Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 2706 Âm sát thiên khanh
Lão nhân Tam Kiếp đỉnh phong ở phía sau mắt lấp lóe, trong tay hắn cũng xuất hiện một loại đan dược màu đen, nhưng có chút chần chừ, không dám ăn. Nếu ăn vào đan dược này cũng có thể khiến tốc độ, sức chiến đấu của hắn đều tăng lên, nhưng sẽ tiêu hao thọ nguyên ít ỏi của hắn. Hắn vốn không sống được một, hai năm, giờ cứng rắn ăn loại đan dược này, không chừng lần này giết Lục Ly, còn chưa về đến thành Hắc Viêm thì đã về chầu trời. - Thôi! Cuối cùng hắn không dám ăn, bởi vì còn chưa dặn dò sắp xếp việc trong gia tộc, nếu hắn chết ở bên ngoài, có lẽ sau này mạch của hắn sẽ bị trong Hắc Viêm Điện chèn ép, hắn nhất định phải để dành thọ nguyên trở lại bố trí một ít hậu thủ. - Đuổi theo! Lão nhân không có buông bỏ, hắn rất rõ ràng Lục Ly ăn loại đan dược này thì dược lực có thời hạn, chờ dược lực qua đi, Lục Ly sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, đến lúc đó càng dễ dàng bóp chết. - Ta là Diêm Phượng Minh, truyền mệnh lệnh của ta, võ giả trên tất cả đảo của Hắc Viêm Điện xuất động, truy tung Địa Ngục Sát Thần, kịp thời truyền tin về hắn! Khi đi qua thành trì trong một đảo lớn, thần niệm của Tam Kiếp đỉnh phong khóa thành chủ, truyền âm. Một thành chủ lập tức bay lên, quỳ ở giữa không trung nói: - Kính chào Phượng Minh lão tổ. Tam Kiếp đỉnh phong phớt lờ thành chủ, hóa thành một luồng sáng tiếp tục đuổi theo phương hướng Lục Ly bay đi. Giữa Tam Kiếp đỉnh phong và Lục Ly đã cách xa mấy nghìn dặm, hiện giờ chỉ mơ hồ thấy một đốm nhỏ. Nếu tiếp tục thế này, hắn sẽ mất bóng dáng của Lục Ly, nhưng hắn cũng không có quá lo lắng. Bởi vì chỉ phong thứ nhất của hắn đánh trúng Lục Ly, trong chỉ phong ẩn chứa năng lượng đặc biệt, hắn có thể thông qua năng lượng miễn cưỡng cảm ứng được phương hướng của Lục Ly. - Dược lực này cùng lắm là một canh giờ. Mắt lão tổ tông Diêm gia tràn ngập trào phúng, một canh giờ, hắn không tin Lục Ly có thể chạy trốn lên trời. Hắn đã truyền mệnh lệnh, đến lúc đó võ giả của tất cả hải đảo lân cận sẽ xuất động, có thể thoải mái khóa chặt tuyến đường chạy trốn của Lục Ly. Hắn một đường truy sát, sớm muộn gì có thể tìm được Lục Ly, tươi sống bóp chết. Diêm Phượng Minh truyền xuống mệnh lệnh, toàn bộ Hắc Viêm Điện lập tức hành động. Tất cả trưởng lão của Hắc Viêm Điện xuất động, triệu tập tất cả võ giả đi các đảo lớn, tất cả tản ra khu vực biển, theo dõi hành tung của Lục Ly. Các loại Đường của Hắc Viêm Điện vận chuyển, hiệu suất phi thường cao, hành tung của Lục Ly luôn bị khóa. Cao tầng của Hắc Viêm Điện khiếp sợ không thôi, một vị lão tổ tông tự mình xuất động mà vẫn bị Lục Ly trốn, lão tổ tông còn đuổi không kịp? Không thể không triệu tập võ giả gia tộc theo dấu, năng lực chạy trốn của Lục Ly khiến cao tầng Hắc Viêm Điện kinh thán. Lục Ly đang bay trong không trung, bay đường thẳng, người của Hắc Viêm Điện muốn không biết hành tung của hắn cũng khó. Thường thì Lục Ly bay qua các đảo nhỏ liền bị người ở phía dưới tra xét được. Lục Ly không có biện pháp, sau lưng có thương, vết thương còn có từng luồng năng lượng màu đen kỳ dị không ngừng ăn mòn thân thể của hắn. Cho nên vết thương của hắn trong thời gian ngắn căn bản không có biện pháp khép lại, trên người còn đang chảy máu. Nếu đang chảy máu, vậy hắn xuống biển hay không đều không khác nhau, thám báo có thể từ mùi máu tươi trong biển một đường truy tung đến hắn. Hắn muốn đi trong đáy biển thì không thể hoàn toàn che giấu hành tung. Lục Ly đành bay với tốc độ cao nhất, rời xa lão tổ Diêm gia càng xa càng tốt, tranh thủ trong nửa canh giờ chữa lành vết thương, đồng thời che giấu hành tung ẩn nấp vào. Lục Ly liên tục ăn mấy viên dược chữa thương hàng đầu, vết thương rốt cuộc không tiếp tục khuếch tán, bắt đầu chậm rãi khép lại. Nhưng muốn hoàn toàn khép lại phỏng chừng ít nhất cần nửa canh giờ, tức là trong nửa canh giờ này Lục Ly vẫn không thể che giấu hành tung. Chỉ có thể trốn! Lục Ly như một con thỏ run sợ điên cuồng trốn về phía đông bắc, mỗi cách thời gian một nén hương hắn sẽ thay đổi hướng, tránh cho lão tổ Diêm gia mở ra vực môn chặn đường ở phía trước. Tất cả đảo của Hắc Viêm Điện đều ồn ào lên, vô số võ giả từ trong đảo nhảy vọt ra, lao đi khu vực biển bốn phương tám hướng. Trong tay bọn họ cầm một miếng ngọc phù, bọn họ được đến mệnh lệnh rất đơn giản, trông thấy một Nhất Kiếp Thiên Thần có cánh chim màu bạc, mang mặt nạ bằng đồng xanh liền bóp nát ngọc phù. Người người đổ xô tìm tòi! Hắc Viêm Điện triệu tập trăm vạn võ giả phủ lên khu vực biển lân cận, mặc kệ Lục Ly bay về hướng nào đều sẽ bị võ giả phát hiện tung tích. Thông qua ngọc phù bị bóp nát, các trưởng lão Hắc Viêm Điện có thể thoải mái phán đoán ra tuyến đường Lục Ly chạy trốn. Thập Tam trưởng lão phái ra mười mấy trưởng lão lao hướng hải đảo chặn đầu trên tuyến đường Lục Ly bay đi, bọn họ định chặn đầu Lục Ly, chỉ cần giữ chân Lục Ly một khoảng thời gian, Diêm Phượng Minh từ phía sau đuổi theo liền có thể dễ dàng chém giết Lục Ly. Đáng tiếc Lục Ly không ngừng biến hóa tuyến đường, hơn nữa tốc độ của Lục Ly quá nhanh, trưởng lão truyền tống mấy lần sau đều không cách nào thành công chặn đường Lục Ly. “Tiếp tục như vậy không được!” Bay nửa canh giờ, Lục Ly đều không biết đã bay bao xa, vết thương trên người của hắn đã không chảy máu nữa, nhưng năng lượng kỳ dị còn sót lại trong thân thể của hắn. Quan trọng nhất là hắn một đường bay qua, phát hiện bên dưới đều là võ giả, cảm giác bên dưới là một cái bàn cát, bên trong đều là hạt cát. Hành tung của Lục Ly luôn bị lộ, cường giả của Diêm gia một đường truy tung mà đến. “Hay là xuống biển?” Nếu xuống biển rất có thể che giấu hành tung của Lục Ly, ít nhất hiện tại thân thể của hắn đã không chảy máu nữa, nhưng tốc độ của hắn chắc chắn sẽ chậm lại nhiều. Dù sao dưới biển đều là võ giả, hắn không thể nào xông pha với tốc độ cao nhất lẩn trốn. Còn một điều khiến Lục Ly lo lắng, năng lượng kỳ dị trong cơ thể của hắn. Những năng lượng này là một loại năng lượng độc đáo, âm hồn bất tán, thời gian ngắn rất khó xua tan.
Chương 2707 Âm sát thiên khanh
Hắn suy đoán lão tổ Diêm gia rất có thể thông qua cảm ứng năng lượng trong thân thể dễ dàng tìm được hắn. Trên không trung thì không bay được, xuống biển cũng không thể, không trốn được. Mắt thấy thời gian từng chút một trôi qua, dược lực cấp tốc tiêu tan, trong lòng Lục Ly hơi trầm xuống. Hắn vẫn là khinh thường thiên hạ anh hùng, tự cho rằng dựa vào tốc độ của hắn và Long Dực là có đi khắp thiên hạ. Một nén nhang sau, hắn bay qua một tòa thành lớn, vào thời khắc này hắn đột nhiên nhận được một truyền âm: “Lục công tử, công tử nhà ta kêu ta truyền lời cho ngươi, hắn kêu ngươi lập tức trốn đi Âm Sát Đảo. Trong đảo có một Âm Sát Thiên Khanh, trong Thiên Khanh ẩn chứa một đại thế giới, bên trong rất lớn, địa hình rắc rối phức tạp, thích hợp chạy trốn ẩn giấu. Nhưng bên trong rất nguy hiểm, hắn kêu ngươi nhất định phải cẩn thận.” Truyền âm này rất là xa lạ, cũng không biết là ai truyền đến, nhưng Lục Ly nghe xong, trong đầu lập tức hiện ra bóng dáng của một người, Tần Chiến! Ít ai biết hắn họ Lục, có thể dễ dàng tìm được hắn phỏng chừng cũng là người trong thế lực lớn. Đương nhiên, trong này có lẽ có trá, lỡ như là người của Hắc Viêm Điện cố ý phái người truyền âm thì sao? Nếu Âm Sát Đảo là một nơi xử tử thì sao? Bọn họ tùy tiện truyền âm một câu, liền có thể khiến Lục Ly chủ động đi chịu chết. Lục Ly bay đi, đầu óc của hắn chuyển động trầm tư. Giây lát sau hắn lấy ra một tấm bản đồ nhìn lướt qua, rất nhanh tìm được Âm Sát Đảo, ở khu vực biển này, không quá xa, còn là một thiên đảo. “Phải rồi!” Lục Ly lại lấy ra bản đồ mà Thiên Vân Sơn Trần trưởng lão cho hắn, nhìn lướt qua phát hiện có đánh dấu Âm Sát Đảo, một trong những nơi Trần trưởng lão dặn hắn tuyệt đối không được vào. “Đi nơi này vậy!” Dồn vào chỗ chết rồi sống lại, rất nhanh sẽ tiêu hao hết dược lực, đến lúc đó Lục Ly sẽ vào giai đoạn yếu ớt, thậm chí rất có thể hôn mê. Hiện tại khắp nơi đều là người, một khi dược lực tiêu hao hết thì hắn chết chắc. Hắn lại lần nữa lấy ra bản đồ nhìn lướt qua, xác định phương hướng của Âm Sát Đảo, hắn thay đổi phương hướng bay đi mạn bắc. Tính theo cự ly trên bản đồ, với tốc độ hiện tại của hắn, tối đa hai, ba nén nhang liền có thể đến đảo này. Hiện tại tốc độ của Lục Ly quá nhanh, còn mau hơn Tam Kiếp đỉnh phong gấp mấy lần, ban đầu Lục Ly có thể trong một giây lướt qua mấy nghìn dặm, có thể tưởng tượng tốc độ hiện giờ của hắn nhanh cỡ nào. Lục Ly không ngừng bay, võ giả ở bên dưới không ngừng bóp nát ngọc phù, các trưởng lão Hắc Viêm Điện lập tức biết phương hướng và tuyến đường Lục Ly bay đi. - A? Thập Tam trưởng lão mở ra vực môn đi tới, giờ phút này cách Lục Ly không quá xa, nếu truyền tống thì tối đa một canh giờ liền có thể lại đây. Trong phủ thành chủ, Thập Tam trưởng lão trải bản đồ ra, mặt trên vẽ một tuyến đường, là đường bay hiện tại của Lục Ly. - Đi tiếp là Âm Sát Đảo, hắn sơ sẩy bay hướng đó hay cố ý bay? Thập Tam trưởng lão nhíu chặt chân mày, Âm Sát Đảo là cấm khu, nếu Lục Ly bay vào thì khó truy tung. - Hy vọng hắn đừng đi vào Âm Sát Thiên Khanh. Thập Tam trưởng lão chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, giờ phút này đi chặn lại đã muộn, phỏng chừng mệnh lệnh truyền qua thì Lục Ly đã đi vào Âm Sát Đảo. Hai nén hương sau, xuất hiện tình huống Thập Tam trưởng lão không muốn trông thấy nhất, Lục Ly đi vào Âm Sát Đảo. Thám báo ở ngoài đảo lập tức vào theo, phát hiện Lục Ly trực tiếp xông vào Âm Sát Thiên Khanh trên đảo. - Người đâu, triệu tập người đi Âm Sát Đảo, bao vây Âm Sát Đảo, đừng để hắn lặng lẽ chuồn đi! Thập Tam trưởng lão lập tức ra lệnh, theo sau suy nghĩ một hồi lại ra lệnh: - Đưa tin cho lão tổ, báo rằng Địa Ngục Sát Thần đi vào Âm Sát Thiên Khanh, để lão tổ quyết định. Âm Sát Thiên Khanh là một trong ba cấm địa Phong Bạo Hải Vực, Thập Tam trưởng lão không dám tùy ý phái người đi vào. Võ giả bình thường đi vào thì chết chắc, Lục Ly dám trốn vào nơi đó? Là trùng hợp, hay hắn sớm có dự mưu? Âm Sát Thiên Khanh rất nổi tiếng trong Phong Bạo Hải Vực, thậm chí nhiều người ở Nhị Trọng Thiên đều từng nghe nói, thí dụ như Trần trưởng lão. Lục Ly không rành về tình hình trong Nhị Trọng Thiên, cho nên lần đầu tiên nghe về Âm Sát Thiên Khanh. Truyền thuyết đảo chỗ Âm Sát Thiên Khanh là một chí cường giả từ Tam Trọng Thiên xuống dưới chiếm cứ, người này ở trong Tam Trọng Thiên trúng một loại kỳ độc, bị kẻ thù truy sát mới chạy trốn tới Nhị Trọng Thiên. Hắn đi vào Âm Sát Đảo, nguyên hòn đảo vốn có mấy chục vạn con dân, toàn bộ bị hắn độc chết, thậm chí hoa cỏ cây cối đều héo tàn, đảo này biến thành một hòn đảo chết. Sau này nghe nói có mấy cường giả Nhị Trọng Thiên lên đảo, nhưng cuối cùng không hiểu sao mọi người đều không đi ra, trong đảo xuất hiện một thiên khanh, sâu không thấy đáy, bên trong đều là thần văn khủng bố. Tùy theo thời gian trôi qua lục tục có không ít người đi vào thiên khanh tra xét, nhưng rất nhiều người sau khi đi vào đều không đi ra. Mấy vạn năm trước có một chí cường giả đi vào tra xét, truyền ra một câu nói: Dưới Tam Kiếp đi vào chết chắc, Tam Kiếp vào thì khả năng chết lên đến năm phần, Tam Kiếp đỉnh phong đi vào thì không có ý nghĩa gì. Từ đấy cái chỗ này biến thành cấm địa, dưới Tam Kiếp đi vào là chịu chết, Tam Kiếp đi vào có một nửa xác suất chết ở bên trong, Tam Kiếp đỉnh phong đi vào thì vô nghĩa, thế thì vào làm cái gì? Lục Ly đi vào, điều này khiến đám người Thập Tam trưởng lão cảm giác rất lúng túng. Võ giả dưới Tam Kiếp thì nhiều, nhưng không thể phái đi vào. Có mười mấy trưởng lão Tam Kiếp, nhưng bên trong lớn như vậy, mười mấy người đi vào có thể tìm được Lục Ly hay không còn chưa biết, lỡ mất luôn mấy người này thì lỗ to. Thập Tam trưởng lão chỉ có thể chờ đợi chỉ thị của Diêm Phượng Minh. Một canh giờ sau, mệnh lệnh của Diêm Phượng Minh truyền đến, khiến cả đám người đừng nhúc nhích, vây quanh Âm Sát Đảo là được, hắn tự mình xuống mang xác của Địa Ngục Sát Thần lên.
Chương 2708 Dưới lòng đất có thứ gì
Liên tục phá ba mươi ba thành, đồ sát hơn mười vạn người, Lục Ly vả mặt Hắc Viêm Điện sưng húp. Nếu không mang xác của Lục Ly về, chỉ công bố nói giết chết Lục Ly thì không có người tin tưởng. Lỡ như Lục Ly lại từ trong hố khanh bò ra, đến lúc đó thành trò cười lớn nhất thế giới, cho nên vì tẩy rửa sỉ nhục, phải xuống dưới mang xác chết của Lục Ly về. Thập Tam trưởng lão triệu tập mười vạn võ giả bao vây cả đảo. Đồng thời hắn mang theo mười mấy trưởng lão tuần tra trên đảo, bảo đảm Lục Ly không thể chạy trốn. Diêm Phượng Minh tự mình xuống hố, trước khi đi để lại một miếng ngọc phù và một phong thư cho gia chủ, hắn đã chuẩn bị tinh thần chết ở bên trong, để lại di ngôn trước. ... - Nơi này... Lục Ly giờ phút này đã đi vào thiên khanh. Nhìn từ bên ngoài thì thiên khanh đen như mực, không quá to, cảm giác chỉ có phạm vi trăm dặm. Nhưng hang có dải sáng mờ, Lục Ly vừa chạm vào liền cảm giác bị truyền tống đi, hắn đang rơi vào một thế giới kỳ dị. Âm khí u ám. Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Lục Ly vào, hắn xuất hiện trong một mảnh hoang dã, bốn phía âm u, từng đợt khói đen tràn ngập trên không trung. Mùi ở đây khiến người đặc biệt khó chịu, giống như ở trong mộ cổ nghìn năm, bên trong chôn đầy xác chết. “Nơi này áp chế thần niệm, rất tốt!” Lục Ly phát hiện không gian có thần văn kỳ diệu chế, thần niệm hoàn toàn không cách nào tra xét, hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Hắc Viêm Điện chắc chắn sẽ không chịu để yên, phỏng chừng rất nhanh sẽ có người đuổi theo vào. Mọi người đều không cách nào thả ra thần niệm, đối với hắn thì càng thêm an toàn. Dược lực trong cơ thể Lục Ly nhanh chóng tan biến, hắn tra xét khắp nơi, phát hiện bốn phía một mảnh tĩnh mịch, chẳng những không có hơi thở sự sống, thậm chí hoa cỏ cây cối đều không có, nơi này không có linh khí thiên địa, là một mảnh đất chết. “Đi cái đã.” Hắn vận chuyển Tiêu Dao Bộ chạy nhanh đi xa, hắn không dám bay, âm thầm thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía. Một đường chạy như điên, chạy nhanh qua hai nén hương, Lục Ly không biết đã đi bao xa, cảm thụ được dược lực sắp hao hết, hắn vội vàng tìm một thạch động ngồi xếp bằng, bắt đầu nỗ lực luyện hóa năng lượng kỳ dị trong cơ thể. Nếu lão tổ Diêm gia truy giết vào, hắn không trừ bỏ năng lượng kỳ dị trong cơ thể thì sớm muộn gì sẽ bị truy tung đến. Khi đó Lục Ly trong giai đoạn yếu ớt, một khi bị tìm được thì chẳng khác nào dê núi. Luyện hóa qua một nén hương, năng lượng thiếu rất nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa hết. Dược lực hoàn toàn tiêu tan, Lục Ly cảm giác toàn thân bị rút đi sức lực, giây phút này hắn muốn đứng lên cũng khó khăn. “Không thể ngủ say, tuyệt đối không thể mê man.” Trong linh hồn truyền đến cảm giác yếu ớt mãnh liệt, hắn gắng hết sức ngăn chặn buồn ngủ, dùng ý chí cường đại cố chống. Sức mạnh ý chí của Lục Ly rất cường đại, miễn cưỡng chống chọi, hắn cắn răng lấy ra mấy viên đan dược ăn vào, tiếp tục dựa vào sức mạnh ý chí ngăn chặn cảm giác suy yếu từ linh hồn và cơ thể. Oong! Hắn lấy ra Thiên Tà Châu, truyền tống bản thân vào, theo sau khống chế Thiên Tà Châu biến thành một cục đá giấu trong sơn động. Hắn rất rõ ràng, nếu lão tổ Diêm gia vào sơn động, Thiên Tà Châu chắc chắn sẽ bị lộ, hắn chỉ có thể hy vọng ông trời phù hộ. Thời gian chậm rãi trôi, Lục Ly ăn mấy viên dược chữa thương, nhưng không cảm giác được tinh thần dịu bớt, ngược lại theo thời gian trôi qua càng lúc càng mệt mỏi. Một canh giờ, Lục Ly đã nửa mơ hồ, sâu trong linh hồn của hắn truyền đến từng đợt ý niệm, nói cho hắn tuyệt đối không thể ngủ say, nhất định phải chịu đựng. Hai canh giờ, Lục Ly rốt cuộc khôi phục một ít tinh thần lực, hắn biết đã chống chọi được, sẽ không ngủ thiếp đi nữa. Tùy theo thời gian trôi qua hắn sẽ từ từ khôi phục lại, hắn nỗ lực ngồi xếp bằng, lần này ăn đan dược tu luyện Thần Lực. Thần Lực chuyển động trong cơ thể sẽ khiến thân thể khôi phục càng nhanh. Hai canh giờ mà truy binh còn chưa đến, hẳn là tạm thời an toàn, nếu không thì đã sớm đuổi theo tới nơi. Lục Ly hy vọng nơi này vô cùng lớn, sau khi vào sẽ bị tùy cơ truyền tống, vậy hắn sẽ càng an toàn. “Huyết Linh Nhi, ngươi vươn xúc tu ra đi, quan sát tình huống phạm vi mấy chục dặm.” Lục Ly suy nghĩ một hồi, khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét tình huống, như vậy sẽ càng an toàn một ít, xúc tu của Huyết Linh Nhi vươn ra khỏi Thiên Tà Châu, lan tràn xuống lòng đất. Hai nén hương sau, Huyết Linh Nhi truyền âm về: “Chủ nhân, xung quanh không có thứ gì, rất yên lặng!” Lục Ly an tâm bắt đầu tu luyện Thần Lực, xem ra nơi này rất lớn, cho dù có truy binh cũng chưa chắc có thể đuổi theo ngay. “Ủa?” Lại lần nữa qua giây lát, Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm nói: “Chủ nhân, lòng đất vạn dặm dường như có thứ gì đó?” Lục Ly khôi phục chút tinh thần lực, hắn nhíu mày hỏi thăm: “Thứ gì? Ở lòng đất chẳng lẽ là xác chết?” “Không biết, dường như có một cung điện ngầm, thần văn ở bên trong rất cường đại!” Huyết Linh Nhi tạm dừng một lúc hỏi thăm: “Có muốn đi tra xét không? Ta cảm giác thần văn trong cung điện ngầm này mạnh còn hơn Yêu Ma Cung.” “Cái gì?” Thần văn của Yêu Ma Cung do Lão Yêu Ma bố trí, thần văn ở đây mạnh hơn Yêu Ma Cung, vậy người bố trí cung điện ngầm lẽ nào thành tựu về thần văn cao hơn Lão Yêu Ma? “Đừng nhúc nhích!” Lục Ly vội vàng truyền âm nói: “Đợi ta khôi phục đã, nếu không thì thả ra yêu ma quỷ quái, ta chạy không được!” Xúc động thần văn rất có thể sẽ dẫn phát một vài thứ, lỡ như có người thủ hộ, Lục Ly sẽ chết rất thảm. Lục Ly hơi khôi phục một ít, lập tức bắt đầu luyện hóa năng lượng kỳ dị trong cơ thể. Những năng lượng này như quỷ ảnh ẩn nấp trong thân thể của hắn, chung quy là mầm họa, không luyện hóa hết thì trong lòng hắn cứ có cảm giác như mắc gai nhọn. Mất một canh giờ luyện hóa tất cả năng lượng, trong lòng Lục Ly mới như trút được gánh nặng, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, tuy rằng thân thể vẫn là rất yếu ớt, nhưng không đến mức ngay cả đi đường đều khó khăn.
Chương 2709 Phong thủy tốt
Huyết Linh Nhi luôn luôn ở bên ngoài tra xét, cũng không có bất kỳ tình huống gì phát sinh, Lục Ly đơn giản mặc kệ, tiếp tục tu luyện Thần Lực, khôi phục cơ thể yếu ớt. Trong khoảng thời gian này luôn luôn rất bình tĩnh, cũng không có người tới gần, thậm chí bốn phía đều không có sinh linh. Lục Ly bình tĩnh tu luyện hai, ba ngày, thân thể xem như hoàn toàn khôi phục. “Tuyệt!” Thân thể khôi phục, cho dù có truy binh lại đây Lục Ly cũng không sợ. Hắn lại lần nữa tu luyện hai canh giờ, thế này mới hỏi thăm: “Huyết Linh Nhi, tình huống bên dưới rốt cuộc là thế nào? Ngươi có thể nói tỉ mỉ không?” “Thì nói hết cho chủ nhân nghe rồi.” Huyết Linh Nhi truyền âm nói: “Bên dưới lòng đất vạn dặm có một cung điện, bên trong có thần văn rất cường đại, cụ thể bên trong có cái gì thì ta không biết, bởi vì chưa tiến vào tra xét.” “Được rồi, ngươi tra xét đi, cẩn thận một chút!” Hiện giờ thực lực của Lục Ly đến trạng thái cao nhất, không sợ gì nữa, cho dù thả ra cái gì, hắn cũng có thể dựa vào cực nhanh chạy trốn. Huyết Linh Nhi vươn ra xúc tu, bắt đầu tra xét tình huống bên dưới, Lục Ly ra Thiên Tà Châu, căng thẳng chờ đợi. Một nén nhang sau, Huyết Linh Nhi kêu lên: “Chủ nhân, trốn!” Huyết Linh Nhi lấy tốc độ nhanh nhất rút về, nó vừa vào Thiên Tà Châu thì từ lòng đất truyền đến tiếng gầm gừ. - Grào! Tựa như lệ quỷ rống to, một tiếng rống to dẫn tới mặt đất dập dờn như sóng, hơi thở đáng sợ bạo ngược mà lại âm u lạnh lẽo theo lòng đất truyền đến, khiến Lục Ly cảm giác toàn thân lạnh lẽo thấu xương, giống như mùa đông bị người tạt một bồn nước lạnh. - Long Dực! Cơ hồ không có bất cứ do dự, lưng áo Lục Ly nổ tung, một đôi cánh chim xuất hiện, chân sau đạp không trung, cánh chim vỗ, thân thể vọt lên trên cao. Bùm bùm bùm! Sơn đông mà Lục Ly vừa ở đột nhiên nổ tung, tiếp đó một con qáui thú đen tuyền thò cái đầu to lớn ra. Cái đầu cực kỳ xấu xí, thoạt trông giống như con giòi khổng lồ, bên trên có một con mắt màu đỏ máu, mồm máu, trong miệng rộng có cái lưỡi siêu dài, miệng rộng mở phun ra từng luồng khói đen. - Đi! Lục Ly vội vàng thoáng nhìn, thân thể bay nhanh đi xa. Cự thú gầm rống một tiếng, cũng không có đuổi theo, mà là độc nhãn bắn ra một luồng sáng đỏ về phía Lục Ly. Vèo! Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân nhanh chóng tránh né, luồng sáng đỏ sượt qua người hắn bắn lên trời. Lục Ly không dám dừng lại, nhanh chóng rời đi. Bay ra ra mấy vạn dặm Lục Ly mới ngừng lại, xác định con quái thú kia không có đuổi theo, thân thể của hắn bay xuống, ở giữa không trung rất dễ dàng bại lộ. Xuống mặt đất, hắn vẫn chưa yên tâm, âm thầm đi thêm vạn dặm, xác định quái vật không có bám theo lại đây hắn mới hỏi thăm: “Chuyện gì vậy Huyết Linh Nhi?” “Mộ cổ!” Huyết Linh Nhi rất chắc chắn nói: “Bên trong là một ngôi mộ cổ, trong mộ cổ chôn một tồn tại rất đáng sợ, ta chỉ mới cảm ứng được một chút hơi thở, tuy rằng chết rồi, nhưng mà vẫn cực kỳ khủng bố. Quái vật kia phỏng chừng là người thủ hộ của mộ cổ.” “May mắn lúc trước không đụng vào!” Lục Ly âm thầm vui mừng, nếu lúc trước đụng vào, khi đó hắn rất yếu ớt, e rằng không chạy thoát được, chắc chắn sẽ bị quái vật giết chết. “Đi thôi! Lục Ly cảm giác hơi thở của quái vật kia đáng sợ còn hơn Diêm Phượng Minh, hắn không dám mơ tưởng mộ cổ nữa, dựa vào thực lực của hắn tương đương là chịu chết. Ánh mắt của hắn nhìn lên đỉnh đầu, cau chân mày, không biết có thể bay ra không? Nếu không bay ra ngoài được thì hắn nên ời khỏi tử địa này như thế nào? “Thử xem!” Hắn suy nghĩ một hồi, chân đạp Tiêu Dao Bộ vọt lên cao, nhưng bay lên vạn dặm thì phát hiện bên trên có thần văn mờ nhạt. Hắn cảm giác thế giới này bị thần văn đóng kín, căn bản ra không được. “Xông!” Lục Ly tiếp tục bay lên trên, tốc độ giảm chậm nhiều, khi đến gần thần văn thì thân thể của hắn đột nhiên không thể nhúc nhích, thần văn ở giữa không trung thả ra uy áp, ngăn cản hắn tiến lên. Lục Ly chỉ có thể bay xuống dưới, hắn ở trên cao xem xét bốn phía, vươn ra thần niệm quan sát tình huống bốn phía. Xem một lúc, hắn phát hiện bên dưới toàn là núi, không có gì cả. Vèo! Lục Ly bay xuống, chọn đại một con đường đi, khắp nơi một mảnh tĩnh mịch, đất cằn sỏi đá, không có bất cứ sinh cơ. “Đây là?” Tiến lên nửa canh giờ, Lục Ly đột nhiên phát hiện đằng trước có một thứ sáng lấp lánh, hắn tới gần sau mới phát hiện là bộ xương. Một khúc xương đùi tỏa thần quang hoàng kim, mặt trên còn có thần văn dày đặc. “Chân của người này từng tu luyện!” Lục Ly từng thấy loại xương cốt này trong Tiên Cung, Phó công tử cố ý để lại cho mọi người, nhưng xương đùi này mạnh hơn xương tay trong Tiên Cung, thần văn ở bên trong càng thêm dày đặc. “Người này chết đi bao nhiêu năm rồi?” Lục Ly nhìn thấy những khúc xương khác đều phong hóa, người này nếu có thể tu luyện xương đùi thành như vậy thì nhất định là cường giả. Phần xương khác trên người đều phong háo thì phỏng chừng chết đi ít nhất mấy vạn năm. “Không gian giới chỉ bị hủy!” Lục Ly ở bên cạnh nhìn thấy vài mảnh nhỏ, hẳn là mảnh vụn của không gian giới chỉ, còn có mảnh vụn của chiến giáp. Hắn âm thầm ngạc nhiên nghi ngờ, rốt cuộc là loại người nào đánh chết người này? Ngay cả chiến giáp, không gian giới chỉ đều chấn vỡ. Lục Ly tháo khúc xương đùi kia ra, tùy tay ném vào trong Thần Sơn, kêu Huyết Linh Nhi nghiên cứu. Hắn không hiểu thần văn, khúc xương này cùng lắm sánh bằng Thần Binh, tự hắn không lần mò ra cái gì. “Ưm, chủ nhân, thần văn trên xương cốt này rất cường đại.” Huyết Linh Nhi truyền âm ra: “Khúc xương này quá quan trọng với ta, ta có thể cảm ngộ nhiều thứ ở bên trong.” “Hữu dụng thì tốt rồi!” Lục Ly gật đầu nói: “Ngươi tăng nhanh tốc độ tham ngộ đi, nếu có thời gian hãy luyện hóa hạt châu cướp của Trương Thiên Hạo.” Hạt châu kia có thể thả ra quỷ ảnh rất khủng bố, nếu như có thể luyện hóa sẽ là một món bí bảo, có thể giết địch. Lục Ly đi tiếp, không lâu sau lại lại lần nữa phát hiện một ít hài cốt. Đáng tiếc những xương cốt này đều bị chấn nát, không có bất cứ báu vật, cũng không xuất hiện xương có thần văn.
Chương 2710 Hỗn Kỳ Quả
Tiếp tục tiến lên, xương cốt càng lúc càng nhiều, rất nhiều xương cốt đều phong hóa, rậm rạp lỗ nhỏ, phỏng chừng chết từ mấy vạn năm trở lên. “Trời ạ.” Lục Ly tiến lên mấy nghìn dặm thì đến một đồng bằng, đập vào mắt toàn là hài cốt, đưa mắt nhìn không thấy được tận cùng, cũng không biết nơi này đã chết bao nhiêu người. Luồng gió tà thổi tới, sống lưng Lục Ly lạnh lẽo, toàn thân run lên, hắn co lại cổ, chậm rãi thụt lùi. Tuy Lục Ly trông thấy phía trước có một ít không gian giới chỉ, nhưng hắn không dám vào sâu bên trong. Hắn cảm giác bên trong âm khí quá nặng, chết quá nhiều người, có lẽ bên trong có có oán niệm mãnh liệt không tán đi, hình thành mị linh kỳ dị, tức là... lệ quỷ. Hơn nữa cảm giác người chết ở bên trong không quá mạnh, bọn họ để lại không gian giới chỉ chắc chắn không có gì đồ tốt, Lục Ly không muốn phát tài của người chết. - Biết nơi này tại sao đã chết nhiều người như vậy không? Một giọng nói lạnh lẽo âm u đột nhiên vang lên, sợ tới mức Lục Ly giật bắn người: - Bởi vì nơi này là chỗ tốt chôn người, phong thủy ở đây đặc biệt tốt, rất thích hợp với ngươi! Diêm Phượng Minh rốt cuộc đuổi theo đến nơi, hắn tiến vào thời gian dài, nhưng bởi vì bên trong quá lớn, cho nên đến hiện tại mới tìm đến Lục Ly. Hắn có thể đuổi theo kịp Lục Ly còn là nhờ năng lượng kỳ dị còn sót lại trong cơ thể Lục Ly. Nếu không phải về sau năng lượng bị Lục Ly hoàn toàn luyện hóa, Diêm Phượng Minh đã sớm tìm được Lục Ly. Nghe thấy âm thanh già nua âm u lạnh lẽo đó, toàn thân Lục Ly dựng đứng lông tơ. Hắn không nhúc nhích, trong đầu điên cuồng chuyển động. Trong tích tắc Lục Ly đã suy nghĩ rõ ràng, hắn tuyệt đối không địch lại Diêm Phượng Minh, hắn chỉ có hai con đường để đi. Đầu tiên là lập tức ăn Bạo Nguyên Đan vào, tiếp đó nghĩ biện pháp chạy đi, hoặc là tìm chỗ núp. Thứ hai à trốn vào cung điện dưới lòng đất, nương nhờ quái vật của mộ cổ ngầm đánh chết hoặc thoát khỏi Diêm Phượng Minh. Hai con đường đều không tốt. Nếu ăn Bạo Nguyên Đan, một canh giờ sau hắn sẽ lại lần nữa đi vào giai đoạn yếu ớt, Diêm Phượng Minh nếu có thể tìm được hắn một lần thì cũng có thể tìm được hắn lần thứ hai. Nếu đi mộ cổ dưới đất, rất có thể hắn sẽ bị người thủ hộ mộ cổ giết chết. Xoẹt xoẹt xoẹt! Giữa không trung đột nhiên dao động, tiếp đó một bàn tay to đập mạnh xuống, Diêm Phượng Minh không cho Lục Ly quá nhiều thời gian suy nghĩ, vì phòng ngừa hắn chạy trốn, Diêm Phượng Minh phát ra bàn tay to cỡ mấy trăm trượng, muốn đập chết Lục Ly. Bàn tay to này rất làm cho người ta sợ hãi, bên trong đan xen dòng khí màu vàng đen mờ nhạt. Bàn tay to đè xuống, không gian xao động từngl ớp, có thể tưởng tượng nếu bị đập trúng sẽ có kết cục thế nào. “Không gian bị giam cầm?” Lục Ly thử nhích người, phát hiện tốc độ giảm đi. Hắn không có chần chừ, Thất Tinh chiến đao xuất hiện trong tay, hắn chém một nhát Sát Đế Quỷ Trảm vào không trung, Thất Tinh chiến đao khuấy động, Lục Ly lao vào lòng đất. Bùm! Sát Đế Quỷ Trảm và bàn tay to va chạm, Sát Đế Quỷ Trảm dễ dàng bị đánh xơ xác, bàn tay tiếp tục đập xuống, trên đầu Lục Ly xuất hiện một phương tiểu ấn che chở. Bùm! Mặt đất rung rinh, nền đất xuất hiện một chưởng ấn to lớn, lõm xuống nghìn trượng. Lục Ly mới lao xuống mấy tăm trượng thì bị bàn tay to đập xuống, nhưng trên đầu của hắn treo Trần Vương Ấn, cho nên không bị tổn thương quá lớn, chẳng qua khí huyết cuồn cuộn, có chút khó chịu thôi. - Hừ! Diêm Phượng Minh hừ mạnh, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ đùa cợt. Nếu Lục Ly bay lên trời thì Diêm Phượng Minh còn hơi lo lắng, chui xuống lòng đất? Long Dực của Lục Ly chắc chắn dùng không được, trong lòng đất thì tốc độ của Lục Ly tuyệt đối không sánh bằng Diêm Phượng Minh. Diêm Phượng Minh không sử dụng binh khí, chui vào lòng đất, một đấm đánh xuống, toàn bộ biến thành bột mịn, hắn cấp tốc đuổi theo, cảm ứng phương hướng của Lục Ly thì bắt đầu công kích. Xoẹt! Hắn bắn ra một chỉ phong, tốc độ nhanh như thoi đưa/ Lục Ly luôn luôn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, khi Thần Lực trong người Diêm Phượng Minh dao động thì hắn nhanh chóng né sang một bên. Chỉ phong cơ hồ dán sát da đầu của Lục Ly lướt đi, ở đây không thể vận dụng thần niệm, Diêm Phượng Minh cảm ứng phương hướng lệch một chút, khiến Lục Ly tránh thoát một kiếp. Xoẹt! Diêm Phượng Minh không ngừng bắn ra chỉ phong, Lục Ly gắng hết sức tránh né, đồng thời nhanh chóng tiến lên chạy trốn, trốn hướng mộ cổ. Lục Ly không ngừng thay đổi phương hướng, tốc độ khó tránh khỏi giảm chậm, Diêm Phượng Minh ở phía sau không ngừng kéo gần khoảng cách, không ngừng thả ra chỉ phong, Lục Ly khổ không nói nổi. “Như vậy không được!” Lục Ly cắn răng, sắp bị đuổi theo kịp, cách mộ cổ không biết còn bao xa. Lúc nãy Lục Ly trốn nửa canh giờ, tuy không dùng tốc độ cao nhất nhưng ít nhất lướt qua mấy nghìn vạn dặm. - Lão tổ Diêm gia! Đầu óc Lục Ly chuyển động, hét to: - Chúng ta nói chuyện được không? Chỉ cần ngươi không truy sát ta, ta tặng cho ngươi một gốc thiên địa thần dược, có thể tăng thêm thọ nguyên năm nghìn năm. - Ha ha! Diêm Phượng Minh lạnh lùng cười: - Ta giết ngươi thì thiên địa thần dược của ngươi cũng thuộc về ta. - Cái đó chưa chắc. Lục Ly đáp lại: - Ta hiện tại có thể phá hủy thần dược, thần dược này là ta lấy trong Tiên Cung, chắc ngươi có nghe nói, tên là Hỗn Kỳ Quả! - Hỗn Kỳ Quả? Diêm Phượng Minh hơi kinh ngạc, hắn tự nhiên có nghe về thiên địa thần dược này, đây là thiên địa thần dược hừng đầu nhất, một gốc dư sức tăng thêm ngăm nghìn năm thọ nguyên. Diêm Phượng Minh sắp hao hết thọ nguyên, nếu thật sự có thể được một gốc Hỗn Kỳ Quả thì quá tốt. Loại thiên địa thần dược này bình thường có giá vô thị, đừng nói Hỗn Kỳ Quả khiến tăng thêm năm nghìn năm thọ nguyên, cho dù là thần dượctăng thêm mấy trăm năm thọ nguyên vừa đi ra sẽ bị điên cuồng giành giật, kêu giá trên trời. Thế giới này có quá nhiều lão bất tử, mỗi người đều muốn sống càng lâu. Một lão bất tử có thể sống thêm trăm năm thì có thể che chở gia tộc thêm trăm năm, là chuyện tốt vô cùng đối với nguyên gia tộc.

Ads
';
Advertisement