Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Dưới cái nóng oi bức, A Diệt đáp xuống một bãi cát lớn, nghi hoặc giở bản đồ ra để dò xét, miệng hắn lẩm bẩm: “Tại sao thuộc tính nguyên khí trong thiên địa ở toàn bộ vùng này, lại mang hệ thủy nồng đậm tới vậy nhỉ? Thường thì chỉ có vùng đầm lầy hay hồ lớn mới như vậy thôi chứ, nơi đây đâu có cái hồ nào.”

Vị trí của hắn hiện tại trên bản đồ là một dải cát vô cùng rộng lớn, nằm ở mép tấm bản đồ, xung quanh cả trăm dặm không hề có hình một hồ nước lớn nào cả. Thấy hiện tượng lạ này, hắn quyết định bỏ chút thời gian ra để dò xét, bay theo hướng ra khỏi phạm vi bản đồ, thử xem bên kia dải cát có gì.

Càng bay hắn càng thêm nghi hoặc, phía dưới hắn có mênh mông cát như sa mạc, thi thoảng có vài mảng rừng, vậy mà thuộc tính thổ và mộc trong thiên địa lại không nhiều lắm, ngược lại thuộc tính thủy ngày càng tăng cao. Hơn nữa còn có vị mặn trong không khí, nắng nóng càng chói chang hơn, một bầu không khí mà trước nay A Diệt chưa từng gặp phải.

 

 

Bay được chừng ba tuần trà, hắn đã thấp thoáng trông thấy cảnh tượng trước mặt, đôi mắt như dại ra, ngạc nhiên không thôi. Sau khi bay tới phụ cận nơi đó, hắn chỉ biết đứng bất động nhìn xuống, miệng bất giác lẩm bẩm: “Đây là nơi được gọi là biển sao?”

Trước mắt hắn không xa là mênh mông nước xanh thẳm, nhìn ra xa không thấy điểm cuối, ngoài nước ra không còn một thứ gì khác. Nước tạo thành những cơn sóng, vỗ tới bờ không ngừng, nguyên khí thủy thuộc tính nồng đậm phát tán lên. Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt trông thấy biển, trước kia từng đọc được trong một vài điển tịch, nhưng vẫn không thể tưởng tượng lại bao la như thế này.

“Nơi đây đã không còn là đất liền thích hợp nhiều sinh linh sinh sống nữa, cũng là điểm biên giới của Nhân Yêu Đại Lục, không ngờ lại là biển cả mênh mông.” Hắn thì thào tự nói, nhìn vô tận hải lưu trước mắt, hắn thấy mình nhỏ bé vô cùng. Ma Quân lên tiếng: “Thì ra đây là biển sao? Trông thật sâu thẳm khó lường, phía dưới chắc có nhiều thủy quái sinh sống lắm.”

 

 

eyJpdiI6IkxwKyt0K25xOEUzeHBlOUZDRkRvWVE9PSIsInZhbHVlIjoiMFVYeis0WTM0TmdGXC9vOEZ1K21yRE5tYUZVekJJUFFVNlpnWHlLYWRCVE9RQTZvRjdoQU9tclpYRGMzR0xlXC9pSGVTbFIxTWRVdStHY21lbUYwcllqajFhSktmU1kyQUE3YzloYjBmOFZyNXNWMGFTbXdEQitkZjNGUmUxekpmWFwvNG1NR1wvTk5jSTA2TkQ1N2d4dEZLb1NoUEY2cDVyOVFXU1FOVmpGTjJxUVl1OXJDS1NCV3VuVlFvUlhUbGZxZmZnMTd5WEVTYjdGUUJZYURcL05QeXc0UStYM1YxYzdWeUp3K3pHQ1pxeDZ4amlwM0JtclRHMUI0WnFSakVTQ3FvQURxclJ2bFlGbU1mVit1d0UxXC80TDdIRkhoVzFQaGxFdnI2allucUFFQndoNlVEekdma3dtZWJzYmNVS1ErNFZHTjJpMXpuRWZXRFpsdDF2amg2b21rTUhJUnNmenRoSlFQdm5vRjJDdEJNUmpBWFp0WEcxN0tWTWIzMFZZcXQxcjluSElTZ1R6eWxBYnlGXC92NFdvYUtpeW1KYVFYQ2FGTWFxK0tidDRyRUJnRHB4TTJDMXZXcDJTaUZQMFhHQmdyZ29ET1oyWEl6bkhsNVYxcmxGSmlESWZKYmhETHhuSXdFZHdNNFVYUUQwT2I4SUpKdmIxT0ZIeWdCN0hWNDc1VGxZNWJaK004Z3IwQ1wvZDB2blhlWU53V3JQT2lXQkQybHRCZzBjbU1SbmY2bnJlUERNVDBEWHpEa2o4QTYzcmFzRjVVckZZQWkwZ1VBNnZZRTZCY2tIVUVuYXBHcTFkcEFhTms0dEVpbndRbTd5djZsMHhaWXRHMWlTTXRPd1ZGZDBRVHN5ZVwvaVp3NzBoclZrWndJcVVFaE8xaFhEd1wvM1lTdUNoZ3ZHcnFnUmJ2S1hUYWdRc1prR1FuSHlqaXh4K3o5S2F3TFc5VHBTTGNLRHJ4cDN6Vmk1c25hK2I3Z0I1ZFpKYUdmT2VKQWRPY2YzTWxsejdadEswQ3lDSmtWQk9IS2NKcFlKNStHeGgrQVd3cHVJQ1BmY1lKc0IxNHozSnpIdGlUbWllKzU4aDZEWDJrZkQrRVNOSmR1eENrUHJiT01XMzZrXC9uakFlUlduc09DYnppTVpMMGFPZXFaNU9yRWtXUWplNDdOcXJcL21YUkJ5b3BEb2xYcWZ3S1RPS3VFeFpiRCt2YVFjZ1dPS0hqMHZDdGhzeStaQ2JWUUNGNVwvekF0eE9NQmp4QnYzakNralJXZjZEUGc0ZytrQlF4MlwvQlZ0ZDJSQlhJcUoyQ2J0dWRXeFVCT201NVQxb05JcWw4UWlJYlJwZHRhdnMzckYwcytsNWdyTTFBNGMrQjFCeUE3eDZ0TGxJRGpUVHhZNHZVZENPOWFKRVNONlRLUGNLSE9SZzBwR3VweTNMb25cL0NyVGY4ZTlUTWphK3c1QTdKKzh4VUtKVkJFaVhlTGY4alZyVGV0WXJkWjE1ZVhLRmxJOVlNN1ZCaW9CQU03M01mSTI5N0Iweld1T3FVV0VoTjZPNWFkZFd5Skxhck44QUlmYUhzaDRvbGZ5NHBaUTBtTFhFWkgzOFVHUWlsTHh1NmZlQVp5ZU1pKzFrYVdNWlhsVkR3eWVCdXNEeVU1XC9hOVlMcUpUN25XeTNtanRXa1YwaU55STVXcjM1cXRHYmI1XC94UHo0VFR1TGNjNGlzUWFvaGtZUjJFR1JmQk55V0J3MHVPTWtqN0xcL1VjTmRiY25QeklXTDJHZnFaY1FVRzlPRUJ5bnI5aUdHWjR4cUFORklXTlplU1dOXC9ZOXIzMEtEaDhlNWZxRVVKdTNNSkhcL3BKZ2taOWlpelwvdVlaR1NOTDJKTkhCaG11ZzA4eGV0R2VsbTJjUks4Y3hlSUNOMDNrZkt6M0p2K0tXWUkrK1Rjc0hUakhmMVFhSjNaTjlKaGo1WFp1Tzg2OTVWVFwvU2REdUhiVFJSaDNHckVhVCtrcm1UK0pDUmVjR0VSbE15TktBVXJicXRxT0VEbERBYXpVMENtWkprZm9ldWFWcGVPWjhDU0lGYVZJTER3YUNcL0c0cDVXSFQxYjdKN2k1YzhDSncwZ1dDR2Z0eXJ3dVphTDlcLzBPQTM5UzZvd0FYalVDTEtUbnBtdHQ3ZXNQN1R4a0dKOXhFdVBEQXVJbXBPSVZzTk5YOEtISHBlWmJhb2xzSlBMZTkweXNzNURJbFBvbkxBXC9XalRkZ2hNRVFibld3YXh6VStPa3JDZXlFWXdoY3N0NlNadnc1OHdFcXEyWWdHaE9vNjBaK1JjOHBCWkFRXC9TdVRcL2I2YXBpTXA4clZRS1hrNzdQdGQ2ZnZBbnh1ZStrR0MrR1JnbnUzYTcxYm52S0VTZGtjN2dVdEVMa3BpSDBTUkpMTnJcL2NcLzVXOWdvWG5xZjJTeWpJU2pmRXVmaXZIZGNUU1g0VlViclhqbFFpanlmcmoyaU9wamRoMkYrN2ZsM21HXC9pNGgzemJtUUlJZVpiRm9qTFwvUlBob0VKZ1dFTTZxaFwvVElkYWpEMDhROTRlejVvK1dJWFIxc1h2VWFoQ2RwUUhNdURycG9tOStXY3ZYRmIxWEJJdFlLbDZwN3ZzUU5CMTdFa1ZESHhENFFSYmxrMlFOSCtJR041UUw0eEhRNjYzRmpLXC9GbzdnT0YzN1U3SHRieHJjMHlvUXhIWlBCTnZpVW5uRWZVMU11XC9yRk15Snh2SE8wUmdnZlNONWxWd0pDN1dTMGNJOE9zU2ptY2tlaDZnNldBOE9WYTkrcnJaeWNlZ25cL3UwNWxhZzFhd2RZVlBXQ0tGcFZqOHhiM3NHNmdsTkprSmtNRENTNlRwZ1BnNFU0VHpOeVBoUlNJNlZVT29qdWZNSW51dU5rN2RKWW1ObEZDUDRvMHVVIiwibWFjIjoiOTBjNWIyNzcwMTYwNzg5YjJjNTI0Yjg3MmFkOWJhODZhY2U5YWIwZmJkMjRlNDJiNDQ1YTAxOTE2MGI2YjE1MCJ9
eyJpdiI6IlN0aTBBem14ek93RXh6K0hPUTNxbWc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9GYlA4N2JXbWlqRmxpNWk3VnZjR21hZWQ3SU16K1FVeEphUm92UlhWQ2M3Skc0b3U5Z0Z4bkV3cUM0NmQzRkY5amxTQVoxaTNuYlwvM3NGWGdlRVVneWJhZzdFMThNUVhrbjJOWjRmV3Awcz0iLCJtYWMiOiIyNjdhMWExNjMxOWZmNTE2NTFlZTlkZTU4ZTZiNzE0NzlhYWZlZjhjZGRlNzg3ZDIzNzI1YTNkZmRiMzRhMzhjIn0=
Từ dưới mặt biển nổi lên một sinh vật kì dị, trong nháy mắt đã bay lên tới lân cận A Diệt, hàng tá lợi trảo phô thiên cái địa chộp tới phía hắn. Bấy giờ họ Diệt cùng Ma Quân mới biết được kẻ vừa tấn công là ai, chính là một đầu dị quái giống như trước đó đã gặp, nhưng đầu này có thực lực bát giai.

Hàng loạt kim trúc kiếm xuất hiện rồi gào thét phóng thích chặn đứng lợi trảo dị quái, A Diệt lóe cái đã xuất hiện ngay phía trên đối phương, nhục thân cường đại truyền lực vào vũ khí rồi hung hăng bổ xuống, lưỡi đao đem theo uy lực cực cao trảm đôi sinh vật này.

“Không ngờ đám sinh vật có hình thù khó coi này lại biết ẩn trốn tập kích, xem ra chúng cũng không hoàn toàn là vô tri, có khi thực lực càng cao sẽ càng có linh trí.” A Diệt suy tư, bản thân vẫn tiếp tục phi hành.

Khi còn cách Thổ Mộc thành chừng năm trăm dặm, hắn đã thấy một tòa kết giới to lớn nằm giữa một sơn cốc u tĩnh, xung quanh sơn phong che đậy toàn bộ, không biết thuộc thế lực nào. Tò mò, hắn liền bay tới đáp xuống quảng trường phía ngoài kết giới, sau một phen dò xét không có kết quả, ngay khi hắn định rời đi thì có một gã trung niên từ trong kết giới nghi hoặc bước ra.

Cảm ứng rõ tu vi của A Diệt, tên trung niên đó vội tiến lên ôm quyền cung kính nói: “Hoan nghênh tiền bối tới Tân Hợp thành, không biết tiền bối tới đây muốn cư ngụ lâu dài hay chỉ là tới chơi vậy?”

“Tân Hợp thành? Sao ta chưa nghe cái tên này bao giờ?” A Diệt hoài nghi hỏi lại.

Trung niên nhân vội giải thích: “Lão nhân gia ngài chưa nghe qua cũng là điều đương nhiên, vì thành trì này mới được dựng nên cách đây nửa năm, nếu không phải tu hành giả tại châu này thì không mấy ai biết cả.”

Như đã hiểu ra, hắn khẽ gật đầu, sau đó nói: “Ta đang trên đường tới Thổ Mộc thành, thấy nơi đây mới lạ nên ghé vào nhìn qua chút thôi, không có ý định cư ngụ.”

Gã trung niên nghe vậy liền thở dài lắc lắc đầu nói: “Nếu vậy thì tiền bối không cần phải phí công đi nữa, bởi vì Thổ Mộc thành đã không còn!”

Thấy sự nghi hoặc hiện lên trên gương mặt A Diệt, gã ta giải thích: “Từ khi Đại nạn quái giới bùng phát, thì cơ hồ toàn bộ thành trì nhân loại đều bị quái giới san bằng cả rồi, Thổ Mộc thành cũng không tránh khỏi. Thành trì Tân Hợp này được các vị tiền bối Bỉ Ngạn cảnh hợp lực gây dựng nên, là nơi cư trú của toàn bộ tàn dư từ các thành trì đã bị quái giới hủy diệt.”

Nghe vậy A Diệt không khỏi kinh ngạc, hắn không nghĩ tình trạng của châu này lại tới nông nỗi thế, giờ phải co cụm lại trong một tòa thành nằm sâu giữa rừng rậm. Hắn nói: “Nếu đã thế thì ta cũng muốn vào tham quan bên trong Tân Hợp thành này một phen.”

Trung niên nhân vui mừng ra dấu mời rồi nói: “Vậy xin mời tiền bối.”

Không lâu sau hai thân ảnh đã bước đi trên hành lang tường thành bên trong kết giới, nhìn đông đúc lầu các phía dưới, người rậm rạp như bầy kiến đang làm các công việc thường ngày, co cụm sinh hoạt tại nơi chật hẹp, A Diệt không khỏi cảm thán trong lòng: “Từ khi nào nhân loại phải sống chui sống lủi như thế này?”

“À phải rồi, vãn bối còn chưa biết quý tính đại danh của tiền bối.” Nghe trung niên nhân đang dẫn đường hỏi như vậy, A Diệt hờ hững đáp: “Ta họ Dược, vừa xuất quan chưa lâu nên mới không nắm rõ nhiều thông tin như hiện nay.”

“Tiện đây ta cũng muốn hỏi ban nãy ngươi nói Đại nạn quái giới nghĩa là như thế nào?” Sau một hồi suy tư thì A Diệt vẫn phải hỏi chuyện này, hắn muốn biết nguồn gốc của mấy thứ sinh vật đó, để đưa ra quyết định nên rời khỏi vùng đất này đến quốc gia khác hay không.

Trung niên nhân quay đầu lại nhìn hắn với sự nghi ngờ trong khóe mắt, dường như một tồn tại đẳng cấp như hắn mà không biết tới Đại nạn quái giới, thì khá là bất thường, nhưng rồi gã ta vẫn nói. “Vấn đề này nếu tiền bối muốn biết chi tiết, thì đợi sau khi gặp các vị tiền bối đồng giai trong thành, những vị đó sẽ giải thích kĩ càng cho ngài.”

A Diệt gật đầu không nói gì thêm, đi theo sau gã trung niên tham quan thoáng qua tòa thành tương đối lớn này. Nhân số trong thành rất đông, phàm nhân cũng có không ít, dù sao nơi đây cũng tập chung chín phần mười nhân loại còn sống sót tại châu này, một khu vực thuộc biên giới Thú Loạn Vực, không phụ thuộc bất kì thế lực lớn nào.

Hắn đã hiểu tại sao tên trung niên này hi vọng hắn vào tham quan thành, hơn nữa còn muốn hắn cư ngụ tại đây như thế. Vì có thêm hắn tọa chấn sẽ càng khiến nơi đây an toàn hơn, một nơi tập chung mấy chục vạn nhân loại như thế này, rất cần nhiều kẻ mạnh thủ hộ.

Sau khi tham quan, gã trung niên an bài cho hắn ở tại một động phủ khá sang trọng, so với những khu vực khác trong thành thì quả thực nơi đây rất tốt. A Diệt cũng không chối từ mà vào bên trong nghỉ ngơi, hắn lăn lộn bấy lâu nay cũng tương đối mệt rồi, muốn thả lỏng một phen, dù sao cũng chưa xác định thời gian tới nên đi đâu.

Quanh động phủ của A Diệt bắt đầu xuất hiện vô số trận pháp phòng ngự cùng cảnh giác, hắn cũng từ chối những thị nữ mà gã trung niên phái tới để hầu hạ. Cho đến ba ngày sau thì có một tên thanh niên phụng mệnh thành chủ đi tới trước động phủ hắn, mời hắn tại gặp thành chủ.

Ngay khi A Diệt bước vào bên trong đại sảnh tại phủ thành chủ, đã trông thấy một gã đại hán cường tráng, bề ngoài chừng ba mươi, đang mỉm cười nhìn mình. Hắn quan sát kẻ được gọi là thành chủ này rồi nghĩ thầm: “Bỉ Ngạn cảnh đại thành, cũng không tệ.”

“Cuối cùng Dược nguyên hữu cũng đã tới, Lạp mỗ rất vui khi thành trì này có một vị đồng giai tới chơi.” Cường tráng nhân mỉm cười hào sảng, tiến lên chắp tay nói lớn.

A Diệt cũng nở nụ cười, chắp tay bồi lại: “Thì ra các hạ là Lạp thành chủ, người đã che chở cho vô số nhân loại tại châu này, tại hạ rất hâm mộ đó.”

Chả mấy chốc hai người đã ngồi tại bàn riêng, có trà và hoa quả trước mặt, nhưng cả hai chỉ trò chuyện với đối phương chứ không để ý những thứ trái cây kia. Sau khi A Diệt ngồi được chừng thời gian một bữa cơm, thì có thêm hai nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh lần lượt đi tới, tính khí hai người này cũng khá là thân thiện.

Theo như những gì A Diệt hỏi được, thì trong thành trì Tân Hợp hiện nay có năm nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, hai đại thành và ba tiểu thành. Bọn họ đều là những thành chủ của các thành trì lớn tại châu này, sau khi thành bị quái giới tàn phá, đã dẫn theo dân trong thành đào vong, cho đến nửa năm trước gặp nhau rồi hợp lực gây dựng nơi đây.

Trò chuyện, đàm đạo với ba người kia một hồi, A Diệt mới hỏi tới chuyện hắn nghi hoặc nhất, cũng là thông tin hắn cần biết để đưa ra những nước đi trong tương lai. Hắn nhìn gã đại hán vạn vỡ rồi hỏi: “Xin hỏi Lạp nguyên hữu, Đại nạn quái giới rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chúng đến từ đâu? Tại sao trước nay tại hạ chưa từng nghe qua?”

Ads
';
Advertisement