Chương 2546 Một quyền đập chết ngươi
Người bên kia cuống quýt bắt đầu công kích, nhưng uy lực công kích viễn trình quá yếu, chỉ khiến tốc độ Lục Ly chậm hơn một ít. - Thân thể người này làm ra từ cái gì vậy? Một đám người trợn mắt há hốc mồm, Lục Ly không bị đánh lui, thân thể ngoài y bào rách nát, trên người không có chút thương thế. Thân thể mạnh mẽ đến đáng sợ, khiến rất nhiều người cảm giác nội tâm run rẩy. Ầm! Lục Ly vọt đến, một quyền nện lên một người, khi nện ra quyền này, Lục Ly đột nhiên cảm giác huyệt vị toàn thân đều cộng hưởng với nhau. Hắn cảm giác năng lượng mênh mông trong huyệt đạo như sống lại. Hửm? Lục Ly ngây ngẩn cả người, mắt to nhìn nắm đấm của mình, ánh mắt trở nên mê mang. Thần niệm hắn đảo qua huyệt đạo, cẩn thận tìm về cảm giác này. Đó là cảm giác phi thường thần kỳ! Cảm giác lực lượng toàn thân giống như trăm dòng sông, trong một khắc mình vung nắm đấm, trăm dòng sông này liền vùng dậy. Mấy trăm con sông hóa thành nộ hải kinh đào, muốn bao phủ, muốn phá hủy hết thảy sự vật. Giữa các cường giả, ngay lập tức có thể quyết định sinh tử! Phía trước Lục Ly có mười mấy võ giả, lúc này hắn lại ngây ngẩn cả người? Mười mấy võ giả phía trước nhất thời mừng rỡ như điên, mười mấy người cùng hành động, nâng binh khí đến mấy góc độ, đồng thời công kích đến Lục Ly. Bang bang bang bang! Từng thanh âm nặng nề vang lên, giống như búa gỗ kích phát ra tiếng vang vọng. Thân mình Lục Ly bị đập lui vài chục bước, nhưng trên người không lưu lại thương thế gì. - Người nọ là quái vật sao? Thân thể thật khủng bố? Một đám người hết chỗ nói, vừa rồi bọn họ đều phóng thích ra công kích mạnh nhất, nhung không cách nào tổn thương Lục Ly. Không phải nói Lục Ly chỉ có chiến lực Nhất Kiếp Thiên Thần thôi sao? Lực phòng ngự này sợ là mạnh hơn mặc chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo. - Con sông, đúng rồi, con sông! Đôi mắt Lục Ly đột nhiên sáng lên, hắn ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, thân mình phóng nhanh ra. Một người nâng thiết chùy đập mạnh đến, Lục Ly vung tay, nghênh đón ngạo nghễ. - Cút! Lục Ly nổi giận gầm lên, lúc này, huyệt đạo toàn thân hắn đột nhiên co rụt lại, sau đó, trong mỗi huyệt đạo đều có năng lượng chảy ra. Tia chớp từ bốn phương tám hướng tụ tập trên nắm tay hắn, nắm tay của Lục Ly đột nhiên sáng lên khi đụng chạm lên thiết chùy, bạch quang vạn trượng. Bịch! Giống như va chạm lên một tòa núi lớn, cự hán cầm thiết chùy, bàn tay to bị phá vỡ, thiết chùy của hắn vỡ nát, đầu búa bay nhanh ra như lưu tinh. Nắm tay Lục Ly hóa thành một luồng bạch quang, không ngừng phóng đại trước mắt hắn. Ầm! Một tiếng nổ vang, đầu cự hán chia năm xẻ bảy, óc và máu tươi văng tung tóe, thần tình đám võ giả từ sau tiến tới đều sợ hãi. Lục Ly không nhân cơ hội công kích võ giả này mà ngây ngẩn cả người, thần tình mừng như điên nhìn nắm tay của mình. - Bách Xuyên Nhập Hải, lực lượng này… thật mạnh. Cả người Lục Ly sôi trào nhiệt huyết, lực lượng vừa rồi nắm trong tay cảm thấy quá sung sướng, hắn thậm chí cảm thấy có thể một quyền đập nát chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, có thể một quyền đập chết… Lê thúc! - Cái này! Người bốn phía cũng ngây ngẩn cả người, lực phòng ngự của cự hán kia rất mạnh, lại bị một quyền của Lục Ly đập chết, lực lượng của Lục Ly này mạnh thế nào? - Giết! Lục Ly bạo rống, không tiếp tục thả ra Hư Không Trùng, thân mình hắn cuồng bạo phóng đi, nắm tay mang theo thanh âm phá vỡ bén nhọn, hung hăng nện lên ngực một người. Bịch bịch bịch! Người nọ đang mặc chiến giáp, nhưng hẳn không phải Hồng Linh Thiên Bảo, chiến giáp vỡ vụn từng tầng. Nắm tay của Lục Ly thoải mái đập lên ngực người này, đâm xuyên qua lưng, đấm thành một cái lỗ lớn ngay trên ngực người này. Bịch! Rút đi nắm tay, Lục Ly nhìn từ trước đến sau, thân mình người nọ văng tung tóe. Lục Ly tiếp tục cuồng bạo phóng đi, mỗi lần chém ra một quyền, tất có một người bị đập trọng thương hay bị đập chết tươi. Cũng không phải không ai phản kích, nhưng công kích của bọn họ căn bản không thể tạo thành thương tổn bao nhiêu. Nhiều người như vậy chỉ có công kích của một người lưu lại dấu vết màu trắng sau lưng Lục Ly. Cũng chỉ là dấu vết mà thôi, máu tươi cũng không tràn ra chút nào… A…! Người nơi khác bị Hư Không Trùng bao phủ đã bắt đầu kêu gào thảm thiết, quay cuồng, chết đi. Răng nanh của Hư Không Trùng hoàng kim rất sắc bén, võ giả thực lực quá thấp sao chịu nổi? - Trốn đi… Bảy tám người bị Lục Ly đập chết, đập thương, đám người còn lại hoàn toàn sợ hãi, điên cuồng chạy trốn khắp bốn phương tám hướng. Lục Ly đang giết hưng phấn, sao có thể để bọn họ chạy thoát? Hắn phóng ra Hư Không Trùng, khống chế Hư Không đuổi theo năm sáu người. Hắn đuổi theo hướng một người. Tốc độ Hư Không Trùng nhanh hơn hắn, thoải mái đuổi theo năm sáu người đang chạy trốn, kết cục không cần nhiều lời. Tốc độ Lục Ly đạt đến cực hạn, truy kích bảy tám người bên này, sau khi đuổi kịp, đập ra một quyền, đập không chết thì trước đập bị thương rồi nói sau… Một thân y bào của Lục Ly rách tung tóe, tóc tai bù xù không chịu nổi, trên người đều là máu, nhưng tất cả đều là của địch nhân. Thoạt nhìn hắn như một dã nhân phát cuồng, hung lệ khí trên người như một con dã thú. Sau một nén nhang, lần truy kích này đến hơn ba mươi người, toàn bộ đều biến thành thi thể, không ai còn sót lại, toàn bộ bị Lục Ly chém giết sạch sẽ. Hắn còn cảm thấy chưa đã nghiền, thần tình thật hưng phấn, mắt nhìn xung quanh, xác định không còn người sống, hắn bay vụt về, thu về tất cả Hư Không Trùng. Vù! Lục Ly thả ra Lê thúc, phất tay nói: - Dọn dẹp chút chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm. - Hả? Lê thúc nhìn một thân toàn là máu, bộ dáng tả tơi, chật vật, quan tâm dò hỏi: - Chủ nhân, ngươi bị thương sao? - Không có, không phải máu của ta! Lục Ly phất tay áo, lấy nước lau chùi vết máu trên người. Lê thúc nhíu mày, thần niệm nhìn quét qua, rất nhanh trên mặt đều là vẻ ngạc nhiên. Lục Ly có thể giết hại ba mươi mấy người, hắn không chút sợ hãi. Hư Không Trùng có thể gặm chết toàn bộ người, nhưng… rất nhiều thi thể rõ ràng không phải do Hư Không Trùng gặm cắn, càng giống như bị người đập chết tươi.
Chương 2547 Ma quỷ
- Chẳng lẽ… Đôi mắt Lê thúc đột nhiên trợn to, nhìn Lục Ly toàn thân toàn máu, trên mặt đều là vẻ khiếp sợ, hỏi: - Chủ nhân, những người này đều do ngươi giết chết? - Ngươi đây không phải vô nghĩa sao? Lục Ly trợn trắng mắt, nói: - Không phải ta giết chết, chẳng lẽ là ngươi giết chết sao? Lê thúc phản ứng lại, vội vàng xua tay nói: - Không phải, ý của ta là… - Đúng vậy! Lục Ly cắt ngang lời của Lê thúc, nói đáp án khẳng định cho hắn: - Những người đó đều bị ta đập chết, dùng nắm đấm trực tiếp đập chết. Ta phát hiện một năng lực mới, ta cảm giác nếu toàn lực ra tay, một quyền đập chết ngươi, cũng không có… vấn đề quá lớn! Lê thúc nói không ra lời, tốc độ tiến bộ của Lục Ly quá nhanh, nhanh đến mức hắn cũng khiếp sợ muốn chết lặng. Nhớ lại năm đó hắn và Diêm Chân hạ giới, khi đó Lục Ly căn bản không phải đối thủ hai người, chỉ có thể trốn vào Cổ Ma Tử Địa. Cuối cùng vẫn nhờ vào cấm chế cường đại trong Cổ Ma Tử Địa mới có thể oanh sát Diêm Chân. Lục Ly khi đó trong mắt mọi người thoạt nhìn nhỏ yếu như vậy, giống như tùy tay có thể bóp chết. Đảo mắt vài năm trôi qua, tốc độ trưởng thành của Lục Ly vượt qua nhận thức của Lê thúc. Cho dù Hư Không Trùng tiến hóa, đây không tính là bản lĩnh của Lục Ly, chỉ là vận khí tốt thôi. Lực phòng ngự của Lục Ly tăng nhanh như vậy đã khiến Lê thúc rất chấn kinh, hiện tại một quyền có thể oanh sát hắn? - Còn thất thần làm gì? Nhìn thấy Lê thúc không nhúc nhích, Lục Ly nhíu mày, người đuổi giết không chỉ có mấy người này, phải lập tức rời đi nơi này, không ngừng chạy, không ngừng ẩn mình. - Đáng tiếc, không thể bay vượt hư không! Lục Ly hơi tiếc nuối, nếu có thể bay vượt hư không, hắn có thể quay lại tự nhiên. Đừng nói chút người này, cho dù triệu tập mấy ngàn vạn võ giả cũng không nhất định vây sát được hắn. Lê thúc rất nhanh đi thu thập chiến lợi phẩm, thu về một đống Không Gian Giới. Lục Ly ở nơi này tẩy rửa xong thân thể, thay đổi một bộ y bào sạch sẽ, thân mình hắn nhanh như tia chớp tiến vào trong Thần Sơn, để Lê thúc mang theo chạy trốn. Bức họa của hắn hẳn rất nhiều người đều có, Lê thúc hẳn không nhiều người chú ý. Cho nên, để Lê thúc mang đi chạy trốn là một cách che giấu hành tung tốt nhất, hắn có thể tùy thời lao ra giết người. ... Đuổi về phía nam! Bên này, trước khi ba mươi người bị giết, đã sớm thông tri lão Triệu. Lão triệu phái người đưa tin cho đám lão Cung, mặt khác triệu tập vô số võ giả đuổi về phía nam. Gần ba nghìn người chạy như điên, dọa sợ đám người tiềm tu phụ cận đến mức run rẩy. Dị động bên này hấp dẫn chú ý của Hắc Sơn Cung, nhưng sau khi cường giả của Hắc Sơn Cung nhận được tin tức, chỉ cười cười. Dù sao không phải gây sự ở Hắc Sơn Cung, còn lại không sao cả. Người khác giết nhau đến thiên hôn địa ám, bọn họ xem thật náo nhiệt. Sau khi lão Cung thu được tin tức, bảy người cũng không hành động, hơn hai ngàn người đuổi giết Lục Ly, không kém mấy người bọn họ. Bọn họ chuẩn bị tọa trấn ở gần Thiên Vân Sơn, Lục Ly bỏ chạy đến đâu đều được, chỉ cần không trốn về Thiên Vân Sơn là được. Đám người lão Cung tọa trấn bên ngoài Thiên Vân Sơn, kỳ thật cũng là để Thiên Vân Tiên Tử xem. Bọn họ là muốn vả mặt Thiên Vân Tiên Tử, ngươi không phải vì Lục Ly đuổi chúng ta ra ngoài sao? Chúng ta sẽ giết Lục Ly ngay bên ngoài Thiên Vân Sơn. Đại Ma Vương định ra quy củ, ngoài không cầm quyền đều có thể tự do khai chiến. Đám người lão Cung tập sát Lục Ly, Thiên Vân Tiên Tử cũng không thể nói gì. Đám người lão Cung hiện tại gia nhập Hắc Sơn Cung, là người của Hắc Sơn, Thiên Vân Tiên Tử muốn giết hắn cũng sẽ có cố kỵ. Lê thúc bên kia chạy như điên, tốc độ cũng không đạt đến cực hạn, đây là Lục Ly yêu cầu. Lục Ly hy vọng người phía sau đuổi kịp, hắn sẽ giết chết từng người một, kinh hãi quần hùng, khiến bọn họ về sau không dám tìm hắn gây phiền toái. Chỉ hai canh giờ, đại bộ phận quân đội phía sau đã đuổi theo, lần này người đuổi theo hơi nhiều, ước chừng hơn ba trăm người. - Lê thúc, tiến vào đi! Người quá nhiều, Lê thúc ở bên ngoài thật dễ dàng bị giết, đánh lén cũng không có ý nghĩa gì. Thân mình Lục Ly chợt lao ra, chuẩn bị đối kháng chính diện. - Không tồi! Tuy người rất nhiều nhưng cũng không có cường giả có hơi thở như lão Cung, nội tâm Lục Ly càng thêm nắm chắc, võ giả chiến lực thấp đến nhiều bao nhiêu cũng chỉ phải chịu chết thôi. - Giết! Hơn ba trăm người thấy Lục Ly lộ diện, đều đỏ mắt vọt lên. Mấy trăm người phóng công kích viễn trình từ xa. Trong nháy mắt, cả không trung phía bắc đều sáng lên, trời cao giống như rung động. Từ góc độ Lục Ly nhìn lại, cảm giác như mưa sao sa đầy trời hạ xuống. Vù! Thân mình Lục Ly phóng ra như dã thú, hắn bắt đầu tấn công mấy trăm người. Thân mình hắn ẩn hiện trái phải, tuy thỉnh thoảng bị công kích viễn trình đánh trúng, nhưng thân thể chỉ hơi rung động, tốc độ giảm bớt một chút, hắn tiếp tục chạy về trước. Hả… Nhìn thấy Lục Ly chống lại mấy chục công kích, rất nhanh đến gần, sắc mặt của hơn ba trăm người này đều trở nên ngưng trọng. Xem ra Lục Ly mạnh hơn trong tưởng tượng, không nói hắn một người chống lại hơn ba trăm người, chỉ cần phần khí độ này đã khiến mọi người kinh thán. Trong nháy mắt, Lục Ly đã vọt đến, hơn ba trăm người không còn thời gian nghĩ nhiều, lần lượt chen chúc về phía Lục Ly. Phía trước, mấy chục người tập trung công kích Lục Ly, hơn mười loại binh khí như mưa trút lên người Lục Ly. Bịch bịch bịch bịch phịch… Hơn mười thanh âm nặng nề vang lên, ngoài công kích một người bổ thành một vết máu trên người Lục Ly, công kích của những người còn lại không thể tạo thành thương tổn gì cho Lục Ly. - Chết! Lục Ly ngửa mặt lên trời rống to, hai đấm đập ra như tia chớp. Hai đấm đánh bay mấy người phía sau. Lục Ly đạp chân về sau, thân mình vọt lên, trực tiếp vọt vào giữa đám người. Bịch bịch phịch! Binh khí như mưa trút xuống, nhưng tình huống vẫn không chút thay đổi. Dường như không ai có thể đánh Lục Ly bị thương, binh khí của phần lớn con người ở đây đều vừa chạm lên Lục Ly thì bị bắn bay ra. Vù! Lục Ly vọt vào trong đám người, hắn bắt đầu phóng thích Hư Không Trùng. Cũng không phải không thể dựa vào nắm tay giết chết hơn ba trăm người, chỉ là hao phí thời gian quá lâu, lỡ như phía sau có người đuổi theo, hắn lại rơi vào khổ chiến. Cho nên hắn phải tốc chiến tốc thắng, rất nhanh đánh chết hơn ba trăm người nay, sau đó tiếp tục chạy trốn, kéo dài chiến tuyến, không cho đại quân vây kín hắn, không thể cho cường giả tìm cơ hội bố cục vây sát hắn. Một đám Hư Không Trùng khuếch tán ra, nháy mắt bao trùm lên mấy chục người. Người bên ngoài rốt cục cảnh giác, điên cuồng lui về sau. Tuy bọn họ không biết đám trùng này lợi hại bao nhiêu, nhưng bọn họ lại cảm thấy bất an khó hiểu. Bịch bịch bịch! Lục Ly vừa công kích, vừa phóng trùng, rất nhanh, đám trùng đã đạt đến ngàn vạn, cấp tốc bay đi bốn phương tám hướng. Chỉ mới năm hơi thở, đám Hư Không Trùng đã bao trùm hơn hai trăm người. Có người rất kinh hãi, có người hậu tri hậu giác, căn bản mặc kệ đám trùng, tiếp tục công kích mãnh liệt đến Lục Ly. Nhưng công kích mấy lượt, trên người Lục Ly chỉ xuất hiện mấy vết máu, bên phía bọn họ lại bị Lục Ly đập chết hai mươi người, rất nhiều người rốt cục thanh tỉnh lại. Lực phòng ngự của Lục Ly dường như phi thường cường đại? Công kích của hắn dường như đặc biệt mãnh liệt, còn có thật nhiều con trùng chui vào trong cơ thể bọn họ? - A… Sau khi một người kêu thảm, té ngã trên mặt đất, tất cả mọi người đều bừng tỉnh lại. Bởi vì lúc này, bọn họ đang bị đám trùng trong cơ thể gặm cắn. Bọn họ vội vàng khống chế thần lực hoặc năng lượng trong cơ thể áp chế Hư Không Trùng, còn có người thất kinh bỏ trốn… Bịch bịch bịch! Lục Ly đấu đá khắp nơi, nắm tay múa may thật uy vũ sinh phong. Mỗi lần đập ra một quyền, đều có người bị đập trọng thương hay bị đập chết tươi, thế không ai đỡ nổi, giống như một tôn chiến thần vô địch. - Trốn! Có người bắt đầu sợ hãi, hô to một tiếng muốn bỏ trốn. Nhưng vừa mới chạy được mấy trăm thước, thân mình lập tức ngã bùm xuống đất. Gặm cắn của Hư Không Trùng truyền đến thống khổ kịch liệt, khiến hắn căn bản không thể đào tẩu. Người bên ngoài tương đối may mắn, có mấy chục người không bị Hư Không Trùng bao vây, có cơ hội đào tẩu. Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng giữa sân như địa ngục, đều hoảng sợ chạy trốn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, cầu nguyện ma quỷ, một thân huyết thế khó chống đỡ kia đừng đuổi theo…
Chương 2548 Oanh sát Nhị Kiếp đỉnh phong
Năm ngày! Suốt năm này, phía nam Tích Lôi Sơn nổi dậy một trận tinh phong huyết vũ. Ngay từ đầu, Lục Ly là bị đuổi giết, sau đó Lục Ly bắt đầu phản sát. Gần ba nghìn người, trong năm ngày, bị Lục Ly giết hại hơn một nửa. Lục Ly càng đánh càng hăng, sau khi trải qua vài lần đại chiến, tuyệt đối có tự tin với phòng ngự của chính mình. Hắn không trốn, ngược lại bắt đầu chủ động tìm người khai chiến. Võ giả ẩn núp gần đó đều thoát đi, bởi vì Lục Ly chỉ cần gặp người liền giết, mặc kệ ngươi có phải người đuổi giết hắn hay không, chỉ cần nhìn thấy người, giết rồi nói sau. Người lão Triệu triệu tập chỉ có gần ba nghìn người, bị Lục Ly giết khoảng một ngàn năm trăm người. Trên thực tế, Lục Ly giết ít nhất một ngàn tám trăm người, ba trăm người còn lại là bị liên lụy… Lục Ly giết thật thích ý, cảm giác căn bản dừng không được, hắn cảm thấy võ giả trước mắt quá yếu. Hắn tự mình sưu tầm, tìm kiếm đám người lão Cung, muốn xem thử có thể đối đầu chính diện với đám người lão Cung hay không. Bảy người lão Cung còn đang ở Thiên Vân Sơn, nhưng lão Triệu ở bên cạnh, qua một ngày, Lục Ly rốt cục chống đỡ chính diện. Cả một đầu màu tím của lão Triệu phi thường nổi bật. Hắn mang theo hơn hai trăm người. Khí huyết lão Triệu nồng nặc, giống như một con cuồng sư bờm tím. - Tốt lắm! Vừa vặn có một cường giả Nhị Kiếp đỉnh phong, Lục Ly đứng trên tòa núi nhỏ, trong mắt đều là chiến ý. Trong khoảng thời gian này, hắn chiến đấu vô cùng thống khoái, nội tâm vô cùng khát vọng chiến một trận với lão Triệu. - Bao vây! Chiến cuộc gần đây, lão Triệu đều thu được tin tức, trên mặt đều là vẻ ngưng trọng, cũng không mạo muội mang người xung phong liều chết. Vung tay lên, một đám người tách ra, vây quanh Lục Ly ở trung tâm. Hắn không để hơn hai trăm người động thủ, bởi vì Lục Ly có thể phỏng thích đám trùng khủng bố, những người này sợ là chống đỡ không nổi. Hắn quyết định tự mình động thủ, chấm dứt tính mạng của Lục Ly. - Lục Ly, chúng ta chiến một trận! Lão Triệu nổi giận gầm một tiếng, thanh âm như rồng ngâm hổ gầm. Trên người hắn cũng phóng xuất chiến ý cuồng bạo, trong tay xuất hiện một thanh đao thật lớn. Chiến đao kia rõ ràng là Hồng Linh Thiên Bảo, thần quang trên thân đao lưu chuyển, dòng khí vờn quang, rạng rỡ sáng chói. - Đến đi! Lục Ly cũng không chút lo lắng về Nhị Kiếp Thiên Thần bình thường, nghênh chiến không chút yếu thế. Hai chân hắn bước mạnh lên núi nhỏ, núi nhỏ trực tiếp bạo liệt, thân mình hắn bay lên cao, hóa thành lưu quang phóng đến chỗ lão Triệu. - Tới đúng lúc, phích lịch trảm! Lão Triệu hét lớn, thân mình xông đến đối phương, múa may thanh đại đao mang thiết hoàn, mấy thiết hoàn va chạm lên thân đao, phát ra thanh âm kỳ dị. - Còn có công kích linh hồn? Lục Ly cảm thấy màng tai đau nhức một trận, từng luồng năng lượng kỳ dị xâm lấn linh hồn. Trong đầu hắn xoay chuyển một vòng, ánh mắt trở nên mê mang, tốc độ cũng giảm đi, giống như gặp phải công kích linh hồn. - Được! Lão Triệu mừng rỡ, chiến đao trong tay múa may càng thêm lợi hại, thanh âm kỳ dị phát ra thật chói tai. Chiến đao của hắn tạo thành một độ cung, nghiêng nghiêng bổ đến cổ Lục Ly. Một khắc này, đôi mắt của Lục Ly đột nhiên khôi phục thanh minh, hắn bắt đầu uốn éo, thân thể cuộn một cái, tiến gần lão Triệu, một quyền vung ra. Hửm? Lục Ly đột nhiên bừng tỉnh, khiến nội tâm lão Triệu giật mình, cũng sửng sốt một chút, chờ đến khi Lục Ly vung tay đập ra một quyền, hắn đã không thể tránh né. Trong mắt hắn, hào quang lạnh lùng, cũng không định tránh né công kích của Lục Ly, tay còn lại đánh mạnh một quyền lên lưng Lục Ly. Bịch bịch! Hai thanh âm nặng nề vang lên, Lục Ly và lão Triệu đều bị đập bay đi, Lục Ly cảm thấy lồng ngực bức bối. Một chưởng của lão Triệu không phải công kích bình thường, hẳn là công kích mang theo chân ý. Lão Triệu cũng không chịu nổi, chiến giáp đều vỡ vụn, cảm thấy đau rát, xương cốt như bị đánh gãy nát. Lực công kích của Lục Ly mạnh hơn nhiều nhận thức của hắn. Hắn cũng không có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo. Chiến giáp bình thường này không ngăn được một kích của Lục Ly, cũng may hắn tu luyện nhiều năm như vậy, thân thể cực kỳ cường đại, còn có một loại thần thông phòng ngự đặc thù. - Thống khoái, đến đi! Thân mình Lục Ly thầm vọt đến, rất nhanh lao đến chỗ lão Triệu. Lão Triệu không cam lòng yếu thế, quơ chiến đao bổ lên người Lục Ly. Chiến đao này của hắn là Hồng Linh Thiên Bảo, hắn còn có chân ý thật lợi hại, hắn không tin Lục Ly bằng vào thân thể có thể chịu nổi? Bịch! Lần này Lục Ly thật dùng thân thể chống chịu, lão Triệu bổ mạnh một đao lên đầu Lục Ly, Lục Ly hơi tránh né, chiến đao liền bổ lên vai trái hắn. Khi lão Triệu nghĩ rằng bả vai Lục Ly sẽ bị bổ đôi, chiến đao của hắn lại ngừng lại ba tấc trên bả vai Lục Ly, vậy mà không thể tiếp tục đâm xuống. Đôi mắt Lục Ly sáng lên, một quyền khác đánh lên ngực lão Triệu, đồng thời một tay nắm chặt chiến đao. Phịch phịch phịch! Chiến giáp trước ngực lão Triệu hoàn toàn bạo liệt, một cự lực truyền đến, lão Triệu phun ra một ngụm máu tươi, thân mình cũng bay ngược ra ngoài. Một bàn tay của hắn vốn nắm lấy chiến đao, nhưng chiến đao bị Lục Ly giành lấy, thân thể hắn không chịu nổi lực lượng cường đại như thế xông kích, chiến đao không thể giữ được, thân thể bị đập bay. - Hay lắm! Lục Ly binh hành hiểm chiêu, nắm lấy chiến đao Hồng Linh Thiên Bảo của lão Triệu, chẳng khác nào chặt đứt một tay của lão Triệu. Chuyện càng khiến Lục Ly hưng phấn hơn nắm lấy chuôi chiến đao này là thân thể hắn lại có thể chống lại công kích của lão Triệu. Tuy không biết là công kích mạnh nhất hay không, nhưng cũng nói rõ, hiện tại hắn có năng lực đối kháng võ giả Nhị Kiếp đỉnh phong. Hắn thu chiến đao này vào Thần Sơn, không để ý máu trên vai đang tuôn trào, thân mình cuồng bạo phóng đi, không ngừng đến gần lão Triệu. Trong mắt lão Triệu đều là tức giận, một kiện Hồng Linh Thiên Bảo duy nhất của hắn lại bị Lục Ly đoạt đi? Hắn nổi giận vọt đến, giao thủ với Lục Ly. Đã không còn binh khí, hắn chỉ có thể dùng tay không. Hắn có một chưởng pháp kỳ dị, uy lực rất lớn, Nhị Kiếp Thiên Thần bình thường đã có thể dùng một chưởng đập chết.
Chương 2549 Tử thần phất tay
Đáng tiếc, lực phòng ngự của Lục Ly quá cường đại, hai người giao thủ liên tục mấy chục chiêu, Lục Ly càng đánh càng hăng, hắn ngược lại không ngừng bị đánh lui. Tuy lực phòng ngự của hắn rất mạnh, lực công kích của Lục Ly còn kém chút, nhưng cứ bị đánh ở thế hạ phong, khiến hắn cảm giác phi thường buồn bực. Lục Ly còn chưa vượt qua cả thiên kiếp thứ hai… Bịch! Lão Triệu bị đánh bay vào một ngọn núi, Lục Ly vọt theo, đắc thế không buông tha người, đôi mắt lão Triệu vừa chuyển, hạ giọng nói: - Lục Ly, dừng tay được không? Ngươi trả đao cho ta, ta dẫn người rời đi, không bao giờ… nhằm vào ngươi nữa. - Trả lại đao cho ngươi? Lục Ly cười nhạo, hào quang Thần Sơn lóng lánh, vô số Hư Không Trùng gào thét thoát ra, hắn cười lạnh: - Đao không có, trùng thì có rất nhiều, đều cho ngươi! Khoảng cách giữa hai người quá gần, lão Triệu căn bản không thể tránh thoát. Mấy chục vạn Hư Không Trùng cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể hắn. Lợi hại của đám trùng này, lão Triệu cũng biết. Hắn lập tức triệu tập một loại năng lực kỳ dị trong cơ thể áp chế Hư Không Trùng. Nhưng một người không thể nhất tâm nhị dụng. Hắn áp chế Hư Không Trùng, tự nhiên không có biện pháp phân tâm đi đối phó Lục Ly. Một bàn tay của Lục Ly nhanh như chớp bóp lấy cổ lão Triệu, bàn tay khác nâng lên, không ngừng đập lên đầu lão Triệu. Rầm rầm rầm! Khi trăm luồng thần niệm đang xem xét, nắm đấm Lục Ly không ngừng nện lên đầu lão Triệu từng quyền từng quyền. Tuy lão Triệu có phản kích, Lục Ly cũng không quá để ý. Chỉ mấy hơi thở, Lục Ly đã đập ít nhất trăm quyền. Lão Triệu đầu rơi máu chảy, cuối cùng nắm đấm của Lục Ly trực tiếp đập lên đầu lão Triệu, đập vỡ đầu hắn… - Trốn đi… Mấy trăm người vây quanh bên ngoài bị dọa ngốc, cảm giác Lục Ly giống như ma đầu ăn thịt người, bọn họ đều không dám dừng lại, hóa thành trạng thái điểu thú, điên cuồng bỏ chạy. - Lão Triệu đã chết rồi? Bị Lục Ly oanh sát? Đám người lão Cung sau khi được tin tức, tất cả đều tỏ ra khiếp sợ. Lúc trước thu được tin tức Lục Ly đang đồ sát, bọn họ đều hơi hoài nghi có phải tin tức truyền sai rồi không. Sau khi tin tức truyền đến, mọi người hoàn toàn bị chấn động. Lục Ly là Nhất Kiếp Thiên Thần, tất cả mọi người đều từng tra xét. Hơi thở Nhất Kiếp và Nhị Kiếp là hoàn toàn khác nhau, Nhất Kiếp Thiên Thần có thể đánh chết Nhị Kiếp Thiên Thần bình thường đã thật nghịch thiên. Nhưng lão Triệu là Nhị Kiếp đỉnh phong, hơn nữa lực phòng ngự của lão Triệu, tất cả mọi người đều rõ ràng, làm sao có thể bị Lục Ly oanh sát? - Trương Hạc, ngươi đi kiểm chứng lại đi! Đám người lão Cung nghĩ rằng truyền sai tin tức, lão Cung để một Nhị Kiếp đỉnh phong đi chứng thật tin tức, có thể đây là truyền tin tức giả, lừa bọn họ đi phụ cận? Sau đó Lục Ly nhân cơ hội lẻn vào Thiên Vân Sơn? Một lão giả tóc trắng bay đi, tìm hiểu tính chân thật của tin tức. Đám người lão Cung nhìn nhau vài lần, đều cảm thấy trên mặt nóng rát. Nếu lão Triệu thật sự bị giết, vậy mọi người đều bị Lục Ly hung hăng vả mặt. Bọn họ cũng lo lắng có nên tiếp tục vây sát Lục Ly hay không. Dù sao Lục Ly có năng lực đánh chết lão Triệu, vậy đại biểu cũng có năng lực đánh chết bọn họ. Vù! Một bóng người rất nhanh chạy vội trong Thiên Vân Sơn, rất nhanh xông lên đỉnh núi Thiên Vân Sơn. Người nọ đi vào trong cung điện của Trần trưởng lão, sau đó Trần trưởng lão vội vàng đến chủ điện. - Tiên tử! Trần trưởng lão khom người nói với cung điện trống rỗng: - Vừa mới thu được tin tức, Lục Ly đã giết chết Triệu Nhuế! - Triệu Nhuế là ai? Thanh âm mờ mịt của Thiên Vân Tiên Tử truyền đến, dừng một chút, nàng nói thêm: - Cường giả của Hắc Sơn Cung sao? - Phải, cũng không phải! Trần trưởng lão giải thích: - Người này lúc trước là người của chúng ta, bị người đuổi đi, gia nhập Hắc Sơn Cung. Trước đó không lâu cùng đám người Cung Tự Tại vây sát Lục Ly. Vài ngày trước, Lục Ly đã đồ sát hơn ngàn người, mới vừa rồi giết chết Triệu Nhuế. Còn Triệu Nhuế… là chiến lực Nhị Kiếp đỉnh phong! - Ô… Thiên Vân Tiên Tử hơi chấn động, nàng lẩm bẩm: - Tiểu tử này tiến bộ nhanh như vậy? Mới bao lâu, đã có thể oanh sát Nhị Kiếp đỉnh phong? Chẳng lẽ hắn đã luyện hóa hết Hồng Mông Khí rồi sao? Cho dù luyện hóa, cũng chỉ là lực phòng ngự cường đại thôi. Chẳng lẽ hắn đã cảm ngộ được chân ý tối cao rồi sao? - Hẳn là không phải! Trần trưởng lão căn cứ vào tin tức thám báo hồi báo, phủ định điểm này, hắn nói: - Thám báo tra xét, Lục Ly trực tiếp đấm Triệu Nhuế chết tươi. Lúc trước hắn đồ sát hơn một ngàn người, cũng dùng nắm đấm trực tiếp đập chết. - Dùng nắm đấm đập chết? Thanh âm Thiên Vân Tiên Tử hơi dao động: - Chẳng lẽ thần thể mới thành lập! - Rất có thể! Trần trưởng lão hơi gật đầu nói: - Tiên tử, ngươi có phát hiện thần thể Lục Ly vốn đi theo con đường bá thể không, giống Tử Đế năm đó. Phòng ngự thân thể không chỉ cường đại, lực công kích cũng thật hung mãnh. Tiểu tử này… chẳng lẽ chiếm được chân truyền của Tử Đế? Nếu tự mình nghiên cứu, vậy cũng quá nghịch thiên rồi? - Thần thể bá vương! Thiên Vân Tiên Tử trầm ngâm, nói: - Trần trưởng lão, ngươi đi ra ngoài một chuyến, xác định tình huống của Lục Ly. Nếu là thần thể tiểu thành, ngươi liều tiếp ứng hắn, không thể để hắn chết. - Chuyện này không tốt lắm! Trần trưởng lão nhướng mày, chắp tay nói: - Đám người Cung Tự Tại hiện tại là người của Hắc Sơn Cung, còn ta là trưởng lão Thiên Vân Sơn. Nếu ra mặt đối phó bọn họ, bị Hắc Sơn biết được, sợ là sẽ có ý kiến. - Hừ! Thiên Vân Tiên Tử hừ lạnh một tiếng, nói: - Lục Ly bị tập kích ở Tích Lôi Sơn, việc này ta còn chưa tìm Hắc Sơn tính sổ. Ngươi cứ đi đi, bất quá, không đến vạn bất đắc dĩ thì không động thủ, để Lục Ly ma luyện một phen. Chỉ cần không rơi tình huống tử vong, ngươi cũng không cần ra mặt! - Được! Trần trưởng lão chắp tay lui ra, rất nhanh hóa thành một bóng trắng, biến mất trong sương trắng nồng đậm. Trong đại điện an tĩnh trở lại, truyền đến tiếng thì thào của Thiên Vân Tiên Tử: - Tiểu tử này tiến bộ nhanh đến mức khiến người ta kinh thán, không chừng có thể xuất hiện Tử Đế thứ hai? Trên lịch sử, thần thể bá vương chỉ xuất hiện một người thôi… ...
Chương 2550 Tử thần phất tay
Bên kia, Trương Hạc đi nửa ngày mới trở lại, chiếm được tin tức chuẩn xác. Lão Triệu quả thực bị Lục Ly giết chết, hơn nữa Lục Ly còn đang loạn chuyển khắp thế giới, tìm những người còn lại, đánh chết. Đám người lão Cung không thể ngồi yên! Mấy người tụ lại với nhau, thương nghị đối sách, bàn bạc nên tiến hay nên lùi? Nếu như thối lui, bọn họ tránh ở Hắc Sơn Cung an nhàn tu luyện, sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng bọn họ sẽ không còn mặt mũi gì nữa. Việc này ở Hắc Sơn Cung được rất nhiều người chú ý. Bọn họ sẽ không ngóc đầu dậy nổi ở Hắc Sơn Cung, càng đừng nói đến việc có phát triển càng tốt về sau. Nếu chiến đấu, có thể bị Lục Ly đánh chết. Dù sao, lão Triệu lúc trước đã bị Lục Ly giết chết, bọn họ cũng có mạo hiểm tử vong! Đám người Cung Tự Tại thương nghị một phen, cuối cùng hai người quyết định thối lui, năm người khác quyết định tiến lên. Có hai người hèn nhát, không muốn tranh giành cái gì, còn sống thì vẫn tốt hơn mọi thứ. Hơn nữa việc này gây náo loạn lớn như vậy, hai người sợ Thiên Vân Tiên Tử sẽ nhúng tay vào. Năm người Cung Tự Tại lại nuốt không trôi nỗi hận này. Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi thở. Nếu không thể giải hận, năm tháng về sau sẽ không thoải mái một đoạn thời gian thật dài, cũng sẽ ảnh hưởng tu luyện. Cho nên, năm người này quyết định mạo hiểm liều mạng, chém giết Lục Ly! Năm người không tiếp tục tọa trấn ở Thiên Vân Sơn mà phóng đến chỗ Lục Ly, chủ động tìm kiếm Lục Ly, đánh chết hắn. Dù sao hiện tại Lục Ly cũng không bỏ chạy, ngược lại tìm kiếm người xung quanh để tập sát, hẳn thật dễ dàng tìm ra. Sau khi Lục Ly đánh chết lão Triệu, càng trở nên tự tin. Giờ đây đích xác đang tìm kiếm võ giả xung quanh, hắn chuẩn bị chấm dứt hoan toàn viêc này, diệt cỏ tận gốc. Không đánh chết hay đánh lui đám người Cung Tự Tại, hắn ở Tích Lôi Sơn vĩnh viễn không yên thân. Hắn không thể nào cứ ở mãi trong Thiên Vân Sơn hoặc khẩn cầu Thiên Vân Tiên Tử phái Trần trưởng lão bảo hộ hắn mãi được! Mấy ngày nay, hắn liên tục chiến đấu, kỳ thật đang tính toán, xem làm sao vận dụng hết năng lượng trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo này. Năng lượng nơi này quá mạnh mẽ, nếu vận dụng thật tốt, Lục Ly tin tưởng, lực công kích của hắn sẽ càng mạnh hơn. Mặt khác… Những năng lượng này có thể vận dụng phòng ngự, Lục Ly tin tưởng, lực phòng ngự của hắn có thể tăng lên rất nhiều, hiện tại chỉ đơn thuần dựa vào thân thể chống đỡ. - Khi công kích có thể triệu tập năng lượng, vậy khi phòng ngự thì triệu tập thế nào? Lục Ly gần đây vẫn tự hỏi vấn đề này. Hắn chạy thật nhanh, tìm kiếm võ giả xung quanh, mục đích của hắn thật rõ ràng. Chỉ là muốn tìm vài người công kích hắn, sau đó hắn phải thử xem làm sao điều động năng lượng trong huyệt đạo, tăng cường phòng ngự. Chạy được hai canh giờ, thần niệm Lục Ly đột nhiên tập trung về phía mười bảy tám người phía trước. Hắn cũng không quản mười bảy tám người này có phải đuổi giết hắn hay không, trong mắt hắn sáng lên đầy hưng phấn, như một con cự thú cuồng bạo phóng đi. - Lục Ly! Sau khi mười bảy tám người nhìn thấy Lục Ly, toàn bộ lộ vẻ kinh hãi, vậy mà không hề phóng thích công kích, lập tức tách ra ba phương hướng bỏ chạy! - Chạy? Lục Ly thật vất vả tìm được vài người, sao có thể dễ dàng để bọn họ chạy thoát? Ánh mắt hắn nhìn quét qua, đuổi theo bên trái, bên này có tám người đang cùng nhau bỏ trốn. Tốc độ Lục Ly nhanh hơn bọn họ nhiều, rất nhanh đã đuổi theo. Tám người kia thấy trốn không thoát, cắn răng quay đầu đánh đến Lục Ly. - Vậy mới đúng, chạy cái gì mà chạy? Lục Ly nhếch miệng cười, lực công kích của tám người này cũng không mạnh, vừa lúc dùng thử nghiệm, để bọn họ không ngừng công kích, hắn nghĩ biện pháp vận dụng năng lượng trong huyệt đạo, tăng cường lực phòng ngự. Nhìn thấy tươi cười của Lục Ly, nội tâm tám người đột nhiên run lên, giống như nhìn thấy tử thần đang vẫy tay với bọn họ. Tám người phản xông đến đây, cũng không phóng thích công kích viễn trình. Lực phòng ngự của Lục Ly cường đại như thế, công kích viễn trình không có ý nghĩa gì. - Giết đi! Tám người vọt đến, thấy Lục Ly không chủ động công kích, bọn họ tự nhiên không khách khí, lần lượt nâng binh khí công kích mãnh liệt về phía Lục Ly. Tám thanh binh khí gần như đồng thời bổ lên người Lục Ly. Bịch bịch bịch! Tám tiếng nổ vang nặng nề vọng ra, thân mình Lục Ly bị đánh lui vài bước. Tám người tập trung nhìn, toàn bộ trở nên tuyệt vọng. Trên người Lục Ly không có chút thương thế, tám người ngày thường nghĩ công kích của mình rất mạnh, lại không phá được phòng ngự của Lục Ly, da thịt còn không chút tổn hại. Vù! Thân mình Lục Ly chợt lóe ra, vọt đến, nhưng vẫn không có công kích như trước, tám người theo bản năng phóng ra công kích, Lục Ly lại bị đánh lui. Hả? Tám người đều hơi kinh nghi, Lục Ly vậy mà không công kích? Tám người lúc trước nhìn thấy cảnh tượng Lục Ly đập chết lão Triệu, bọn họ tin tưởng Lục Ly chỉ cần vung nắm tay, tám người sẽ bị oanh sát trong nháy mắt. Vù! Lục Ly lại lần nữa vọt đến, vẫn không định công kích. Tám người hơi mơ hồ, Lục Ly muốn khoe khoang lực phòng ngự cường đại của hắn sao? Hay là muốn mang đến hy vọng cho mọi người rồi lại khiến bọn họ tuyệt vọng? Bịch bịch bịch… Ba lần, năm lần, mười lần… Tám người hoàn toàn không hiểu nổi, Lục Ly lần lượt phóng đến, lại lần lượt bị bọn họ đánh lui. Lục Ly không hề ra tay một lần, cũng không phóng xuất một con trùng nào. - Chẳng lẽ hắn có khuynh hướng chịu ngược? Thích bị người khác đánh? Trong đầu tám người hiện lên một ý niệm, cho dù tám người công kích, Lục Ly cũng không bị thương, bị đánh cũng không đau sao? Mèo vờn chuột cũng không phải chơi như vậy? - Đi! Tám người đánh lui Lục Ly, một người rống to lên, hắn không muốn bồi Lục Ly chơi đùa. Nếu đánh không chết Lục Ly, bọn họ công kích còn có ý nghĩa gì? Người còn lại cũng bỏ chạy theo, nhưng tốc độ Lục Ly nhanh hơn bọn họ, rất nhanh đã đuổi theo. Lục Ly bám theo, một người theo bản năng trở tay đánh ra một kích, nhưng uy lực công kích của hắn không đủ, Lục Ly cũng không bị đánh lui. Người này nhìn thấy Lục Ly phía sau ngây ngẩn cả người, đao trong tay ngừng lại, không biết có nên tiếp tục công kích hay không.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất