phát hiện nơi xa có một tòa sơn phong cao vút nhập mây, chính là Thiên Vân Sơn. Cự ly rất gần, Lục Ly lười Lê thúc khôi phục, hắn bay ra từ trong Thần Sơn, lao xuống trong núi, đi thẳng về phía Thiên Vân Sơn. Rất nhiều nơi quanh bên ngoài Thiên Vân Sơn đều có võ giả tiềm phục, một ít thần niệm quét tới, nhưng phát hiện ngọc phù thiết bài bên hông Lục Ly, không ai dám làm loạn. Đánh giết người Thiên Vân Sơn ngay bên ngoài Thiên Vân Sơn, trừ phi chán sống, bằng không chẳng ai điên đến vậy. Sau một nén hương, Lục Ly thành công tới được bên ngoài Thiên Vân Sơn, chẳng qua khiến hắn ngạc nhiên chính là... hắn thấy được Dương thống lĩnh ở ngoài núi, hơn nữa Dương thống lĩnh còn dẫn theo một đám quân sĩ, tựa hồ đang chờ hắn đi về? - Lại muốn giở trò? Khóe miệng Lục Ly nhếch lên một tia giễu cợt, khoan nói lần này là Dương thống lĩnh áp chế bọn hắn trước, dù bọn hắn có động thủ trước thì đây cũng là ở bên ngoài Bạch Vân Sơn, lại không vi phạm quy củ Bạch Vân Sơn, Dương thống lĩnh bằng vào cớ gì để vu hãm bọn hắn? Hắn trầm ngâm khoảnh khắc, truyền âm một tiếng với Lê thúc, sau đó bước nhanh đi đến bên kia. Hắn tương đối đê điệu, không đi về phía Dương thống lĩnh mà chuẩn bị lách vòng tránh đi. - Ngươi, dừng lại! Lúc đến gần mấy tên quân sĩ, Dương thống lĩnh đột nhiên kêu lên, Lục Ly dừng bước, ánh mắt trêu đùa nhìn Dương thống lĩnh nói: - Dương thống lĩnh, có gì phân phó? Dương thống lĩnh lạnh giọng nói: - Có người tố cáo ngươi vận dụng tà thuật tru sát đồng môn, hành vi cực kỳ ác liệt, người đâu, bắt lại cho ta, đưa đi Hình Pháp Đường! - Ha ha ha! Lục Ly như thể nghe được chuyện gì đó hết sức buồn cười, bật cười ha hả nói: - Có người tố cáo hay là chính ngươi tố cáo? Tru sát đồng môn? Dù ta tru sát đồng môn, ta cũng đâu động thủ ở Thiên Vân Sơn? Ta vi phạm điều quy củ nào của Thiên Vân Sơn? Dương thống lĩnh lấy ra một phần thẻ tre, mở ra nói: - Điều thứ mười hai thiết luật Thiên Vân Sơn, người có hành vi ác ý tru sát đồng môn, nguy hại đến tính mạng đệ tử Thiên Vân Sơn, sau khi được Hình Pháp Đường thẩm vấn xác minh, xử tử! - Ác ý? Lục Ly lại cười, mắt nhìn chằm chằm Dương thống lĩnh nói: - Dương thống lĩnh, ngươi nhất định phải muốn mang ta đi Hình Pháp Đường? Ngươi không sợ sự thật vỡ lỡ? Đến lúc đó người chết rất có thể chính là ngươi. - Ta thì có thể có chuyện gì? Đùa! Dương thống lĩnh quang minh lẫm liệt nói: - Mang đi, bản thống lĩnh đích thân đi Hình Pháp Đường diện kiến trưởng lão! Đám quân sĩ vây quanh, Lục Ly không tiện phản kháng. Nếu phản kháng, Dương thống lĩnh có thể vu tội càng lớn cho hắn, đến lúc đó triệu tập lượng lớn quân sĩ vây công, hắn liền tất chết không nghi ngờ. Hắn bị hai tên quân sĩ cầm xích sắt màu đen trói buộc lại, lôi kéo bay vào trong đảo. Dương thống lĩnh nét mặt chính khí đi ở trước nhất, bộ dạng không nhìn ra nửa điểm chột dạ. - Ách! Lục Ly có chút nghĩ không thông, Dương thống lĩnh lấy đâu ra tự tin? Đến lúc đó hắn xin được sưu hồn, vừa sưu hồn, cảnh tượng lúc đó liền lôi ra ánh sáng. Hắn hoàn toàn là phía bị mưu hại, khi ấy Dương thống lĩnh e rằng sẽ chết không có chỗ chôn? Nếu đã như thế! Vì sao Dương thống lĩnh có thể bình tĩnh vậy được? Hắn có gì để dựa vào? Lục Ly hoàn toàn nghĩ không thông.
Chương 2520 Hình Pháp Đường
Cả đám trùng trùng điệp điệp kéo tới chủ phong, dẫn lên rất nhiều người vây xem. Lục Ly bị quân sĩ cầm xích sắt trói buộc, đây rõ ràng là phạm trọng tội. Nhất là lúc đám người Lục Ly bay qua Trấn Yêu Tháp, lập tức đưa tới càng nhiều người vây xem, bởi vì rất nhiều người ở đây đều từng thua không ít Thần Nguyên Kim trên thân Lục Ly. - Đi xem xem! Lão giả tóc đỏ tên lão Long khẽ nhướng mày, hắn rất có hảo cảm đối với Lục Ly, Lục Ly xông qua tầng thứ nhất Trấn Yêu Tháp, giúp hắn kiếm lời hơn một vạn Thần Nguyên Kim, giờ thấy Lục Ly bị bắt, hắn tự nhiên muốn đi tìm hiểu hư thực xem sao. Lão Long vừa đi, một đám người cũng đi theo, toàn bộ hướng đến Đấu Tinh Phong nơi đặt tổng bộ Hình Pháp Đường. Đấu Tinh Phong là nơi ở của rất nhiều cường giả, một số người cũng bị kinh động, dồn dập kéo tới một tòa thành bảo trong đó. Tất cả mọi người ở đây đều sống qua tuế nguyệt dài dằng dặc, trừ tu luyện thì là xông Trấn Yêu Tháp, hoặc đi Ma Vương Sơn, khó được mới có náo nhiệt để nhìn, tự nhiên không ai muốn bỏ lỡ. Lục Ly được đưa tới trước mặt một tòa thành bảo, Dương thống lĩnh để một tên quân sĩ đi vào truyền báo, hắn thấy nhiều người như vậy vây xem, khẽ nhíu mày khua tay nói: - Chư vị đi tu luyện đi, ở đây chẳng có gì để xem đâu. Không ai để ý lời Dương thống lĩnh, một tên thống lĩnh mà thôi, lại không phải cường giả cấp bậc trưởng lão, chẳng ai phải kiêng dè hắn cả. Nhóm cường giả như lão Long thậm chí còn hừ lạnh, hoàn toàn không hề nể mặt. Cửa lớn thành bảo mở ra, một tiếng nói uy nghi vang lên: - Chuyện gì? Dương thống lĩnh khom lưng nói: - Dư trưởng lão, có người ác ý đánh giết đồng môn, chúng ta đã bắt hắn lại, giải tới mời trưởng lão định tội. - Dư trưởng lão? Lão Long khẽ nhíu mày, hắn quay sang một người bên cạnh hỏi dò: - Trưởng lão Hình Pháp đường không phải Ngưu trưởng lão ư? Sao lại biến thành Dư trưởng lão? Một cường giả nghe vậy bèn thấp giọng đáp? - Hình như gần đây Ngưu trưởng lão có việc rời Thiên Ma Đảo, thế nên đổi một trưởng lão khác. - Mang vào! Bên trong, tiếng nói uy nghi của Dư trưởng lão vang lên, Dương thống lĩnh phất tay để đại bộ phận quân sĩ đứng lại bên ngoài, riêng hắn mang theo hai người kéo Lục Ly đi vào. Nội thất trong thành bảo có sắc điệu rất sâu, mang đến cho người ta cảm giác uy nghi đè nén, trên chính điện ngồi một tên lão giả râu dài, mày kiếm phất phơ, mắt như chuông đồng, bộ dạng có vẻ hung thần ác sát. Dương thống lĩnh dẫn theo quân sĩ hành lễ với Dư trưởng lão, sau đó mắt lạnh nhìn sang Lục Ly nói: - Còn không mau quỳ xuống hành lễ với trưởng lão? - Ta lại không phạm sai, tại sao phải quỳ? Lục Ly lạnh giọng trả lời, sau đó khom lưng nói ra: - Dư trưởng lão, tại hạ không phạm sai, tất cả đều là Dương thống lĩnh vu hãm ta, mong ngài làm rõ mọi chuyện. - Hỗn xược! Dư trưởng lão tức giận hừ một tiếng, trên thân sát khí cuộn trào, quát khẽ nói: - Tới Hình Pháp Đường còn dám phách lối? Quỳ hay không? Không quỳ ta chặt đứt chân ngươi! - ... Lục Ly nghẹn lời, trưởng lão này không phân tốt xấu đúng sai, trực tiếp hạ oai phủ đầu. Hắn cố nén nộ khí nói: - Dư trưởng lão, tại hạ không phạm sai, không phải tội nhân, mong ngài đừng chỉ tin lời một phía của Dương thống lĩnh. Hưu! Tay Dư trưởng lão đột nhiên chớp động, quang mang chói mắt sáng lên, như ánh đao gào thét vút đến, trong nháy mắt đã tới trước chân trái Lục Ly. Ầm! Quang mang kia như thần binh lợi khí, năng lực phòng ngự của Lục Ly không kém, thế nhưng bị đao mang này quét qua, bắp chân trái trực tiếp bị cắt đứt. Chân trái Lục Ly truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cả người đổ nghiêng trên đất. Hoa! Bên ngoài lập tức vang lên từng hồi tiếng xôn xao, Dư trưởng lão này một lời không hợp liền chặt đứt chân Lục Ly, khiến chúng nhân tại trường không khỏi kinh hãi. Chẳng qua một vài người vừa nghĩ liền hiểu ra, Dư trưởng lão vừa mới thượng vị, đây là lần đầu tiên xử lý sự vụ Hình Pháp Đường. Hắn cần lập uy, cần chấn hiếp quần hùng, Lục Ly vừa khéo đụng lên, hắn liền cầm Lục Ly khai đao! - Ha ha, ha ha! Người Lục Ly bị xích sắt trói buộc, đổ nghiêng trên đất, bắp chân bị chặt đứt, máu tươi tuôn ra, trên mặt lại không có quá nhiều thống khổ, ngược lại toàn là vẻ cười lạnh giễu cợt. Đứt chân là chuyện nhỏ, quay đầu trị liệu mấy ngày liền có thể mọc lại, hiện tại điều Lục Ly lo lắng là trưởng lão này chỉ tin lời một phía từ Dương thống lĩnh, trực tiếp ra tay giết hắn? - Sự tình cụ thể ra sau, mau bẩm báo kỹ càng! Bên kia Dư trưởng lão không nhìn Lục Ly, quay sang Dương thống lĩnh nói. Dương thống lĩnh khom lưng đáp: - Dư trưởng lão, là thế này. Hôm nay chúng ta thu được báo cáo, nói có kẻ phát cuồng giết người ở gần Thiên Vân Sơn, đối tượng đồ sát còn là đệ tử thiết bài của Thiên Vân Sơn chúng ta. Người kia vừa khéo đi ngang qua, đồng thời dùng ký ức tinh thạch ghi lại được cảnh này. Hắn nói Lục Ly có được tà thuật, nôi rất nhiều cổ trùng độc địa, chuyên thôn phệ nhục thân cường giả, qua đó giúp cho côn trùng phân tách tiến hóa. Vừa lúc Lục Ly trở về, chúng ta bèn lập tức bắt hắn lại, mang đến thỉnh mời trưởng lão định đoạt. - Cổ trùng độc địa? Chúng nhân bên ngoài ồ lên nghị luận, lúc Lục Ly đi ra Trấn Yêu Tháp quả thực có dẫn theo rất nhiều Hư Không Trùng màu vàng óng, hẳn chính là cổ trùng mà Dương thống lĩnh nói. - Ký ức tinh thạch? Lục Ly nhướng mày, có người vừa vặn tạt qua? Đây tuyệt đối là nói dóc, ký ức tinh thạch kia hẳn là thứ tương tự Ấn Thạch, có thể ghi chép lại cảnh tượng trong một đoạn thời gian nhất định? Chắc là Dương thống lĩnh len lén động tay động chân rồi. - Ký ức tinh thạch ở đâu? Dư trưởng lão giơ tay, Dương thống lĩnh vội lấy ra một viên đá màu trắng trình lên. Trong tay Dư trưởng lão lóe lên thần lực, tiếp đó viên đá màu trắng sáng lên, một đạo bạch quang bắn thẳng lên không thành bảo, cảnh tượng hiện ra. - Ồ... Cảnh tượng vừa khéo là lúc Lục Ly đang truy sát, bên trong Thần Sơn, vô số Hư Không Trùng vàng óng bay ra, bao bọc hai tên Thiên Thần nhị kiếp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất