Chương 2556 Thần thể tiểu thành
Rầm rầm rầm! Lục Ly đấm nhiều quyền lên đầu Cung Tự Tại, nắm tay của Cung Tự Tại cũng đấm lên đầu Lục Ly. Hai người liều mạng như kẻ điên, dùng lực lượng mạnh nhất công kích đầu đối phương. - Chế đi! Một võ giả không trốn cũng nổi điên, nâng dậy búa lớn, liên tục bổ sau lưng Lục Ly. Hắn không tin, thân thể này của Lục Ly là hàn thiết, không thể nào đánh nát. Thân thể Lục Ly không do hàn thiết tạo thành, nhưng còn cường đại hơn hàn thiết. Cung Tự Tại vừa rồi đấm cái đầu Lục Ly thành một khe nhỏ, giờ đây liên tục công kích hơn mười quyền, vẫn không thể phá vỡ đầu Lục Ly. Về phần búa của người còn lại, ngoài bổ một vết thương trên lưng Lục Ly, ngay cả xương cốt của Lục Ly cũng không thể chặt đứt. Phốc! Trái lại Cung Tự Tại thật thảm hại, lực lượng nắm đấm của Lục Ly quá mạnh mẽ, cộng thêm Hư Không Trùng không ngừng gặm cắn, khiến Cung Tự Tại đau đớn khó nhịn, không có biện pháp tập trung toàn lực phòng ngự, cho nên, chỉ hơn mười quyền, đầu Cung Tự Tại đã mơ hồ bị thương. Linh hồn hắn còn đang chấn động, chỗ Lục Ly đấm lên mà mặt hắn, trước mắt hắn cảm giác thật mờ ảo, hắn giống như nghe thấy hơi thở tử vong, ngoài liều mạng vung nắm đấm, hắn không làm được gì. Ầm! Đầu của Cung Tự Tại cuối cùng đã bị phá vỡ, đối với Lục Ly, đầu một người bị phá vỡ, chẳng khác nào đã chết. Hắn đột nhiên đấm ra một quyền, nắm tay trực tiếp đấm lên giữa mặt Cung Tự Tại. Lão giả cầm búa phía sau chợt bừng tỉnh lại, vốn định lập tức đào tẩu, nhưng trong Thần Sơn của Lục Ly lại trào ra một đám Hư Không Trùng, tiến vào thân thể hắn. Hắn thống khổ khó nhịn, không thể đào tẩu được. Vù! Lục Ly thực hiện lại hành vi cũ, một bàn tay nắm lấy tay cầm binh khí của người này, thiết quyền khác đột nhiên đấm tới. Người nọ hét thảm, phòng ngự của hắn kém xa Cung Tự Tại, một quyền đã khiến hắn bị thương, linh hồn chấn động. Ưm… Trương Hạc và một người khác bay lên, nhìn thấy Cung Tự Tại chết thảm, người còn lại xem ra cũng không sống được, hai người cảm giác sau lưng lạnh lẽo. Điên cuồng của Lục Ly, ngoan độc của Lục Ly, thân thể mạnh mẽ của Lục Ly, công kích cuồng bạo của Lục Ly. Tất cả đều khiến hai người cảm thấy kinh hãi từ tận linh hồn. Trong cơ thể hai người còn có Hư Không Trùng, tuy có thể miễn cưỡng áp chế, nhưng hai người nhất thời không biết nên tiến hay nên lùi. Nếu tiến lên, không nhất định có thể giết chết Lục Ly, ngược lại hai người có thể chết. Nếu lui lại, lần này hoàn toàn thất bại, hai người nên đi đâu? Trở lại Hắc Sơn, mang theo cái đuôi làm người sao? Rầm rầm rầm! Lục Ly còn đang công kích cuồng bạo, một quyền lại một quyền, người nọ căn bản vô lực phản kích, sau khi bị Lục Ly đấm hơn mười quyền, đầu bị thương nặng, càng thêm vô lực đánh trả. Ầm! Đầu hắn rốt cục bị Lục Ly đập vỡ, hai người Trương Hạc liếc nhau, không chút chần chờ, lập tức chạy trốn trở về Hắc Sơn. Vù vù! Sau khi Lục Ly giết chết người nọ, đặt mông ngồi xuống đất, lau sạch máu trên mặt, hắn lấy ra dược chữa thương, nuốt vào, không đuổi giết hai người còn lại. Tốc độ đuổi theo của hắn không kịp hai người kia, có thể đánh chết đám người Cung Tự Tại, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi. - Tiểu tử giỏi! Trần trưởng lão ở bên kia cũng lộ vẻ mặt tươi cười, chiến đấu vừa rồi hắn xem thật rõ ràng, lực công kích của Lục Ly đối với hắn hoàn toàn không đủ xem, nhưng lực phòng ngự lại tăng lên một bậc? - Xem ra đã đạt thần thể tiểu thành rồi! Trần trưởng lão hơi gật đầu, có thể dựa vào thân thể có lực phòng ngự cường đại như thế, quan trọng nhât là Lục Ly hiểu được lợi dụng Hồng Mông Khí tăng cường thân thể. Nói rõ Lục Ly đã tìm ra nguyên lý của thần thể, một thời gian nữa rất có thể sẽ trở thành Tử Đế thứ hai. Vù! Nghĩ đến đây, thân thể Trần trưởng lão hiển lộ ra, vọt đến bên người Lục Ly. Hắn cười nói: - Lục Ly, tốt lắm, ngươi tiến bộ rất nhanh, tiên tử và ta đều thật vui mừng. Thương thế của ngươi rất nặng, ta mang ngươi trở về Thiên Vân Sơn chữa thương đi. Nếu Lục Ly có hy vọng trở thành Tử Đế thứ hai, Trần trưởng lão tự nhiên phải dụng tâm giao hảo. Không bao lâu nữa, sau khi thần thể Lục Ly đại thành, sẽ là cường giả tuyệt thế hoành hành Nhị Tam Trọng Thiên, cặp đùi thô như vậy, hắn sao không bám lấy? Đỉnh núi Thiên Vân Sơn, Lục Ly đã trở lại hai ngày, thương thế đã tốt hơn, năng lực chữa khỏi của thân thể hắn quá mạnh mẽ, cho dù không dùng đan dược gì, đều có thể khôi phục rất nhanh. Hắn cũng khộng vội vàng xuất quan, vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng củng cố, đồng thời hồi tưởng lại chiến đấu trong thời gian qua, tổng kết lại kinh nghiệm. Mặt khác, hắn tìm hiểu phương thức vận chuyển năng lượng trong huyệt đạo, cố gắng tìm ra cách vận chuyển năng lượng để công kích và phòng ngự thuận tiện hơn. Bảy trăm hai mươi huyệt đạo giống như có bảy trăm hai mươi thế giới nhỏ, có thể chứa đựng năng lượng vô tận. Ban đầu chứa đựng Thần Long Dịch trong Thần Long Trì, sau đó chứa đựng lực lôi điện do lôi điện chuyển hóa, trước đó không lau, hắn luyện hóa một bộ phận Hồng Mông Khí, cũng đựng vào trong huyệt đạo. Tất cả năng lượng dung hợp bên trong, biến thành một loại năng lượng hoàn toàn mới. Loại năng lượng này có thể vận dụng để công kích, tăng cường lực công kích của hắn, đồng thời loại năng lượng này còn có thể phòng ngự, khiến phòng ngự của hắn gia tăng gấp mười lần. Lục Ly cũng không thỏa mãn hiện trạng, hắn cảm thấy phương pháp vận dụng năng lượng của mình vẫn là ở mức nguyên thủy, nếu có thể vận dụng năng lượng này càng thêm xảo diệu, có lẽ chiến lực của hắn còn có thể tiêu thăng. Phòng ngự tiêu thăng, nói không chừng có thể chống lại công kích của Tam Kiếp Thiên Thần… Trong cơ thể còn có một nửa Hồng Mông Khí chưa luyện hóa, Lục Ly cũng không sốt ruột. Đám người Cung Tự Tại đã bị giết, hiện tại tạm thời hẳn không còn ai tìm hắn gây phiền toái. Hắn bị tập kích ở Tích Lôi Sơn, việc này, Thiên Vân Tiên Tử hẳn cũng sẽ tìm Hắc Sơn gây phiền toái, lần sau hắn đi Tích Lôi Sơn tu luyện, hẳn sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Chương 2557 Thân phận của Y tiểu thư
Cho nên, hắn an nhàn tu luyện trong tòa thành, củng cố chiến lực hiện tại, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian. Thời gian trước quá áp lực, khiến thể xác và tinh thần hắn bị chèn ép. Sau khi tu luyện ba ngày, Lục Ly cảm giác ngủ một giấc thật ngon, một hơi đã ngủ ba ngày ba đêm. Sau khi tỉnh lại, hắn tắm rửa một phen, sau đó kêu thị nữ làm một bàn tiệc rượu, một mình tự ẩm tự nhạc. Lê thúc đợi trong Thần Sơn, nhưng lúc trước Thiên Vân Tiên Tử không cho phép Lục Ly mang Lê thúc đến đỉnh núi Thiên Vân Sơn, cho nên hắn không truyền tống Lê thúc ra bồi hắn uống rượu, chỉ có thể một mình thưởng thức. Sàn sạt… Sau một lát, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, thần niệm Lục Ly quét qua, tra xét thấy một thân ảnh yểu điệu, khóe miệng hắn tươi cười nhàn nhạt, vừa vặn cảm thấy thưởng thức tiệc rượu một mình thật nhàm chán, còn có người tới cửa. - Hi hi, Lục Ly, một mình ngươi cũng thật tiêu diêu tự tại! Một nữ tử váy trắng nhẹ nhàng tiến vào, trên mặt che lụa mỏng, dáng điệu uyển chuyển, trên người mang theo hơi thở nhân gian khói lửa, chính là Y tiểu thư đi cùng Lục Ly vào bí cảnh Hồng Mông. - Y tiểu thư đến thật đúng lúc, mau giúp ta uống vài chén! Lục Ly đứng lên, nhiệt tình gọi. Trong mắt Y tiểu thư lộ ra ý cười trong suốt, cũng không rụt rè, thoải mái ngồi xuống, bưng lên một chén rượu, nói: - Đến đây, ta chúc Lục công tử đạt được thành tựu thần thể, đại thắng trở về! Lục Ly cũng không bưng rượu, mà chỉ vào khăn che mặt trên mặt Y tiểu thư, cười chế nhạo nói: - Y tiểu thư, ngươi che mặt như vậy sao uống rượu được? - Hì hì! Y tiểu thư cười, đưa tay gỡ khăn che, hé lộ ra gương mặt xinh đẹp. Hôm nay nàng trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn thật thanh lệ, trên mặt mang theo nét đỏ ửng nhàn nhạt, lại bưng rượu lên, nói: - Lần này có thể rồi chứ? - Ừm, đa tạ Y tiểu thư! Lục Ly nâng chén lên, chạm vào nhau, uống cạn một hơi, tâm tình trở nên thích ý. Sau khi đến Nhị Trọng Thiên này, vẫn luôn cảm thấy thật áp lực. Trong khoảng thời gian này, thực lực đột nhiên tăng mạnh, mới khiến áp lực trên vai hắn nhẹ hơn môt chút. - Y tiểu thư sao biết được chuyện của ta? Lục Ly hơi tò mò nhìn Y tiểu thư, hỏi: - Thiên Vân Sơn giống như không có chuyện gì là ngươi không biết. Mạo muội hỏi một câu, ngươi rốt cuộc là thân phận gì, lúc trước không phải ở Thập Bát Chủ Phong sao? Vì sao ngươi có thể đi về tự nhiên ở Thiên Vân Phong? - Ngươi đoán xem? Ánh mắt Y tiểu thư lộ vẻ giảo hoạt, thoạt nhìn giống như một tiểu yêu nữ, nàng vươn bàn tay ngọc, cầm lấy bầu rượu, rót đầy chén cho Lục Ly, nói: - Nếu không vậy đi? Ngươi đoán đúng ta uống một bình, ngươi đoán sai thì uống một chén? - Tốt lắm! Uống vài chén rượu đối với Lục Ly không tính là cái gì, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: - Không đúng, lỡ như ta đoán đúng, ngươi không chịu nhận thì sao? - Sẽ không như vậy! Y tiểu thư vỗ ngực, nói: - Bổn tiểu thư lấy nhân cách cam đoan, tuyệt đối sẽ không gạt người! - Được! Lục Ly ăn vài ngụm món ăn, nói: - Ngươi là chái gái của Trần trưởng lão? Y tiểu thư lắc đầu, Lục Ly không nói hai lời bưng lên một chén rượu, hắn nghĩ nghĩ lại hỏi: - Ngươi là cháu gái của một trưởng lão nào đó? - Câu trả lời của ngươi có hơi xấu xa! Y tiểu thư cười cười, nói tiếp: - Nhưng ngươi vẫn đoán sai rồi, tiếp tục uống đi! Lục Ly thật sảng khoái, lại uống thêm một ly, hắn trầm ngâm, một lát sau liền hỏi: - Ngươi là… đệ tử của Thiên Vân Tiên Tử? Lúc trước, Lục Ly tiến vào bí cảnh Hồng Mông, Y tiểu thư cũng đi theo, nói rõ Thiên Vân Tiên Tử muốn bồi dưỡng Y tiểu thư thành cường giả? Rất có khả năng là đệ tử của nàng. Ai ngờ Y tiểu thư vẫn lắc đầu, Lục Ly cau mày, nói: - Vậy ngươi là người Thiên Vân Tiên Tử lựa chọn giúp nàng đánh chết Vân Khai Nguyệt? - Không phải! - Vậy ngươi là con gái của Thiên Vân Tiên Tử? - Lại càng không phải! - Chẳng lẽ là thân thích của nàng? Cháu gái? Chất nữ? Cháu ngoại? - Cũng không phải, những lời này tương đương ngươi trả lời năm lần, ngươi phải uống năm chén! Lời nói của Y tiểu thư khiến Lục Ly hơi mơ hồ, đây không phải kia cũng không phải, Y tiểu thư rốt cuộc là thân phận gì? Lục Ly nhấc lên một bình rượu bên cạnh, nói: - Vậy đi, Y tiểu thư, ngươi trực tiếp nói ra thân phận của mình, ta uống hết vò rượu này. - Không thể nói! Y tiểu thư lắc đầu, dừng một lát, nói: - Về sau ngươi sẽ biết, đến lúc đó tuyệt đối có thể khiến ngươi chấn động, hì hì! Ách! Lục Ly càng thêm mơ hồ, thân phận gì mới có thể khiến hắn chấn động? Chẳng lẽ người này hắn cũng quen biết? Hoặc là người có liên quan với người quen của hắn? Nhưng hắn ở Nhị Trọng Thiên cũng không quen ai cả. Nếu Y tiểu thư không nói, Lục Ly cũng không hỏi, hắn ngược lại hỏi: - Trong khoảng thời gian này, Y tiểu thư đang làm gì? Đã lâu không gặp ngươi. - Ngươi vẫn luôn ở bên ngoài, sao có thể nhìn thấy ta? Y tiểu thư trợn trắng mắt, mị thái nghiêng thành, hấp dẫn tận xương tủy. Lục Ly vốn uống không ít, thấy cảnh tượng như vậy không khỏi sưng sốt, hắn cười khẽ nói: - Ngươi thật là bách biến yêu tinh, một lúc thì giống tiểu tiên nữ, một lúc lại giống tiểu ma nữ, ngẫu nhiên còn có thể biến thành tiểu yêu tinh… - Đa ta đã khen ngợi! Ánh mắt Y tiểu thư cong thành nguyệt nha, nói: - Nhân sinh bách biến, bách biến nhân sinh, làm sao không phải một loại tu hành? - Tu hành? Ánh mắt Lục Ly lộ vẻ trầm tư, ước chừng trầm mặc một nén nhang mới nói: - Nhân sinh đích xác như một loại tu hành, con đường nhân sinh vốn thật lâu dài, sẽ trải qua nhiều chuyện, sẽ gặp nhiều người, đi qua nhiều địa phương, sẽ phát sinh rất nhiều sự kiện. Mỗi người khởi điểm đều không giống, điểm cuối cũng không giống. Ừm… điểm cuối ở đây kỳ thật không quan trọng, chỉ cần lộ trình đủ phấn khích là được. - Không nghĩ đến ngươi còn nhỏ như vậy, ý cảnh cũng thật cao! Trong mắt Y tiểu thư lộ ra tia sáng kỳ dị, đứng dậy nghiêm mặt nói: - Rất nhiều người chạy theo điểm cuối mà quên mất bước đi chậm lại trên đường, dục tốc bất đạt. Lục công tử, cáo từ, chúc ngươi có thể chạy càng lúc càng xa trên đường thần thể.
Chương 2558 Không dám hận
Y tiểu thư đi rồi, trong đại điện còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, Lục Ly lại không đắm chìm trong mùi hương này mà đắm chìm trong lời nói của Y tiểu thư. Lời của Y tiểu thư thoạt nhìn không giống nàng nói, càng giống như… Thiên Vân Tiên Tử để nàng chuyển lời. Nếu không, một nha đầu còn chưa trưởng thành, sao có thể nói ra câu nói nội hàm như vậy? - Bước chậm lại trên đường? Dục tốc bất đạt? Hai câu này Lục Ly nhớ thật lâu, ý những lời này có phải báo cho hắn, thực lực hắn tăng quá nhanh cũng không tốt, phải ổn định lại tâm tính, phải bước chậm lại, chuẩn bị căn cơ thật tốt, không cần vội vã tăng chiến lực quá nhanh? Vâng… Lục Ly phát hiện tâm tính mình đã trở nên nhẹ nhàng, hắn an tĩnh ngồi ba năm trong tòa thành, để tâm tính mình càng thêm vững vàng. Hắn không vội đi cầu kiến Thiên Vân Tiên Tử, hỏi chuyện Tích Lôi Sơn xử lý thế nào, mà ở trong phòng, bắt đầu bình tĩnh tu luyện. Thời gian trong nháy mắt trôi qua nửa tháng, Thiên Vân Tiên Tử vẫn không triệu kiến hắn. Nhưng hôm nay, Trần trưởng lão có đến đây, truyền lời của Thiên Vân Tiên Tử. - Lục Ly! Trần trưởng lão cười tủm tỉm nói: - Hắc Sơn phải trở về gấp, thống lĩnh và quân sĩ Tích Lôi Sơn đều bị hắn chém giết. Hắn cam đoan về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Mặt khác… những người truy sát ngươi đều bị hắn đuổi ra khỏi Hắc Sơn Cung. Nếu ngươi muốn tiếp tục tu luyện, tùy thời đều có thể đi Tích Lôi Sơn. - Hắc Sơn lại chịu cúi đầu như vậy? Lục Ly biết một chút chuyện về Hắc Sơn, có hơi kinh ngạc. Theo lý thuyết, Hắc Sơn sẽ không e ngại Thiên Vân Tiên Tử, cho dù bị chất vấn, nhiều nhất chỉ ứng phó qua loa, tùy tiện xử lý là được! Không nghĩ đến giết cả quân sĩ và thống lĩnh trấn thủ Tích Lôi Sơn, còn đuổi đám người truy sát hắn ra ngoài? Đây hoàn toàn đang cúi đầu trước Thiên Vân Tiên Tử mà? - Hắc hắc! Thái độ của Trần trưởng lão đối với Lục Ly cũng chuyển biến một trăm tám mươi độ. Hắn cười tủm tỉm, truyền âm nói: - Tiên tử đi tìm Đại Ma Vương. Đại Ma Vương tự mình lên tiếng, Hắc Sơn có thể không cúi đầu sao? - Khó trách… Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, nội tâm hoàn toàn trầm tĩnh. Đại Ma Vương đã lên tiếng, về sau, hắn ở Tích Lôi Sơn tuyệt đối an toàn. Hắn vừa đến Tích Lôi Sơn, phỏng chừng Hắc Sơn sẽ phái ra càng nhiều người đi trấn thủ, miễn cho xuất hiện chuyện như vậy lần nữa, đến lúc đó, Đại Ma Vương chắc chắn sẽ bất mãn. - Thay ta cảm ơn tiên tử! Lục Ly chắp tay, đứng dậy nói: - Ta phải đi Tích Lôi Sơn tu luyện, Hồng Mông Khí ta còn chưa luyện hóa hết! - Được! Trần trưởng lão gật đầu nói: - Ta đưa ngươi qua đó, có ta và người Hắc Sơn can thiệp, ngươi càng an toàn. - Làm phiền Trần trưởng lão rồi! Lục Ly tạ ơn, hai người đi xuống Thiên Vân Phong. Khi Lục Ly nhìn thấy Trấn Yêu Tháp, nội tâm khẽ động, truyền âm nói: - Đúng rồi, lúc trước tiên tử nói ta có thể tùy ý ra vào Trấn Yêu Tháp? Nàng còn để ta đi đào tạo lại đám trùng, Trần trưởng lão, ngươi xem có thể mang ta vào Trấn Yêu Tháp không? Ta thả ra một ít trùng, để chúng nó tự tiến hành tiến hóa. Đại chiến lần trước đã tiêu hao quá nhiều trùng, Lục Ly muốn đám Hư Không Trùng sinh sản một ít, Hư Không Trùng hoàng kim cũng tiến hóa thêm một chút. - Không thành vấn đề! Việc này Thiên Vân Tiên Tử đã sớm dặn dò, nếu Luc Ly nói vậy, Trần trưởng lão trực tiếp mang hắn vào Trấn Yêu Tháp, nói với thống lĩnh trấn thủ Trấn Yêu Tháp: - Mở cửa tầng hai! - Tầng hai? Lục Ly nhướng mày, tầng thứ hai có thể có nguy hiểm hay không? Tuy lực phòng ngự của hắn đã tăng lên nhiều, nhưng năng lực kỳ dị của yêu ma có quá nhiều, vẫn không thể không phòng bị. - Lục Ly, ngươi đừng lo lắng, ta đi theo ngươi vào. Trần trưởng lão truyền âm lại, để nội tâm Lục Ly ổn định lại. Thống lĩnh mở ra cơ quan của Trấn Yêu Tháp, tầng thứ hai lộ ra đại môn tối đen. Trần trưởng lão dặn dò với thống lĩnh: - Đợi lát nữa ta bóp nát ngọc phù, ngươi lập tức truyền tống chúng ta ra ngoài! - Dạ! Trần trưởng lão là trưởng lão đệ nhất, lời nói của hắn tương đương mệnh lệnh của Thiên Vân Tiên Tử, không ai dám nghi ngờ. Trần trưởng lão mang theo Lục Ly bay đi, trực tiếp vọt đến đại môn tầng thứ hai. Rào rào… Ngoài Trấn Yêu Tháp có mấy trăm người tụ tập, đều vây quanh lão Long đánh bạc. Mọi người thấy cảnh tượng này, trở nên ồn ào. Lục Ly đi Trấn Yêu Tháp tầng thứ hai không phải chuyện đáng kinh ngạc gì. Vấn đề là Trần trưởng lão đi vào cùng hắn. Hơn nữa đợi lát nữa còn để thống lĩnh truyền tống bọn họ ra ngoài? Đây có nghĩa là dẫn Lục Ly đi vào chơi đùa sao? Trưởng lão đệ nhất Thiên Vân Sơn tự dẫn Lục Ly đi chơi trong Trấn Yêu Tháp tầng thứ hai? Tùy thời có thể đi vào, tùy thời có thể đi ra? Đãi ngộ thế này, ai không hâm mộ. Nhưng hiện giờ, Lục Ly đã ở trên đỉnh núi Thiên Vân Sơn, ra vào Trấn Yêu Tháp đối với hắn chỉ là lịch luyện mà thôi. Xông vào Trấn Yêu Tháp không phải vì muốn đạt được lệnh bài thân phận tốt hơn, ở nơi ở tốt hơn sao? Rất nhiều người hâm mộ ghen tị nhưng… không ai dám hận Lục Ly, càng không dám nổi dậy sát ý! Lúc trước, sáu bảy ngàn người bị đuổi, rất nhiều người của Thiên Vân Sơn không phục, âm thầm hận Lục Ly, muốn tìm cơ hội giết chết Lục Ly. Trước đó không lâu, chuyện của đám người Cung Tự Tại truyền khắp Thiên Vân Sơn, mọi người có hận ý với Lục Ly đều câm miệng, cũng không dám hận nữa. Chiến lực Nhất Kiếp diệt giết mấy tên Nhị Kiếp đỉnh phong và hơn một ngàn Nhị Kiếp Thiên Thần. Lục Ly dùng chiến tích huy hoàng hăng hăng vả mặt những người ghen tị hắn đỏ mắt, cũng khiến bọn họ không dám hận, không dám nổi dậy sát tâm. Thế giới này chính là hiện thật như vậy, khi ngươi không có thực lực, lại được đãi ngộ quá cao, được quá nhiều tài nguyên bảo vật tốt nhất, trong lòng vô số người sẽ bất bình, sẽ ghen tị, sẽ hận thù, sẽ nổi dậy sát ý. Nhưng khi ngươi có thực lực tuyệt đối, hận ý, ghen tị trong lòng những người này đều sẽ biến mất. Bọn họ sẽ trở nên hèn nhát, tâm phục khẩu phục cho rằng đây là thứ ngươi nên có được, có vài người thái độ có thể chuyển biến một trăm tám mươi độ, ngược lại trở nên nịnh nọt ngươi.
Chương 2559 Mộng Ma Thú
Cộng thêm việc Hắc Sơn cúi đầu, chém giết hộ vệ thống lĩnh trông coi, đuổi đi người đuổi giết Lục Ly. Điều này khiến mọi người càng cảm thấy Lục Ly sâu không lường được, hoặc là Lục Ly có lai lịch rất lớn? Nếu không, Đại Ma Vương sẽ không thể nào lên tiếng. Mang theo suy đoán như vậy, mọi người chỉ có hâm mộ ghen tị Lục Ly, nhưng không dám… hận! Thậm chí cũng không dám tụ lại nói xấu Lục Ly, sợ sau khi truyền ra, bị Lục Ly ghi hận, hoặc chọc tức Thiên Vân Tiên Tử. - Năm đó chúng ta còn cược Lục Ly bao nhiêu ngày sẽ chết! Một người nói thầm, người gần đó sau khi nghe được, nhất thời gương mặt nóng rực. Khi đó không ai xem trọng Lục Ly, không chỉ cảm thấy ngay cả Trấn Yêu Tháp hắn cũng không xông vào được, thậm chí còn cảm thấy hắn sống không quá một ngày. Lúc này mới bao lâu, Lục Ly đã có thể đánh chết Nhị Kiếp đỉnh phong, rất nhiều người ở đây đều là Nhị Kiếp Thiên Thần, Nhị Kiếp đỉnh phong chỉ có lão Long. Quan trọng nhất bọn họ đều đã sống thật lâu, thực lực tăng lên quá chậm, lúc này mới cảm thấy thật nhàm chán, cùng nhau cược Thần Nguyên Kim… Khí tức sinh mệnh của Lục Ly trẻ tuổi như thế, chiến lực lại vượt qua bọn họ, rất nhiều người bọn họ cảm thấy những năm tháng qua sống thật lãng phí. - Kỳ thật…! Lão Long nhướng mày, dọa cả đám người giật mình: - Thời điểm tiểu tử xông vào Trấn Yêu Tháp, chiến lực quả thật không mạnh, nhiều nhất chỉ có thể sánh bằng Nhị Kiếp Thiên Thần bình thường. Hắn xông qua Trấn Yêu Tháp tầng thứ nhất đã là chiến tích cao nhất. Hắn có thể đánh chết bọn lão Triệu lão Cung, hẳn là trong khoảng thời gian này, chiến lực đã tiêu thăng. Ừm… Một đám người hoàn toàn không nói thành lời, bọn họ tu luyện mấy trăm mấy ngàn năm, chiến lực chỉ tăng lên một chút. Lục Ly chỉ cần hơn một năm tu luyện, bọn họ lại tốn mấy vạn năm, thậm chí cả đời cũng không thể vươn tới… - Ta đột nhiên muốn làm nhà cái! Lão Long mỉm cười nói: - Ta cá tiểu tử này trong mười năm có thể đạt chiến lực Tam Kiếp Thiên Thần, nếu ai không tin cứ đặt cược đi! Cảnh sắc tầng thứ hai và tầng thứ nhất của Trấn Yêu Tháp cũng không khác biệt lắm. Chỗ bất đồng là ở tầng thứ hai không phải cỏ dại um tùm mà hai bên đường đều là rừng rậm. Lục Ly và Trần trưởng lão sau khi tiến vào, thần niệm Lục Ly đảo quanh rừng rậm, tra xét có gì giống ban đầu không nhưng không tra xét được gì. Hắn dò hỏi: - Trần trưởng lão, yêu ma bên này có bộ dáng gì? - Yêu ma nơi này gọi là Mộng Ma Thú! Trần trưởng lão giải thích: - Yêu ma nơi này chủ yếu công kích linh hồn, đương nhiên… công kích linh hồn của chúng nó không giống công kích linh hồn bình thường. Chúng nó sẽ xây dựng cảnh trong mơ kỳ lạ, khiến ngươi vĩnh viễn không thể rời đi. Thần thông của chúng nó, cho dù trong linh hồn ngươi có yêu hồn bảo vệ cũng vô dụng. Nếu ngươi không có biện phái rời khỏi cảnh trong mơ, ngươi sẽ bị chúng nó xé nát. - A, ta đi thử xem? Lục Ly hơi hứng thú, hắn chắp tay nói: - Nếu đợi lát nữa tình huống không đúng, hoặc là trong thời gian dài ta không thể tỉnh lại, phiền toái Trần trưởng lão giúp ta một phen, ta còn cần đi Tích Lôi Sơn tu luyện. - Được! Trần trưởng lão gật đầu, Lục Ly đi nhanh về trước, hắn tuyệt đối tự tin với lực phòng ngự của mình. Mộng Ma Thú hẳn là không phá được phòng ngự của hắn, hắn chỉ là không muốn đợi lâu trong cảnh mơ mà thôi. Hắn đi về trước trăm mét, rừng rậm hai bên nổi dậy sóng gió. Từng làn gió mát thổi tới, còn mang theo mùi hương thoang thoảng. Thần niệm Lục Ly đảo qua, phát hiện trên không bay tới một loại yêu ma kỳ dị, thoạt nhìn giống như không có hình thể, từ gió bay đến, không ngừng biến hóa ngoại hình, thỉnh thoảng biến thành nữ tử xinh đẹp, thỉnh thoảng biến thành yêu thú kỳ dị, thỉnh thoảng lại biến thành một loại thực vật kỳ dị… Ách! Lục Ly đột nhiên cảm giác thế giới trước mắt thay đổi, Trần trưởng lão biến mất ngay phía sau. Hắn không còn ở trên đường nhỏ, hai bên rừng rậm đều biến mất. Hắn chỉ nhìn thấy giữa không trung xuất hiện một gương mặt kỳ dị, hơn nữa đều là gương mặt của nữ nhân, có thanh thuần, có xinh đẹp, có cao lãnh, có lỗng lẫy, có nhẹ nhàng, có đáng thương… Nhiều gương mặt không ngừng xuất hiện, những gương mặt này chậm rãi biến hóa, bắt đầu xuất hiện gương mặt của Y tiểu thư, xuất hiện gương mặt của Thanh Cung Thần Nữ Mạn tiểu thư, xuất hiện gương mặt của Lăng Thanh Diễn, xuất hiện gương mặt của Bàn Vũ Thấm, xuất hiện gương mặt của Trì Hi Nhi, còn Khương Kỉ Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương, Lục Linh, Bàn Nhược,… Tất cả đều biến thành gương mặt nữ nhân hắn quen thuộc, những gương mặt này có thống khổ, có ai oán, có thương tâm, có rơi lệ. Lục Ly nhìn thấy mà nội tâm không biết là tư vị gì. Trong lòng Lục Ly rất rõ ràng, đây đều là ảo giác, hắn hẳn đang ở trong cõi mộng của chính mình. Những nữ tử này đều có quan hệ với hắn, hoặc là nữ tử hắn nhớ thương. Tuy biết đây chỉ là cảnh mơ nhưng nội tâm hắn vẫn khó chịu, hắn cũng không biết làm sao phá vỡ cảnh mơ này, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn hình ảnh bốn phía không ngừng thay đổi. Sau một lát, tất cả đều biến mất! Cảnh tượng bốn phía bắt đầu biến hóa, bất ngờ biến thành Bắc Mạc của Đấu Thiên Giới. Phía trước xuất hiện hai nữ tử, hai nữ tử giống nhau như đúc, đó là Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương. Hai người đứng rất xa nhìn hắn, Bạch Hạ Sương không ngừng ngoắc mình qua đó. Tuy biết đây chỉ là cảnh mơ, thân thể Lục Ly vẫn không tự chủ muốn đi qua đó, hai ôm hai tỷ muội vào lòng. Giờ khắc này, cho dù biết đây là mộng, hắn thậm chí không muốn tỉnh lại, muốn mãi ở nơi này, bởi vì… hắn có thể nhìn thấy nữ nhân hắn thân yêu nhất. - Phu quân, Kỉ Linh rất nhớ chàng! Hình ảnh chuyển đổi, Khương Kỉ Linh xuất hiện phía trước, một đôi mắt thâm tình nhìn hắn, không đợi hắn có hành động gì, Khương Kỉ Linh lập tức tiêu tán trong gió. Sau đó hình ảnh lại chuyển đổi, một nữ tử tuyệt mĩ mặc thanh bào, tóc đen dài đến thắt lưng, gương mặt nàng tinh xảo đến cực điểm, trong mắt nàng rưng rưng.
Chương 2560 Mộng Ma Thú
- Lục ca ca, chàng gạt người, năm đó chàng nói Bàn Nhược đến được Thần Giới, chàng sẽ cưới ta. Hiện tại ta đã thành thần, đã đến Thần Giới, nhưng chàng đang ở đâu? Chàng khiến Bàn Nhược thật thương tâm… - Bàn Nhược, ta! Lục Ly nhất thời kìm lòng không đậu định mở miệng, nhưng còn chưa nói gì, hình ảnh lại chuyển đổi, Trì Hi Nhi xuất hiện ở phía trước, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lục Ly nói: - Ca, huynh đang ở đâu? Huynh không cần Hi Nhi nữa sao? Huynh mau trở về, không có huynh… Hi Nhi sẽ chết. - Hi Nhi! Nội tâm Lục Ly quặn đau, hắn thống khổ nhắm mắt lại, cũng không dám đối mặt đôi mắt sáng như trân châu của Trì Hi Nhi. Giây tiếp theo, một thanh âm quen thuộc vang lên, khiến hắn không tự chủ mở mắt: - Tình lang của ta, chàng yên tâm, người của Lục gia ta đều dàn xếp ổn thỏa, chàng an tâm ở Nhị Trọng Thiên. Thanh Diễn sẽ giúp chàng chăm sóc bọn họ, ta cùng Vũ Thấm ở nơi U Yến chờ chàng trở về. Lục Ly mở to mắt, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn thấy Lăng Thanh Diễn và Bàn Vũ Thấm. Nội tâm hắn thở dài, xem ra mộng này của hắn vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Sâu trong nội tâm hắn có quá nhiều vướng bận, những vướng bận đó sẽ biến thàn mộng ma, vĩnh viễn nhốt hắn lại. Vù vù! Đột nhiên nổi gió, thế giới trước mắt chợt trở nên lạnh lẽo, như ẩn như hiện xuất hiện một bộ lạc nho nhỏ, ngoài bộ lạc, một bóng dáng dần trở nên rõ ràng. Ách… Lục Ly nhìn thấy một nữ tử đứng ngoài bộ lạc, thân mình nàng gầy yếu, khoác một kiện áo choàng màu trắng, chống trượng, trên mặt tuyệt mỹ đều là vẻ vui sướng. Thấy cảnh tượng như vậy, nội tâm hắn đột nhiên rung động kịch liệt. Cảnh tượng này chính là lúc hắn mười lăm tuổi, sau khi đi giúp Liễu gia trở về, Lục Linh ở bên ngoài bộ lạc Địch Long chờ hắn. Hắn nhìn thấy gương mặt tái nhợt thanh lệ của Lục Linh, trái tim cũng muốn tan chảy. Trong bất tri bất giác, hắn rơi lệ đầy mặt. Hắn biết mộng ma này hắn vĩnh viễn không thể vượt qua, bởi vì mộng ma này đã cắm quá sâu trong linh hồn hắn. Những nữ tử mới vừa xuất hiện đều là ma chướng của hắn, đều có thể khiến hắn cả đời ở trong mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại. Ai… Một tiếng thở dài đột nhiên truyền đến từ phía chân trờ, trực tiếp kéo Lục Ly từ trong mộng ra. Lục Ly tập trung nhìn, thế giới bốn phía thay đổi như cũ. Hắn đứng ở đường nhỏ, hai bên đều là rừng rậm, Trần trưởng lão đứng bên người hắn, y bào hắn mặt xuất hiện nhiều vết trảo, trên làn da xuất hiện vết máu mờ nhạt. - Mộng Ma Thú này thật lợi hại, ta bị công kích nhưng không hề có cảm giác gì! Lục Ly hơi kinh ngạc, hắn vừa rồi vẫn ở trong mộng, trên người đều đổ máu, nhưng hắn lại không hề phát hiện. - Lục Ly! Trần trưởng lão cau mày nói: - Không nghĩ tới mộng ma của ngươi nghiêm trọng như vậy? Ngươi ở trạng thái này ngàn vạn lần không thể đi độ thiên kiếp lần hai, nếu không, ngươi tuyệt đối cả đời dừng lại trong tâm hồn kiếp. Không tiêu trừ ma chướng của nội tâm, ngươi tuyệt đối không thể độ qua thiên kiếp thứ hai! - Ta biết! Lục Ly khe khẽ thở dài, việc nhà mình, hắn hiểu rõ nhất. Tốc độ thăng cấp của hắn quá nhanh, cảnh giới tăng quá mạnh mẽ, trụ cột hắn chưa vững chắc, nhất là linh hồn, còn dựa vào Long Hồn quá nhiều. Độ thiên kiếp phải kiểm nghiệm toàn bộ năng lực. Hiện tại, tổng hợp lại, chiến lực hắn có lẽ rất mạnh, nhưng trụ cột không quá vững chắc. Một khi đến thời khắc độ thiên kiếp quan trọng nhất, khuyết điểm của hắn sẽ bại lộ, khiến hắn vạn kiếp bất phục. - Dục tốc bất đạt! Lục Ly chợt nhớ đến lời Y tiểu thư nói, có lẽ Thiên Vân Tiên Tử để nàng chuyển đạt những lời này, là muốn vạch trần khuyết điểm của hắn. - Không đúng! Lục Ly nghĩ đến một vấn đề, nhíu mày dò hỏi: - Trần trưởng lão, Mộng Ma Thú nơi này không phải là hư thể sao? Hư Không Trùng của ta sao gặm cắn được? Hư thể cũng không thể gặm cắn hư thể được đi? - Bọn chúng không phải hư thể! Trần trưởng lão mỉm cười nói: - Kỳ thật Mộng Ma Thú ngươi vừa nhìn thấy là giả, chúng nó khi xuất hiện có thể ngưng tạo các loại ảo giác, ngươi căn bản không nhìn thấy bản thể của chúng nó. Ngươi chờ ở đây, ta đi hấp dẫn một đám Mộng Ma Thú đi ra. Trần trưởng lão chạy vội đến, nháy mắt vọt đến địa phương ba trăm thước phía trước. Rừng rậm hai bên bắt đầu nổi dậy sóng gió, thần niệm Lục Ly tra xét, phát hiện trong rừng cây lại chui ra một nhiều quả cầu! Đúng vậy, chui ra nhiều quả cầu, mặc dù chúng nó có tứ chi, nhưng ngắn đến mức nhìn không thấy. Chúng nó còn có lỗ tai nhỏ như tai nhỏ, ngoài miệng có răng nanh. Chúng nó di chuyển bằng cách lăn, tứ chi rút vào thân thể, cứ như vậy lăn nhanh đến Trần trưởng lão. Trần trưởng lão nhắm mắt lại, dường như không biết Mộng Ma Thú đang tiến đến gần, hai bên tổng cộng lăn đến mấy trăm con Mộng Ma Thú, tốc độ cũng không quá nhanh. Sau nửa nén hương, mấy trăm con Mộng Ma Thú đến gần Trần trưởng lão, khiến Lục Ly ngạc nhiên chính là… Mộng Ma Thú phía trước trông thật gầy yếu, thân thể chúng nó như khí cầu bị rút hết khí, tứ chi cũng dài ra, móng vuốt trở nên sắc bén. Hình thể Mộng Ma Thú không lớn, không khác biệt với mãnh hổ. Mấy chục con Mộng Ma Thú xông đến chỗ Trần trưởng lão, trong mắt nổi lên hồng quang, thoạt nhìn như mấy chục con sói đói. Khi Lục Ly muốn lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt Trần trưởng lão mở ra, hai chân hắn không ngừng cử động, từng con Mộng Ma Thú bị đá đến chỗ Lục Ly. Trần trưởng lão trầm quát: - Lục Ly, có thể để đám trùng của ngươi thử xem! - Được! Lục Ly gật đầu, lập tức thả ra vô số Hư Không Trùng, đây đều là những Hư Không Trùng bình thường, Lục Ly muốn Hư Không Trùng tiến hóa. Hắn thả ra mấy trăm triệu Hư Không Trùng, bay đến Mộng Ma Thú. Hư Không Trùng tiến vào trong cơ thể Mộng Ma Thú, rất nhanh, Lục Ly liền hết chỗ nói. Bởi vì những Hư Không Trùng này lại gặm không nổi, ngay cả ngũ tạng lục phủ yếu ớt trong cơ thể Mộng Ma Thú đám Hư Không Trùng cũng gặm không nổi, lực phòng ngự của Mộng Ma Thú thật khủng bố. Vù vù!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất