Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 2711 Thần dịch
Cho nên một khi xuất hiện thiên địa thần dược kéo dài thọ nguyên đều bị kêu giá trên trời. Hắc Viêm Điện cũng có thiên địa thần dược, nhưng cấp bậc không quá câu, không tăng thêm được vài năm thọ nguyên, Diêm Phượng Minh không luyện hóa làm gì. Một lần có thể tăng thêm năm nghìn năm thọ nguyên, Diêm Phượng Minh có chút động lòng. Dù sao năm nghìn năm rất dài, lỡ như hắn đột phá cảnh giới Tứ Kiếp thì sao? Đến lúc đó sẽ sống thêm mười vạn năm. Đầu óc Diêm Phượng Minh vận chuyển, nói: - Cho ta thần dược trước, ta có thể tha cho ngươi một mạng. - Ngươi nghĩ ta ngốc à? Lục Ly bật cười: - Đưa thần dược cho ngươi rồi sẽ giết ta ngay đúng không? Diêm Phượng Minh hỏi ngược lại: - Vậy làm sao ta biết ngươi có thần dược? Lỡ như ngươi lừa ta thì sao? Lục Ly vừa điên cuồng bay đi, một hộp ngọc xuất hiện trong tay hắn, hé mở khe hở, mùi dược nồng nặc lập tức khuếch tán ra, khiến Diêm Phượng Minh theo phía sau lên tinh thần. Diêm Phượng Minh dường như ngửi được mùi thơm nhất thế giới, thoải mái từ đầu đến chân. Khoảnh khắc này, Diêm Phượng Minh thậm chí muốn buông bỏ đánh chết Lục Ly, năm nghìn năm thọ nguyên, lỡ như hắn có thể đột phá Tứ Kiếp thì sao? Không có người muốn chết, chết rồi là hết, biến mất khỏi thế giới này. Nhưng không giết Lục Ly thì Hắc Viêm Điện còn mặt mũi nào? Diêm Phượng Minh đảo tròng mắt, quyết định nghĩ biện pháp tới gần Lục Ly, đánh bất ngờ chém giết hắn, vậy thì Lục Ly không thể phá hủy thần dược. Muốn đánh bất ngờ thì phải ổn định Lục Ly, Diêm Phượng Minh suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Tiểu tử, ngươi bay lên trên đi, chỉ cần ngươi cho ta thần dược, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Đi lên thì tầm nhìn của Diêm Phượng Minh không bị ảnh hưởng, càng có hy vọng đánh bất ngờ Lục Ly, một kích giết chết. Lục Ly nghe Diêm Phượng Minh nói, trong lòng khe khẽ thở phào, hắn tự nhiên sẽ không đưa thần dược cho Diêm Phượng Minh, chỉ muốn câu giờ. Diêm Phượng Minh đã dịu xuống, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không công kích, Lục Ly có hy vọng trốn tới mộ cổ. - Lại nghĩ ta ngu à? Đi lên liền bị ngươi giây giết. Để ta suy nghĩ xem giao dịch kiểu gì càng an toàn, ngươi đừng công kích, nếu không thì ta lập tức hủy đi thần dược! Lục Ly để lại một câu nói, theo sau im lặng đi tới trước. Diêm Phượng Minh ở phía sau cũng yên lặng, âm thầm đi theo, luôn giữ khoảng cách mấy chục dặm với Lục Ly. Diêm Phượng Minh vắt óc nghĩ cách đánh chết Lục Ly vừa bảo vệ thần dược, việc này cho Lục Ly cơ hội cực tốt. Chỉ cần nửa canh giờ là hắn sẽ đến mộ cổ, cơ hội chạy trốn sẽ càng lớn hơn. - Tiểu tử, hay là như vậy? Ngươi đưa thần dược cho ta, ta lấy nhân cách bảo chứng tuyệt đối không truy sát ngươi, Diêm Phượng Minh này ở Nhị Trọng Thiên nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không đổi ý. - Nhân cách có ích lợi gì? Chúng ta chỉ có hai người, ngươi giết ta thì thần không biết quỷ không hay. - Thế thì như vầy, ta cho ngươi một món chí bảo, ngươi đưa thần dược cho ta, nếu ta xằng bậy thì ngươi hủy chí bảo? - Tán dóc, không được, đổi cái khác! - Thế này không được, cái kia không thể, rốt cuộc ngươi muốn sao? Ép ta quá thì khỏi cần thần dược nữa, ta giết ngươi trước! - Để ta suy nghĩ thêm, ngươi là lão bất tử, sống nhiều năm như vậy mà sao tính khí còn táo bạo thế? Lục Ly cùng Diêm Phượng Minh một trước một sau đi trong lòng đất, một người tìm cách lừa dối Lục Ly đưa thần dược cho mình trước, một người thì đang kéo dài thời gian. Hai người tường an vô sự, cách nhau mấy trăm dặm, đi nhanh trong lòng đất. Rất nhanh qua nửa canh giờ, cách mộ cổ không quá xa, Diêm Phượng Minh rốt cuộc sinh nghi. Hắn sống nhiều năm như vậy, trải qua nhiều việc, nhìn ra được Lục Ly đang kéo dài thời gian. Diêm Phượng Minh lạnh lùng quát: - Tiểu tử, muốn bàn như thế nào đều được, trước tiên đứng yên đừng nhúc nhích, ta cũng đứng yên. Còn đi nữa là ta lập tức động sát chiêu chém giết ngươi! “Cáo già!” Lục Ly âm thầm bĩu môi, hắn đáp lại: - Ngươi ngừng lại trước, ta đi thêm năm mươi dặm sẽ dừng lại, ta cảm giác không an toàn! - Được! Diêm Phượng Minh ngừng lại, Lục Ly vung Thất Tinh chiến đao xoắn nát đất đá tiếp tục tiến lên, tốc độ của hắn cũng không nhanh, chậm rãi rộng khoảng cách. Sau khi đi thêm năm mươi dặm, sau lưng lấp lánh sáng, Long Dực thoáng hiện, hắn vung mạnh chiến đao vọt lên trên. Vèo! Lục Ly thoáng chốc lao ra lòng đất, tốc độ đạt đến tình trạng đỉnh cao, hóa thành tia chớp điện quang bay hướng phương xa. Bùm! Diêm Phượng Minh ở phía sau nổi giận phá đất mà ra, toàn thân tràn ngập sát khí, hắn gầm rống đuổi theo: - Tặc tử, dám trêu chọc lão phu? Không lột da rút gân của ngươi thì khó vơi cơn giận trong lòng lão phu! Tốc độ của Diêm Phượng Minh lên đến cực hạn, nhanh hơn Lục Ly một bậc, chân đạp Đăng Thiên Bộ, tốc độ quá nhanh, không ngừng rút ngắn khoảng cách với Lục Ly. Nhưng lúc trước Lục Ly kéo rộng khoảng cách hai bên một ít, Diêm Phượng Minh phản ứng muộn giây, cự ly giữa Lục Ly và hắn đã xa mấy nghìn dặm, hơi khó bắt kịp Lục Ly trong thời gian ngắn. “Tuyệt!” Khoảng cách vốn không quá xa, Lục Ly thả ra Long Dực tăng vọt tốc độ, không ngừng đến gần mộ cổ. Diêm Phượng Minh ở phía sau cực nhanh tới gần, hắn cũng bắt đầu thả ra công kích, vỗ ra một đám bàn tay to, định giảm bớt tốc độ của Lục Ly. Đáng tiếc hai người cách hơi xa, Lục Ly dễ dàng đổi hướng né tránh. Vù vù vù! Cách mộ cổ càng lúc càng gần, trong lòng Lục Ly càng nặng trĩu. Nhờ cậy quái vật thủ mộ trong mộ cổ chặn lại Diêm Phượng Minh là thanh kiếm hai lưỡi, sơ sẩy một cái hắn sẽ là người chết đầu tiên. Cố tình Lục Ly không thể tùy ý từ xa vòng qua mộ cổ, nhất định phải tới gần mộ cổ, dạo một vòng quanh mộ cổ. Phải tìm cách cho quái vật thủ mộ và Diêm Phượng Minh đánh nhau, nếu không thì Lục Ly vẫn không thể trốn thoát, hắn cảm giác như sắp nhảy múa trên mũi đao. “Tới rồi!” Qua khoảng nửa nén nhang, Lục Ly trông thấy hố đất mà quái thú phá đất cbui ra, hắn cắn răng lao xuống dưới, cũng truyền âm cho Huyết Linh Nhi: “Huyết Linh Nhi, chút nữa ngươi chui xuống lòng đất, khi ta truyền âm thì xúc động thần văn trong mộ cổ. Nhớ là không được chậm, không được sớm, khi ta truyền âm lập tức xúc động.“
Chương 2712 Thần dịch
“Biết!” Huyết Linh Nhi luôn kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của Lục Ly. Lục Ly một đường từ hố đất lao xuống, rất nhanh đến lòng đất sâu vạn dặm, hắn cũng cảm ứng được bên dưới có thần văn dao động. Quá căng thẳng khiến Lục Ly run rẩy, hắn cố gắng thu lại hơi thở, thả chậm tốc độ rất nhiều. Huyết Linh Nhi bay ra khỏi Thiên Tà Châu, lẻn vào xung quanh, tùy thời chuẩn bị xúc động thần văn. Vèo! Diêm Phượng Minh ở phía sau rất nhanh đuổi theo, đã xông vào hố đất. Lục Ly đến gần thần văn thì vòng qua bên cạnh. Hắn không dám đụng chạm thần văn, sợ quái vật kia thoáng chốc vọt ra. Tốc độ của Lục Ly rất chậm, hắn dán sát cung điện ngầm, rất dễ dàng kinh động quái vật kia. - Ủa? Diêm Phượng Minh lao xuống dưới, bởi vì không thể vươn ra thần niệm, cho nên hắn ban đầu cũng không có phát hiện có gì không đúng. Mãi đến khi chui sâu xuống lòng đất vạn dặm, hắn mới phát hiện lòng đất có thần văn. Trên mặt hắn lộ ra ngạc nhiên nghi ngờ, chợt khựng lại. “Là lúc này!” Lục Ly cảm thụ Diêm Phượng Minh ngừng lại, lập tức truyền âm cho Huyết Linh Nhi: “Huyết Linh Nhi xúc động thần văn, tiếp đó tự ngươi chạy trốn!” Lục Ly truyền lời xong lấy ra Thần Sơn, chui vào, Thần Sơn biến nhỏ, thu lại hơi thở biến thành một cục đá. Đây là sách lược mà hắn suy nghĩ kỹ từ lâu, Thần Sơn là bí bảo, có thể che giấu hơi thở của hắn, quái vật kia sau khi đi ra rất có thể sẽ không nhìn hắn, khóa chặt Diêm Phượng Minh rồi công kích. Oong! Thần văn trong cung điện ngầm tỏa sáng rực rỡ, giống như kho báu bị mở ra. Diêm Phượng Minh càng thêm kinh ngạc, đều quên truy sát Lục Ly, cho rằng phát hiện một kho báu kếch sù. Oong! Thần văn mấp máy, sau đó cánh cửa lớn mở ra, một quái vật giòi to lớn lao ra khỏi cửa, hơi thở hung hăngtràn ngập khắp nơi, cuối cùng khóa chặt Diêm Phượng Minh. - A? Diêm Phượng Minh cảm giác được nguy cơ, trong tay hắn xuất hiện một thanh chiến đao lớn, chém mạnh về phía quái vật. Trong một con mắt của quái vật bắn ra tia sdáng đỏ, xẹt qua bắn trúng Diêm Phượng Minh. Bùm! Diêm Phượng Minh cùng giòi bọ đều bị đánh bay, trên đầu con giòi bị chém ra một vết máu, Diêm Phượng Minh cũng phun ra búng máu. Con giòi dũng mãnh không sợ chết, lập tức xông lên, thè cái lưỡi đỏ thẫm ra định quấn lấy Diêm Phượng Minh. “Tuyệt!” Lục Ly thông qua Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng được tình huống bên kia, hắn khống chế Thần Sơn chậm rãi di động, trốn hướng phương xa. Diêm Phượng Minh không lùi, cũng không đuổi theo Lục Ly, ngược lại tử chiến với con giòi. Diêm Phượng Minh xem trọng kho báu trong cung điện, định chém giết giòi bọ rồi đi vào tìm hiểu rõ ràng. Còn về Lục Ly? Lối ra trong Âm Sát Thiên Khanh cực kỳ khó tìm, Diêm Phượng Minh không tin Lục Ly có thể dễ dàng tìm được, đợi hắn được đến kho báu trong mộ cổ rồi mới đuổi theo giết cũng không muộn. Bùm! Lục Ly khống chế Thần Sơn phá đấ mà ra, hắn lắc người ra Thần Sơn, đưa tin cho Huyết Linh Nhi: “Huyết Linh Nhi, đi phía tây, chúng ta hội hợp ở bên kia.” “Chủ nhân!” Huyết Linh Nhi cách Lục Ly không xa, có liên kết tinh thần rất mạnh, có thể dễ dàng truyền âm. Huyết Linh Nhi đưa ra yêu cầu kỳ lạ: “Ta muốn vào trong mộ cổ nhìn xem!” “Nhìn xem?” Lục Ly nhướng mày truyền âm hỏi: “Bên trong có gì đẹp mà xem? Ngươi là linh thể, cho dù có báu vật cũng mang không ra.” “Ta cảm giác bên trong có đồ tốt!” Huyết Linh Nhi truyền âm nói: “Bên trong có một loại thiên địa thần dịch, ta cảm giác nếu như có thể hấp thu một ít sẽ trợ giúp cực kỳ lớn cho ta. Bây giờ quái vật thủ mộ đang đánh nhau, là cơ hội cực kỳ tốt.” “A?” Huyết Linh Nhi rất ít như vậy, nếu nó kiên trì, Lục Ly cũng không nói thêm cái gì, hắn suy nghĩ một hồi, cắn răng nói: “Ta cho ngươi thời gian một nén hương, nếu qua một nén hương mà ngươi vẫn không ra thì ta đi trước!” Tuy rằng giờ phút này Diêm Phượng Minh cùng quái thú đại chiến, đều không có thời gian xử Lục Ly, nhưng hắn quyết định phải cẩn thận hơn, nơi đây quá nguy hiểm, nên cố gắng nhanh chóng rời đi. Nguyên nhân Diêm Phượng Minh ở lại đại chiến với quái vật thủ mộ rất đơn giản, hắn hoài nghi mộ cổ ngầm là mộ của Âm Sát Lão Ma năm xa. Nhiều cường giả tìm hơn mười vạn năm đều không tìm mộ địa này, hắn ngoài ý muốn phát hiện, tự nhiên không thể bỏ qua. Lúc Âm Sát Thiên Khanh xuất hiện thì Diêm Phượng Minh còn là một thiếu niên, là tiểu đệ tử bình thường của Hắc Viêm Điện. Diêm Phượng Minh có nghe một số tin đồn về Âm Sát Thiên Khanh, sau này hắn trở thành trưởng lão gia tộc càng biết nhiều bí ẩn hơn. Truyền thuyết là thật, Âm Sát Lão Ma đúng là cường giả từ Tam Trọng Thiên xuống, bị thương nặng trong Tam Trọng Thiên rồi trốn đến Nhị Trọng Thiên. Âm Sát Lão Ma cắn nuốt sinh mệnh nguyên lực của tất cả người trên Âm Sát Đảo, hoa cỏ cây cối đều héo tàn cũng là bởi vì bị hắn hấp thu sinh mệnh nguyên lực. Âm Sát Lão Ma định dùng sinh mệnh nguyên lực của nhiều người và hoa cỏ cây cối chữa khỏi vết thương của mình, đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn chết rồi. Mộ của Âm Sát Lão Ma luôn là iđều bí ẩn, bởi vì năm đó rất nhiều cường giả Nhị Trọng Thiên tiến vào tìm kiếm, lại không tìm được bất cứ manh mối, bao gồm người mạnh nhất Nhị Trọng Thiên thời ấy đi vào vẫn không tìm ra mộ địa của Âm Sát Lão Ma. Rất nhiều người hoài nghi Âm Sát Lão Ma phá hủy cơ thể của mình, kho báu cũng đều bị hắn chấn vỡ, nếu không thì nhiều cường giả như vậy không thể nào không sưu tầm ra được. Không ngờ Diêm Phượng Minh ở trong lòng đất phát hiện một tòa cung điện ngầm. Nếu không có con quái thú cường đại này, có lẽ Diêm Phượng Minh sẽ không để bụng, cho rằng chỉ là một tòa cung điện bình thường. Hiện tại xuất hiện một con quái thú cường đại như vậy, sức chiến đấu không chênh lệch với hắn bao nhiêu, điều này khiến Diêm Phượng Minh vừa mừng vừa sợ. Cung điện lòng đất này rất có thể là mộ địa của Âm Sát Lão Ma, có lẽ năm đó cung điện ẩn tàng trong tiểu thế giới nào đó, theo thời gian trôi qua cung điện bay ra tiểu thế giới. Hoặc nơi này vốn có thần văn cường đại che giấu tòa cung điện, hiện tại thần văn buông lỏng, cung điện mới hiển lộ ra.
Chương 2713 Mảnh nhỏ Thần Binh Thánh Hoàng
Bất kể như thế nào, Diêm Phượng Minh đều quyết định chém giết con quái thú kia đi vào trong thăm dò. Nếu như có thể được đến kho báu bí mật của Âm Sát Lão Ma thì có ý nghĩa lớn hơn giết mười Lục Ly nhiều, sẽ để lại Thần Khí trấn điện hoặc thần thuật cho Hắc Viêm Điện, khiến Hắc Viêm Điện trở thành thế lực lớn cao nhất trong Nhị Trọng Thiên. Ầm ầm ầm! Diêm Phượng Minh quái thú giòi chiến đấu rất khủng bố, Lục Ly đã trốn xa mấy nghìn dặm vẫn có thể nghe thấy bên kia truyền đến tiếng gầm rú. Mặt đất và bầu trời rung rinh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ngân hà to lớn rớt xuống gây động đất. Đã qua nửa nén hương, Huyết Linh Nhi còn chưa trở về. Lục Ly không sốt ruột, bởi vì bên kia chiến đấu rất kịch liệt, phỏng chừng thời gian ngắn không kết thúc được. Rất rõ ràng Diêm Phượng Minh muốn đánh chết quái vật giòi, muốn đi tìm bảo bối, trước mắt không rảnh quan tâm Lục Ly. Ầm ầm ầm! Trời sụp đất nứt, sát khí tung hoành, hơi thở khủng bố từ ngoài mấy nghìn dặm truyền đến, Lục Ly lại lần nữa kiến thức sự cường đại của Tam Kiếp đỉnh phong. Sức chiến đấu của Diêm Phượng Minh nghe khiến người sợ, quái vật giòi có thể đánh với hắn lâu như vậy, thực lực cũng mạnh lạ thường. Lại qua nửa né hương, truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên trong đầu Lục Ly: “Chủ nhân, ta lấy được rồi, nhưng... còn có nhiều thiên địa thần dịch, ta có thể hấp thu thêm một ít không?” Tính cách của Huyết Linh Nhi không dằng dai, ít khi nêu yêu cầu với Lục Ly, xem ra mớ thần dịch này rất quan trọng với nó. Lục Ly nhìn phương xa, nhìn thấy lại có một ngân hà đập xuống, mặt đất rung lắc bần bật, hắn suy nghĩ một hồi truyền âm nói: “Ngươi có thể cảm ứng tình hình chiến trường được không? Diêm Phượng Minh và con giòi kia có thể đánh bao lâu?” “Phỏng chừng còn mất một khoảng thời gian!” Huyết Linh Nhi truyền âm lại: “Quái vật giòi có một loại thần thông kỳ dị, bị chém đứt thành vài khúc, chẳng những không chết ngược lại ngưng tụ ra phân thân. Giờ phút này có tám con giòi đang vây quanh Diêm Phượng Minh công kích. Ưm, người tên Diêm Phượng Minh rất cường đại, giòi bọ hẳn là không giết chết hắn được.” “Ồ?” Lục Ly ngẩn ra, không ngờ rằng giòi bọ còn có thần thông như vậy, chẳng phải là càng giết càng nhiều? Diêm Phượng Minh khó mà thoát thân trong thời gian ngắn. Hắn suy nghĩ một hồi truyền âm nói: “Vậy ngươi đi hấp thu thần dịch đi, đừng thmal am quá, vừa đủ là được.” “Rồi, ta biết.” Huyết Linh Nhi đáp lại, qua giây lát nó lại lần nữa truyền âm: “Phải rồi chủ nhân, thần dịch này ước chừng trợ giúp cho thân thể của chủ nhân, có muốn đi hấp thu một ít? Mặt khác, bên cạnh quan tài cổ kia dường như có một miếng sắt đen tàn khuyết, ta cảm giác miếng sắt đó cực kỳ cường đại, mặt trên ít nhất có mấy vạn thần văn, còn là thiên nhiên hình thành, là một món chí bảo!” “Thứ gì mấy vạn thần văn? Còn là tàn khuyết?” Lục Ly rung động mạnh, mộ cổ có thhủ mộ thủ cường đại như vậy, người trong quan tài cổ chắc chắn siêu mạnh mẽ, báu vật này tuyệt đối là chí bảo. Huyết Linh Nhi là linh thể, nó không cách nào thu hồi báu vật, trừ phi luyện hóa báu vật kia. Báu vật cướp từ chỗ Trương Thiên Hạo, Huyết Linh Nhi luyện hóa lâu như vậy đều không luyện hóa thành công, thần thiết này cho dù đưa Huyết Linh Nhi mấy tháng cũng không luyện hóa được. Mặc kệ Diêm Phượng Minh và giòi bọ cuối cùng bên nào thắng bên nào thua thì sẽ có một bên đi vào mộ cổ, đến lúc đó Huyết Linh Nhi phỏng chừng đều sẽ bị chấn chết, cho nên muốn lấy thần thiết thì Lục Ly phải đi. Có đi hay không? Trong lòng Lục Ly giằng xé, một bên là sức hấp dẫn của trọng bảo, một bên là nguy hiểm to lớn. Trong mộ cổ có lẽ sẽ gặp phảin hiều nguy cơ không đoán trước được, ít nhất bị Diêm Phượng Minh và con giòi phát hiện, bên nào chặn đường đi thì Lục Ly cũng chết chắc. “Huyết Linh Nhi, trong mộ cổ trừ quan tài cổ ra còn có cái gì? Có thần văn tuyệt sát cường đại gì đó không? Lục Ly trầm ngâm mười giây sau truyền âm hỏi, Huyết Linh Nhi đáp lại: “Có, nhưng ta có thể giúp ngươi tra xét, chỉ cần dựa theo tuyến đường ta cung cấp thì sẽ không sao.” “Được!” Lục Ly cắn răng, quyết định liều một phen. Bởi vì hắn phát hiện chỗ Diêm Phượng Minh và con giòi đánh nhau là trên cao, nếu Lục Ly âm thầm từ lòng đất đi qua thì vẫn có một ít cơ hội. Khi Lục Ly đã quyết định thì làm việc nhanh gọn dứt khoát, lập tức xông vào lòng đất, trực tiếp xuống sâu vạn trượng, rồi lặng lẽ lẻn tới cung điện ngầm. Lục Ly không dùng chút xíu Thần Lực nào, bởi vì rất dễ dàng bị cảm ứng được, hắn chỉ dựa vào thân thể xoắn nát đất đá tiến lên, làm vậy tuy tạo ra chút tiếng động, nhưng giờ phút này mặt đất không ngừng rung động, chút động tĩnh của hắn sẽ không dẫn tới Diêm Phượng Minh cùng giòi bọ chú ý. Hắn thông qua mặt đất chấn động, đồng thời thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía, phán đoán địa điểm và tình huống chiến đấu của con giòi và Diêm Phượng Minh. “Sắp rồi!” Lục Ly cảm ứng một phen, xác định chiến đấu cực kỳ kịch liệt, Diêm Phượng Minh và con giòi đều sẽ không để ý hắn. Tốc độ của hắn vội vàng tăng nhanh, một đường tới gần mộ cổ, mất thời gian một nén hương, Lục Ly đến gần mộ cổ. “Chủ nhân, vào từ đây!” Trong mộ cổ có một cánh cửa, là cửa mà con giòi lao ra, xúc tu của Huyết Linh Nhi từ bên trong vươn ra ngoài cửa, truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly. Vèo! Cơ thể Lục Ly xông vào, lao vào một cung điện to lớn. Ánh mắt của hắn xem xét bốn phía, rất nhanh khóa chặt một quan tài cổ thanh đồng to lớn. - Ui! Lục Ly cảm ứng, hút ngụm khí lạnh. Quan tài cổ ngăn cách tất cả khí cơ, nhưng Lục Ly vẫn cảm thụ được chút hơi thở khủng bố tràn ra ngoài, cảm giác như bên trong chôn xác thần long trên cửu thiên. “Thần thiết!” Lục Ly liếc qua, khóa chặt một mảnh thần thiết tàn khuyết đặt trên một bệ ngọc bên cạnh quan tài cổ. Thần thiết kia rõ ràng là miếng sắt còn lại của một món báu vật vỡ vụn, Lục Ly nhìn rồi thì không dời ánh mắt được nữa. “Không lẽ đây là mảnh nhỏ của Thần Binh Thánh Hoàng?”
Chương 2714 Lấy thần thiết vào tay
\Trong lòng Lục Ly hiện ra một ý niệm, tuy rằng chưa từng gặp mảnh nhỏ của Thần Binh Thánh Hoàng, chỉ đơn thuần bằng vào cảm giác đã khiến hắn cho rằng như vậy. Lục Ly cảm giác binh khí này mạnh hơn mảnh nhỏ đồ sát của Phó công tử gấp trăm lần trở lên. Trong Tiên Cung, nhóm người Phó công tử, Tần công tử đều mang theo bí bảo, Tần công tử có một món Ngụy Thánh Binh, phó công tử cầm một mảnh nhỏ đồ sứ bản sao của Thánh Binh, bao gồm Lục Ly cũng lấy được một tiểu ấn từ chỗ Diêm công tử. Những bí bảo này đều rất mạnh, mảnh thần thiết tàn khuyết này cho Lục Ly cảm giác còn mạnh hơn Trần Vương Ấn gấp trăm lần. Đây là khái niệm gì? Nó chỉ là mảnh nhỏ, nếu như là binh khí trọn vẹn thì mạnh cỡ nào nữa? Căn bản không cách nào tưởng tượng! Lục Ly không dám nhúc nhích lung tung, nương ánh sáng mờ nhìn quét bốn phía, đại điện này không có gì cả, trừ quan tài cổ thanh đồng ra chỉ có mảnh thần thiết này và một bệ ngọc. Bệ ngọc khác nâng một cái thau lớn, bên trong có một ít chất lỏng màu trắng, xúc tu của Huyết Linh Nhi thò vào cái thau, đang từng chút một hấp thu thần dịch. “Chủ nhân hãy đi theo ta!” Huyết Linh Nhi truyền âm vang lên, trịnh trọng dặn dò: “Chủ nhân tuyệt đối đừng đụng chạm quan tài cổ kia, ngoài quan tài đều là tuyệt sát thần văn, phỏng chừng Diêm Phượng Minh tiến vào đụng chạm đều có thể bị đánh chết!” “Cái gì?” Lục Ly vẻ mặt kinh ngạc, cường giả chôn trong quan tài cổ này là ai? Chẳng lẽ là chí cường giả của Tam Trọng Thiên? Nếu không thì tại sao có thể bố trí ra thần văn khủng bố như vậy? phải biết rằng Diêm Phượng Minh chính là cường giả hàng đầu Nhị Trọng Thiên. Nhị Trọng Thiên hẳn là không có Tứ Kiếp Thiên Thần, Tam Kiếp đỉnh phong là người mạnh nhất. Xúc tu của Huyết Linh Nhi từ lòng đất chui lên dẫn đường cho Lục Ly đi. Lục Ly cẩn thận dè dặt tiến lên, một bước đều không dám đi nhầm, sợ xúc động tuyệt sát thần văn bị đánh giết. Đi rồi mười trượng, Lục Ly phát hiện không có nguy hiểm, bước chân nhanh hơn. Huyết Linh Nhi mang theo Lục Ly vòng qua quan tài, từng bước đến gần bệ ngọc đặt thần dịch. Huyết Linh Nhi truyền âm: “Chủ nhân, dưới bệ ngọc thần dịch đều là tuyệt sát thần văn, trên bệ cũng có, chủ nhân xem thử có cách nào thu cái thau này không?” Lục Ly cách bệ ngọc mười trượng thì dừng, hắn suy nghĩ một hồi, ngưng tụ một bàn tay to chậm rãi chậm rãi chộp hướng thau to. Bàn tay to bắt lấy thau ngọc, Lục Ly khống chế bàn tay rút về, nào ngờ thau to không nhúc nhích chút nào, Lục Ly không bê được. Oong! Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu bay đi, đến bên trên thau ngọc, Thiên Tà Châu ánh sáng lấp lánh thu tất cả thần dịch trong thau to. “Đi, đi bên kia!” Lục Ly mừng rỡ, Huyết Linh Nhi rút về xúc tu, dẫn đường Lục Ly vòng qua quan tài cổ đi hướng bên kia. Lục Ly cách mười trượng vòng qua quan tài cổ, toàn thân đều căng thẳng, cảm giác linh hồn rung động. Trong quan tài cổ truyền ra từng luồng hơi thở kỳ diệu khiến hắn áp lực tới cực điểm, cảm giác máu không chảy nổi, không thở được. Cách bệ ngọc khác chỉ có trăm trượng, Lục Ly cũng không có tiêu phí quá nhiều thời gian, chỉ đi mười mấy giây giây. Nhưng Lục Ly cảm giác như đi một năm, mồ hôi ướt cả người, ướt nhẹp quần áo. Rốt cuộc, Lục Ly đứng cách bệ ngọc mười trượng, hắn không dám tiến lên, bởi vì bốn phía cùng là tuyệt sát thần văn. Muốn giành được thần thiết thì vẫn phải lấy cách không khí. Lục Ly cũng thả ra một bàn tay to muốn bắt lấy thần thiết, nhưng thần thiết không nhúc nhích chút nào, nặng như một ngọn núi, không chộp lấy được. Lục Ly lại thả ra Thiên Tà Châu bay đi, muốn dùng Thiên Tà Châu thu hồi, nhưng lần này Thiên Tà Châu khiến Lục Ly thất vọng rồi. Thiên Tà Châu ánh sáng lấp lánh mấy lần, thần thiết không nhúc nhích, Thiên Tà Châu không thể thu thần thiết vào. “Thần Sơn, chỉ có thể trông chờ ngươi!” Lục Ly khống chế Thần Sơn bay đi. Thần Sơn cũng là bí bảo, tuy rằng là tàn khuyết, nhưng không biết mạnh hơn Thiên Tà Châu bao nhiêu lần, trong Thần Sơn còn có một khí linh, rất có linh tính. Thần Sơn biến thành núi nhỏ cỡ nắm tay, bay qua lơ lửng trên bệ ngọc, sau đó Thần Sơn ánh sáng lấp lánh, một lực hút mãnh liệt bao trùm thần thiết. Oong! Thần thiết rung nhẹ, phát ra tiếng vang khẽ, Lục Ly cảm giác linh hồn run lên, giống như trong lòng bị người đâm một đao. - Hú! Vào thời khắc này, con giòi ở trên cao đột nhiên phát ra một tiếng kêu lớn, tiếng huýt gió cực kỳ lớn, truyền xuống dưới, khiến Lục Ly nghe vô cùng rõ ràng. “Tiểu Lục, mau thu thần thiết, nếu không thì quái vật giòi sẽ trở về!” Lục Ly kinh hãi, thần thiết rung rinh, có lẽ con giòi cảm ứng được, Lục Ly nhất định phải lập tức rời đi, nếu không thì giòi bọ trở về, hắn muốn trốn cũng không được. Oong! Thần Sơn ánh sáng chói lòa, mặt trên lấp lánh hoa văn, từng dải sáng bay ra bao phủ thần thiết. Thần thiết lại lần nữa run lên, tiếp đó bay lên, thoáng chốc bị Thần Sơn thu vào. “Đi!” Huyết Linh Nhi chui vào người Lục Ly, hắn bay hướng cánh cửa, Thần Sơn cũng bay vọt tới, bị Lục Ly chộp trong tay. Vèo! Lục Ly điên cuồng xông ra ngoài, mới vừa lao ra liền cảm ứng được mặt đất run lên, một con con giòi to chui hướng lòng đất. Oong! Lục Ly thả ra Long Dực, lao nhanh về dường cũ. Con giòi cảm ứng được Lục Ly muốn chạy trốn, trong một mắt bắn ra tia sáng đỏ về phía Lục Ly. - Nghiệt súc, còn muốn trốn? Mặt trên truyền đến tiếng quát, động đất mãnh liệt, con giòi phát ra tiếng hú đau đớn, xem ra là bị Diêm Phượng Minh đánh bị thương. “Đi!” Lục Ly né ánh sáng đỏ, trong lòng mừng rỡ, Diêm Phượng Minh cho rằng giòi bọ muốn trốn cho nên điên cuồng công kích, vừa lúc giúp Lục Ly một phen. Nơi này không có thần niệm, Diêm Phượng Minh hẳn là không biết Lục Ly lấy hạt dẻ trong lò lửa, cuỗm đi kho báu bí mật trong địa cung. Vèo! Lục Ly theo lòng đất đi qua, chạy ra ngoài vạn dặm, hắn theo mặt đất vọt ra, cảm ứng một chút, phát hiện phương xa lại kịch liệt khai chiến, thoáng chốc như trút được gánh nặng. “Không đúng!” Đột nhiên, Lục Ly cảm giác hố đất sau lưng mình truyền đến rung động, hơi thở hung hăng ập đến.
Chương 2715 Quỷ châu
Lục Ly thay đổi sắc mặt, quái thú giòi đuổi theo? Bên kia Diêm Phượng Minh đang kịch chiến mà, không lẽ phân thân đuổi theo? “Đi!” Lục Ly mặc kệ Long Dực vỗ, bước chân bước ra, không gian hơi rung động, hắn hóa thành một luồng sáng bay hướng phương xa. Tốc độ của hắn quá nhanh, giòi bọ đuổi không kịp. - Hú hú! Một con giòi chui ra từ hố đất mà Lục Ly đã lao ra, ngửa mặt lên trời phát ra mấy tiếng hú. Nó không đuổi theo, nhìn phương hướng Lục Ly rời đi, lại chui vào lòng đất. “Giàu, giàu rồi!” Lục Ly một hơi bay ra mấy trăm vạn dặm, sau lưng không còn động tĩnh gì, trên mặt hắn mới lộ ra nét vui mừng. Mạo hiểm là đáng giá, hắn được đến một món trọng bảo, báu vật này rất có thể là mảnh nhỏ của Thần Binh Thánh Hoàng. Báu vật này tuyệt đối vượt qua bảo bối trấn điện của nhiều thế lực lớn, luyện hóa rồi thì sức chiến đấu của hắn sẽ tăng vọt, thậm chí có thể đối kháng cường giả Nhị Kiếp hậu kỳ. “Đi xa thêm chút đã!” Lục Ly đổi hướng bay về phía mạn tây bắc, hắn không xuống lòng đất, sợ để lại dấu vết. Hắn cũng không dám bay quá cao, bay sát mặt đất. Lần này bay một ngày Lục Ly mới ngừng lại, hắn không biết đã bay bao xa, hơn nữa hắn còn đổi phương hướng ba lần. Nếu Diêm Phượng Minh không thể khóa chặt phương vị của hắn, muốn dễ dàng tìm được hắn là tuyệt đối không thể nào. “Được rồi!” Lục Ly tìm một sơn động bay vào, vào trong rồi lập tức muốn truyền tống thần thiết ra ngoài để ngắm, nhưng hắn thử mà thần thiết vẫn ở yên trong Thần Sơnkhông nhúc nhích chút nào, không cách nào truyền tống ra. “Thế là sao?” Không thể truyền âm thần thiết ra thì sao luyện hóa? Không thể luyện hóa thì không dùng được. Lục Ly lại thử mấy lần, vẫn như cũ không cách nào truyền tống ra, hắn lắc người, đi vào Thần Sơn. Một miếng thần thiết yên lặng lơ lửng trong đại điện. Lục Ly tới gần, cẩn thận quan sát thần thiết. Thần thiết này trong đen ánh chút màu vàng, thoạt trông rất là bất phàm, mặt trên rậm rạp thần văn, thần văn ẩn vào trong, giống như tự nhiên sinh ra, không giống về sau khắc lên. Thần thiết chỉ to cỡ bàn tay, bốn phía đều có lỗ hổng, rõ ràng là một mảnh nhỏ. Từ lỗ hổng có thể thấy nguyên iếng thần thiết đều trải đầy thần văn, không chỉ riêng là bên ngoài, bên trong cũng ẩn chứa thần văn, không biết có bao nhiêu tầng. Thần văn không có ánh sáng lấp lánh, cũng không có hơi thở cường đại tràn ngập, nhưng bất cứ người nào nhìn một cái trong lòng đều sẽ rung động. Đây là cảm thụ đến từ bản năng, giống như một Thiên Thần rơi vào thế gian, dù ngụy trang giỏi cỡ nào thì giơ tay nhấc chân cũng sẽ khiến người ta cảm giác khác biệt. Tay Lục Ly chậm rãi vươn hướng thần thiết, khi chạm vào thần thiết thì tay đột nhiên run lên, hắn cảm giác như sờ vào hàn thiết vạn năm, lạnh lẽo truyền khiến linh hồn của hắn vào thời khắc này dường như kết băng. - Chí bảo! Lục Ly tặc lưỡi lấy làm lạ, trong tay xuất hiện Thần Lực, thử luyện hóa thần thiết, nhưng rót Thần Lực vào cảm giác như bùn chảy vào biển, không nhấc lên chút gợn sóng. Suốt nửa canh giờ, Lục Ly không có biện pháp, khiến Huyết Tiên Đằng vươn xúc tu ra, xem thử có thể phá giải thần văn. Nếu phá giải không được thì chắc chắn không dùng được thần thiết, chỉ có thể nhìn xem. Xúc tu của Huyết Linh Nhi thò vào, Lục Ly một bên kiên nhẫn chờ đợi. Qua nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi mới truyền âm ra: “Chủ Nhân, có thể sử dụng miếng thần thiết này, hẳn là đã bị người luyện hóa, chỉ cần phá giải thần văn, khó quá, với năng lực hiện tại của ta thì không thể!” “Không thể?” Lục Ly trong mắt lộ ra một chút thất vọng, Huyết Linh Nhi truyền âm câu tiếp theo khiến hắn lại dấy lên một tia hy vọng: ”Nhưng ta hấp thu thêm một ít thần dịch có lẽ sẽ lại lần nữa tiến hóa, không chừng có hy vọng phá giải thần văn này.” “Tốt, mau đi hấp thu!” Thiên Tà Châu trong tay Lục Ly lóe tia sáng, một thau ngọc xuất hiện, trong thau đựng thần dịch nhiều cỡ một thùng, xúc tu của Huyết Linh Nhi lập tức thò vào, chậm rãi hấp thu. Huyết Linh Nhi hấp thu lượng rất ít, qua cả buổi thần dịch mới chỉ thiếu chút xíu, dường như trong thần dịch này ẩn chứa năng lượng đặc biệt bá đạo, nó không có thể hấp thu quá nhiều. Lục Ly lắc người ra ngoài, bố trí bốn phía. Lục Ly bố trí hai truyền tống trận đơn hướng trong sơn động, bố trí rất nhiều cấm nhỏ trong phạm vi mấy chục vạn dặm. Tuy những cấm chế nhỏ này có lẽ sẽ bị Diêm Phượng Minh xuyên thấu, nhưng an toàn hơn là không có gì. Bận rộn một ngày, Lục Ly về đến sơn động, Huyết Linh Nhi còn đang hấp thu thần dịch, hơn nữa hấp thu lượng đặc biệt ít, qua một ngày mà mới chỉ hấp thu cỡ ngón tay cái. Lục Ly ngồi xếp bằng ở một bên tu luyện, yên lặng chờ đợi. Qua bốn ngày thì Huyết Linh Nhi ngừng hấp thu, cả người nó phát sáng, lấp lánh chiếu sáng toàn bộ đại điện. “Tiến hóa?” Lục Ly mừng rỡ, Huyết Linh Nhi tiến hóa một lần sẽ có tiến bộ rất lớn, năng lực về cảm ngộ Thần Lực pháp trận tăng lên mảng lớn, đây là thiên phú thần thông của bộ tộc chúng nó tiến hóa theo. Huyết Linh Nhi luôn phát sáng, lấp lánh hết nửa ngày, phát sinh việc khiến Lục Ly kinh ngạc, Huyết Linh Nhi phân thân, một đầu dây leo tách ra bốn rễ dây, màu sắc bốn rễ dây khác nhau, đỏ vàng xanh kim, bốn màu sắc hoàn toàn khác nhau, rất là kỳ dị. Qua một canh giờ, Huyết Tiên Đằng dần thu về ánh sáng, nó truyền âm: “Chủ nhân, ta tiến hóa, xuất hiện ba phân thân. Về sau ta tham ngộ thần văn sẽ càng nhanh, bốn phân thân có thể cùng lúc tham ngộ, xác minh với nhau, hiệu suất sẽ tăng lên rất nhiều.” “Giỏi!” Lục Ly mừng rỡ, tạo nghệ thần văn của Huyết Linh Nhi càng mạnh thì về sau trợ giúp hắn càng lớn. Ít nhất có thể giúp hắn phá giải thần văn trên bí bảo, khiến hắn có thể thoải mái khống chế báu vật rồi. Huyết Linh Nhi truyền âm: “Chủ nhân, ta đã không cần mớ thần dịch này, ngươi có thể luyện hóa!” Lục Ly nhướng mày hỏi: “Tại sao không cần? Còn có nhiều thần dịch như vậy, ngươi hoàn toàn có thể toàn bộ hấp thu, tranh thủ tiến hóa thêm lần nữa.” “Vô dụng!”

Ads
';
Advertisement