Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Thương khung trong xanh rộng không thấy điểm cuối, vầng thái dương giữa hạ hệt một hỏa cầu treo giữa biển thiên, thanh sắc ánh mang chói lọi xuống trần gian, đem lại cái nóng oi bức. Giữa bầu không khí nóng nực ấy, vẫn có một nhóm người hấp tấp bỏ chạy dưới một mảnh rừng vô danh, ai nấy y phục ướt đẫm, thần sắc kinh hoàng tột độ.

Phía sau nhóm người, cây cối liên tiếp gãy đổ, bụi đất bay tán loạn, như có một thứ gì đó đáng sợ đang truy đuổi. Thấy thứ phía sau ngày càng kéo ngắn khoảng cách, một tên thanh niên tương đối anh tuấn, không kìm được mà nói với hai người có bộ dáng già dặn trong nhóm:

“Nếu đã khó thoát được thì hay là chúng ta liều mạng một lần đi hai vị sư thúc, chứ cứ chạy như thế này cũng không phải cách hay, chả mấy chốc chúng ta sẽ kiệt sức vô ích thôi.”

 

 

Lão già đi đầu mở đường nghe vậy liền quát: “Ngươi quên đã có bao nhiêu vị đồng môn phải bỏ mạng để câu kéo thời gian cho chúng ta chạy rồi sao? Giờ ngươi lại muốn vứt cái mạng đi, để những người đó bỏ mạng vô ích à?”

Lão ẩu chạy sau cùng đám người cũng nói: “Các ngươi chính là những hạt giống tốt nhất trong tông phái ta, chỉ cần các ngươi còn sống thì mai sau tông phái sẽ một lần nữa được gây dựng, đừng ai có ý nghĩ bỏ cuộc.”

Tên thanh niên ban nãy lên tiếng lúc này ngậm chặt miệng không nói gì thêm, hắn biết hai vị sư thúc nói đúng, nhưng cứ chạy như vậy thì làm sao thoát cho được cơ chứ. Những nam nữ thanh niên chạy kế bên hắn lúc này cũng không nói gì, dốc hết sức mà chạy, sắc mặt ai nấy đều xấu đến cực điểm.

Lão ẩu cảm ứng thấy sinh vật phía sau không còn cách đoàn bọn họ quá xa nữa, liền lên sẵn tinh thần quyết tử, nói với lão già đi đầu: “Hải sư huynh, nếu không còn cách nào thì chúng ta chuẩn bị liều mạng với thứ đó đi, câu thêm chút thời gian cho các sư điệt thoát thân.”

 

 

eyJpdiI6IjVVR2l1RE9RRlFGaEs2SjJ6dUN6UWc9PSIsInZhbHVlIjoiNndVZ0pUSkNYZ1lCZ0pvd20zZGt0UkREc0RNUUpEWm8zS2VEdGtOMHJZUFI2VTVaZXFxbnFTZkFKcXErWUU2eUJlanFBcE1STGthaFpsRnAxdE9xVWlscTA5RW5JeW9ud1lcL3JKelJiVHNMaUZUVFdRMDJrWEthbDZWRUI4anhrZzFLM3F4ZUsxN2JNVGRPdEZJY3BXR2dRZVZlTHJMV0J2NVQ2WDNUTkNkVDZaRkl5SVhhZGtHU3VzSGJFcXJFb3B5eVBCb05sYUNQcHhqMU1LYkNnYmQ2a3hXVlRlSDg5T3dHOGhcL25lYlwvSHpRdWJHNUFpcTFmbVR3M3RRd2dHUjE2RG1vREFQckVVUmpFZE1ra0JSc0dERE5NK2V1RlFsUVY4NEtpcXRLdzZJY3dPZGJZWGJqT2VkZ3VDT0xwM3RvcjhpSU5CYUR3QVwvdmEyczJ2ZDhSNHBrRWJ2SjN4Y2dwTUdkMFI1OXJ6U1pTK0psOUFGaGlMdEt5ckpDQXJiU3p3RmNPMGtTamVhMmozQWtoOTFyQ0l5aHRvUG14eGJTYzRPazR0azJ0TDZuRmFwZTVDODRYUU9mbmFFd1V4Wm5SM2srZlZhUGVwdHJ6RTlpN0xMTUZcL1IybHZkYmNuRVwvS3ZzSWU5ZytyXC8zMzB3THV2bFlRU0hEa0VuVHhpakQ1VWRqVVwvNUl1RVF5RjRxdSs0bDMrUUtkU0wzaGE4NlZaeWtkTklKWER0TytDMDQ4elVteFp2Rm9ES29xVnpTaXQzTkJ4ZEQ5NEtYdEpXZm1mNE5GNjJTTjBTTUpUR1VoTVFPN2FDdTlhUEQ5YnpGTHg5d2taTGtJeHhTT0h3YnpZZ1R6U1BjeGNqbVZucVwvUFwvdWowekR5d2xVTlJmN3ZmNDVlb3loc1wvRlVocmV2NXh3VnlxeHE2NlF6eTk3TytsOEd0d0VLalRrSFJwMXRld1NTcmNMXC9yXC9rMUtDTERxRUQzQjEyMFJYYXdTOWpLUlVLanNqK3N2RGR6cjlcL3NFeTRyaFRkSDBrWDdGa1BoQ1J6RkIxUVE0d0RQRXZPc1F3dVwvVWZ2cEpOd0Y5akg2aUV3bEdENUtNUkNaS2xGZWhydktHWWYxUlpIdmNOUVU4enNrQTROUjVrRHlZSVRXNUxkWGR0RVNQWHFSVWJCUk12SlhBSWxPR2VQazNZYVFhZVJaU3o2cXRSUzdxejBSY0pyRlwvaHVQUEY3NVFkU1FNbGxPOVNMNTRYbFk5cVZFd2ordFwvQ0prUkJ5SkZHenA1eGtBTTJGN29ORVNEQTdTalg4dlFRQ1Nxa1hETzBaR1M3QWF2QmNNSWsxRGZrQzM1dVJoK2lLUGNpY0FFRGZlWDRybXlLOEpUMEtCWkNvT3hzaWhBQkxQXC9EZDQwVmxLQlF1c3drTGk1WlVvSVdFbXI0U2xmbElHK3NJR2pyeWlCM0RTalF6dmRVM2R2XC9heW9FQTBFT3p5VkJRZzlpeE9OMzhqOVwvdXd5dmgwTktUQlBtNGZZcHBrWlVOaHJ5WkMxN1lZeGl1blEwQUpDS3F3UVU4XC9IQ0FDRXF3OEp6elwvVUpsOGlOSGpkWGplOHhHOVlRT1RPY29OcHhqQm5WV21SVHZLY3drckVXeWtyb2l3MkE2cDRLSVl5Y3ZYUjRxMXVFRU02bUNpMkVOQ2h6enlKc1FZVVVOZTNqclhoczRtSU1KMDNEZVhrYzh1MGtFU3NmM2JoeXlyMlwvQ0hzd2FybG5hcWc1NENRZ3dnRVc2dTloNCtBNXBcL1h5a3FoMlluV1B3QzNYendkdGNsMTFDRTNoNFdRNGU3clRQUkNMdGlGaCtyaHdGRHBSbXVvYlVJQzZ0MjZlYWhLQnpLM2M1STRuQ04xQVwvZmtZckd6aHozdFI1OWNtUUNGSmFlbEJOSnQrTEdQbmp4U0w4NTBYdlRHZTJUS1hDQkdOOFwvclh5K1U4ZE4yeEhocFd6RDFtZHRuQ1p4Q29hNHdyS09qZWp2OVwvMHdFOStPSmRqMFhaQXFkK0F0ZFwvc3EzMVQ5N045aEpXaGMrQW1UTE1maFd6dmxCcXVSRFFlbnZRbFpPVEJWWmc2QklGc2tGTnNzT0Jud21LdEpHRWdNR0g4a0lIdGdDcjBKOUxacmFcL1ZPaTJJR0tVdzh0SDJ6THlHVjM2MmRRSlREdFA4bHJ3NTYzYklCNnBORCtxXC9RNzE1YklkVFkxS1krS2JSMEpXeHJIVWRraWhJeEd5cENWXC9QTmVmQlJQRzVjd054OU9WRVFjdGxod2xhaTZacTBcL3VQVnIrK2lvRXVlQWFDWHFyRllQUjJxMmpJNlhMZE1wTWtkcEpreERLWlg1Q3FoVzBVUDBOVmVEYlM3OEcweHVDaWdjQTNhaUk0VVJxaUt1THRTOGNDWGM5cTQ3bzFnamZuOVZBejl6RVFMelZ1VXVYaXAzRCtHTTJIQjl6U0tqQzdZZm5CWGtjXC9YS0lEdlppUEtDNWd3em02NFwvQ2U1cU5mUnJ0Nys3NWcySU1RNmJhMG5IdXBoUWM3Sk9PaEZMWjRVUjBWVUZ2WTFkSUZDNFAyRkR5Y2dvOTgxU1lISG5VaDlrckdyQUNrVHBzTEp1enloYmE2VFgwZ1J3QlFDbkpFQWFid1hSSUFSMmo0RE5OQXUxdmkyMnVkbG9lUEc5M2dpYVltd01zVXF1Q2JXQXRkT0pZTEV5SThRaW1tR2FEbjRCd2lKU1V4T0pxcVNYU0VUNUIxNE1kXC9PXC83S3hpT0tZelJHREJvRHlGZmVpaW5KT3llUzVhTVJCZ2F3eE5kV0NBRkxTclZ1MG5ZYXFTKzd1dWZuZVBCZnkySWwyTTZQRlV6a1h2dkdcL1NMbDVsYlY5WXM2ZHRcL0dMUFpEand0YUdhSnQwQWRKIiwibWFjIjoiZTIzY2M2ZGRjNTk5MmE4MWE3YzE1OWFmYzRmZmUyZmVjZWE5NDAxNTczOTM5MDY1YTVlM2VjOGMxMWViZTVjMiJ9
eyJpdiI6Im56N2NXNjhcL0xTZFo3bjE1dWtibGZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdxTHlpWnlFbGFzSzJicFNkelwvZlA5ZFZJamN1MmFXb1RpeHVxR3B4S0JrYXZtbHFYTml0M0c4TlMxYksxbDJrV3BtY3VWNlBhNng0bTZXRVJEVGJ0dzhSamY2dzBJV3p4Wkg1NWc4SzBhYz0iLCJtYWMiOiIwODNiODA4OTcyZjM0N2UyMjhlYThiOGMwZDhiYjkxZTUzNDc4ZTk1ZDY0MDdiNmIzNGFhNDRiMzQzZWZjN2I2In0=
Nghe thấy thanh âm kêu cứu này, kẻ đó hướng ánh mắt xuống phía đám người, dường như là đang đánh giá. Hắn ta trông thấy một nhóm tiểu gia hỏa tuổi đời còn rất nhỏ, tu vi tất nhiên là Luyện Nguyên cảnh, còn có hai kẻ mang bộ dáng già cả, tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ, xa hơn chút có thêm một thứ gì đó... “Khoang, đó là cái thứ quỷ gì vậy?”

Thân ảnh phiêu phù giữa không trung chợt tiêu biến, thì ra đã xuất hiện chặn ở ngay phía trước đầu sinh vật kì dị đang đuổi theo nhóm người, hắn chăm chú quan sát thứ sinh vật này. Trước mắt tên đó là một sinh linh toàn thân đen sậm, giống thú mà không phải là thú, có rất nhiều chi, bộ dáng như một đống khối thịt mỡ được khâu lại vào nhau vậy, khó coi vô cùng.

Thấy nhân loại thình lình đứng chặn trước mặt, đầu dị quái gầm lên, há cái miệng có hàng trăm chiếc răng sắc nhọn, muốn ngoạm lấy kẻ phía trước.

“Nằm xuống!” Hờ hững thốt ra một câu, tên đó trong nháy mắt đã thoát khỏi cú cắn của dị quái, xuất hiện ngay trên lưng, một chân nhẹ nhàng đặt xuống, tức thì đạp cả thân thể sinh linh này nằm bẹp dưới đất.

Đầu dị quái thét gào, chục cái lợi trảo vung lên hướng tới tên nhân loại đang đứng trên lưng mình mà công kích. Hắn ta nhíu mày, phất tay tạo ra mười mấy thanh phi kiếm, đồng loạt đâm xuống cắm sâu vào thập chi cùng đầu và đuôi của dị quái, ghim chặt trên mặt đất, khiến nó không thể nhúc nhích.

“Câm miệng nào.” Nhân loại đứng trên lưng đầu dị quái dậm mạnh chân cái nữa, sau khi thấy thứ phía dưới há miệng kêu lên rồi phát ra một loại sóng khí kì lạ. Hắn ta cảm ứng loại sóng khí này thì bất ngờ không thôi, vì năng lực của sóng khí giống như một vài loại cấm chế cấm không, khi ở trong phạm vi này sẽ rất khó phi hành.

Giờ hắn mới hiểu tại sao đám người kia không một kẻ nào ngự khí phi hành, vì căn bản bọn họ không còn khả năng đó. Thứ sóng khí này đối với tu hành giả Bỉ Ngạn cảnh thì không ảnh hưởng lắm, chỉ gây khó dễ khi phi độn một chút thôi, nhưng đối với những cấp bậc còn phải ngự khí thì đúng là một điểm khắc chế cứng.

Hai kẻ cao tuổi trông thấy một màn vừa rồi không khỏi trợn mắt há hốc mồm, thứ sinh vật đã đồ sát cả tông phái bọn họ, lại không có chút sức phản kháng nào trước mặt vị thần bí nhân kia, cứ như một con thú nhỏ đang bị trừng phạt vậy. Nhóm thanh thiếu niên cũng đã đi tới cạnh hai vị trưởng bối, sau một phen liếc mắt nhìn nhau, cả đám liền tiến tới thi lễ cảm tạ vị cứu tinh này.

Thu hẹp khoảng cách, nhìn rõ diện mạo của người kia, cả đám không khỏi kinh ngạc. Hắn ta là một nam tử trông còn rất trẻ tuổi, nhìn chả lớn hơn đám thanh niên trong nhóm người, hơn nữa dung mạo rất tuấn mỹ, nếu nhìn không kĩ cả tổng thể thì có lẽ một vài người còn tưởng lầm là nữ nhân.

“Chúng vãn bối là những người còn sót lại của Phong Hổ Môn, cảm tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp.” Sau khi chấn tĩnh lại, lão già liền mở lời trước tiên, sau đó cả đám người đồng loạt nói theo lão, rồi cung kính thi lễ hướng tới tên thanh niên tuấn mỹ kia.

Diệt Chúng Sinh bước xuống khỏi thân thể đầu dị quái, gật nhẹ đầu rồi nói: “Chỉ là cái nhấc tay mà thôi, các người không cần cảm kích quá như vậy. Ta cũng muốn hỏi các ngươi, thứ sinh vật này rốt cuộc là loài gì vậy?”

Nghe câu hỏi của hắn, lão già cùng lão ẩu đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn tới đầu dị quái dường như đang hấp hối nằm rạp phía trước, lão già cung kính đáp: “Bẩm tiền bối, chúng vãn bối cũng không biết rõ đám sinh vật này thuộc loài nào, chỉ biết gần một năm trở lại đây chúng đột nhiên xuất hiện tại nhiều nơi, cắn nuốt toàn bộ những sinh linh khác, kể cả yêu thú và các động vật bình thường!”

A Diệt nghe xong khá là bất ngờ, quay đầu nhìn lại dị quái, rồi bất giác nói: “Vậy là thứ này không chỉ có một con, hơn nữa còn cực kì khát máu, làm thịt tất cả sinh vật sống khác.”

“Dạ đúng, tại mỗi một châu có diện tích tầm trung cũng phải có tới ngàn đầu như vậy, khiến vô vàn sinh linh lầm than. Còn về lai lịch của bọn chúng thì một thế lực nhỏ như Phong Hổ Môn của chúng vãn bối, tất nhiên không thể biết được.” Lão ẩu cung kính đáp lời.

Hai người này rất muốn kéo giao tình với vị tiền bối trước mặt, đầu dị quái kia thực lực ngang với thất giai ma thú, vậy mà vị tiền bối này có thể dễ dàng chấn áp, chứng tỏ trong Bỉ Ngạn cảnh thì ngài ấy cũng là một tồn tại mạnh mẽ. Nếu có chút quan hệ với tồn tại tầm cỡ ấy, thì sau này Phong Hổ Môn sẽ dễ dàng hơn trong việc phát triển.

A Diệt lúc này không để ý biểu cảm của hai người già đời kia, mà trầm tư tiêu hóa thông tin của bọn họ, đồng thời đem thần thức len lói vào trong cơ thể dị quái, muốn nghiên cứu sâu thêm. Thấy hắn như vậy, hai kẻ già cũng thức thời không lên tiếng làm phiền, đám tiểu gia hỏa càng ngoan ngoãn hơn nữa, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thi thoảng liếc mắt trộm nhìn vị tiền bối cao cường kia.

“Tiện đây ta muốn hỏi nơi này là châu nào trong Thú Loạn Vực?” A Diệt như nhớ ra gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn lão già cùng lão ẩu mà hỏi, nghe vậy hai người kia có chút bất ngờ nhưng vẫn cung kính thành thật trả lời. Ban nãy thấy hắn đột nhiên xuất hiện từ một cột thanh quang, họ đoán rằng hắn từ trong một vùng bí cảnh nào đó đi ra, không may bị lạc đường.

Nghe lão già nói đại khái vị trí hiện tại, đồng thời nhận thêm một tấm bản đồ tương đối chi tiết từ lão ẩu, A Diệt giờ mới biết mình ở xa vị trí ban đầu như vậy. Trước đó hắn cứ nghĩ khi ly khai bí cảnh Khôi Kim, thì hắn sẽ được đưa trở lại ngọn núi nơi hắn tiến vào bí cảnh, nào ngờ hiện giờ xuất hiện tại địa phương cách xa vùng đó những ba châu lớn.

Hắn liền nói thêm: “Ta còn một câu hỏi cuối, các ngươi có biết nơi tập chung nhiều tu hành giả gần nơi đây nhất là ở đâu không?”

Lão già nghe vậy liền rơi vào trầm tư, sau một hồi mới không chắc chắn lắm mà nói: “Thực ra quanh đây mấy trăm đến ngàn dặm có không ít thế lực và thành trì nhỏ, nhưng có lẽ đều đã bị dị quái san bằng cả rồi. Nơi có đủ chiến lực để phòng thủ trước sự tấn công của dị quái, vãn bối nghĩ chỉ còn thành Thổ Mộc cách đây chừng năm ngàn dặm.”

A Diệt nhìn vị trí Thổ Mộc thành trên bản đồ, rồi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thấy lão già cùng lão ẩu như muốn nói gì, hắn liền phất phất tay nói trước: “Ta còn có việc của ta, sẽ đi ngay bây giờ, các ngươi không cần cầu xin gì đâu, ta luôn độc hành không muốn mang theo kẻ khác.”

Thấy hai người kia chỉ biết ngậm ngùi xấu hổ cười đắng chát, cùng đám thanh thiếu niên chưa hiểu sự đời, A Diệt cũng chỉ biết thở dài.

Hắn phát tán thần niệm, dò xét toàn bộ phạm vi ba trăm dặm quanh đây, sau đó nói tiếp: “Ta đã kiểm tra qua xung quanh vùng này rồi, các ngươi hãy đi về hướng nam thêm trăm dặm, dãy sơn mạch nơi đó không có ma thú cấp cao sinh sống, những ngọn núi lân cận cũng vậy, thích hợp để các ngươi an cư tu luyện.”

Hắn vung tay một cái, từ trong nạp giới bay ra khá nhiều vật phẩm, trôi nổi trước mặt hai kẻ già, khiến họ cùng đám tiểu gia hỏa không giấu nổi kinh ngạc biến sắc. “Ta có một vài món bảo cụ Huyền giai cùng chút linh dược không dùng tới, giờ ban cho các ngươi coi như chút hỗ trợ giúp các ngươi gây dựng lại thế lực đi.”

Thấy hắn chuẩn bị rời đi, lão già có chút nghẹn lời, nhưng rồi cung kính thi lễ nói: “Đội ơn tiền bối, xin tiền bối hãy để lại tôn tính đại danh, để chúng vãn bối sau này tạc tượng tôn thờ, cầu chúc ngài trường sinh trên tu hành lộ.”

“Không cần rắc rối vậy đâu, các ngươi gặp được ta cũng coi như có chút duyên, nên ta mới động tay giúp đỡ mà thôi, sau này có lẽ không còn cơ hội gặp lại.” Hắn lắc đầu từ chối, rồi nhìn tới phía đám gia hỏa trẻ tuổi dặn dò: “Hãy nhớ, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được bỏ cuộc, phải cố gắng theo đuổi ước muốn của bản thân, vững bước trên tu hành lộ.”

“Chúng vãn bối sẽ luôn ghi nhớ lời dặn dò của tiền bối.” Đám thanh thiếu niên lễ phép đồng thanh hô, sau đó trước sự cúi chào cung kính của bọn họ, vị tiền bối ấy hóa thân thành một đạo độn quang phá không rời đi.

Ads
';
Advertisement