Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Một khoảng không trống rỗng giữa thương khung, lúc bấy giờ bỗng nhiên lung lay dữ dội, xua đuổi không ít vân vụ xung quanh, khiến cả một mảnh trời trở nên khoáng đãng. Những vết nứt dần xuất hiện, tại khoảng không giữa trời ấy như mặt gương bị vỡ ra, hiện tại vết nứt đã lan tràn dài hơn trăm trượng.

“Roẹt!” Trước bao con mắt đang quan sát, những vết rạn nứt tức thì rách ra, tạo thành một khe hở không gian cực kỳ lớn cố định giữa bầu trời. Có ba thân ảnh bay lên phụ cận khe hở đó quan sát, gồm một nam hai nữ, còn ai ngoài ba vị trưởng lão Thanh Khư Cung.

Nữ tử Cơ Trang lên tiếng: “Loại khí tức này đích thị là vết rách không gian thông tới Mộc giới rồi, trăm năm trước ta đã từng gặp qua, hơn nữa cũng đã tham gia chuyến đi của Hiển Hóa cảnh.”

“Cơ sư tỷ đã nói vậy thì muội yên tâm rồi, chúng ta mau bảo đám đệ tử hành động thôi.” Như Ngọc nói, nàng dù sao mới tám mươi mấy tuổi, lần đầu tiên trông thấy khe hở liên thông tới Mộc giới tất nhiên phải dè chừng hơn.

 

 

A Diệt phiêu phù tại chỗ không nói gì, hắn có thể cảm ứng thấy khí tức mộc thuộc tính nồng đậm từ bên kia khe hở truyền qua, không nghi ngờ gì đó chính là Mộc giới.

Sau khi cung chủ Nhan Như Ngọc dặn dò nhóm 21 nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh mang lệnh bài cấp 1, bọn họ liền cung kính cúi người hành lễ với ba vị trưởng lão, rồi đồng loạt bay vào khe hở không gian, khí tức tiêu tan hoàn toàn khỏi thế giới này.

Cơ Trang hướng tới những tên quản sự phía dưới nói: “Các sư điệt khi trở về nhớ phong cấm bản cung, khởi động đại trận hộ sơn, đề cao cảnh giác đối với ngoại giới.”

“Rõ, thưa Cơ sư thúc.” Nhóm những lão già quản sự liền khom người lĩnh mệnh, không cần nhắc thì họ cũng nhất định thực hiện như vậy. Tuy mỗi khi sự kiện Mộc giới mở ra, các thế lực đều tuân thủ khế ước không được đánh chiếm thế lực khác trong khoảng thời gian đó, nhưng vẫn phải đề phòng.

 

 

eyJpdiI6ImlYMjNUVmlPd1ZiSzkwdkVpbjA2Q3c9PSIsInZhbHVlIjoicnhORXNXUE5nVFVcLzllNjVWeXpjTnYySHZOUkJ4NXlzaDZWRG1zVFN0OVV0NGc4VTlFVEQ1amtcL3gxM09ESFkzUFMwMWNMWGYxN0o4RG9lOXpXZk1qN3Fib1FcL2ZoUzEwRWNUNFlhUHdKbUd5Z1poNGlnXC9wR2xWamtSZ3BySkZoeWw4dFwvSTd5Ynp6azBLY0FEUnVwNWkxcG1BYUJwUEVXNlpWTHBlS0JCVUpFVmF4SlliRllNQW1udG5NaVlLenRQUkg2cEdidnZYYVo0QkdrSjB4dWs3S2Vna2syQTh1cHJka1hzWGxBeXA2dW5KVU55TTVPcFRjalFSSndzckNobzd3MkhkUHp0ZWo2SXE0YlFQcEZXTWlXMHZzbm0yZE5FUnJvOFdGaExBbTFlek1Kc0E2bkpaanJKZEtIRUE5SjRsQmI4RmxwTngxMHpxeGFuTlV6TmQ3bGNncml1ZHprUzhlSU12c29La1Q1elFMVTNqSiszQVJRZmlYQVwveUFmNW5SQ1lnRkZOb1ZQZ1FOVjhuYTJZcHUwcmVadTM4R2FOcmpaajhESGorUnBvK2tweE13RHh5eERXRldQT0h1cEpnSG1Cb1wvQmtMTnRhWDJNWjZnUGk2cnRmbnhDcWtPa0gyYkJqWXcwNVkrV1ZkOGw5SmRtSmdZczkydENKWVBSXC85STRJYndsNG02V2RJXC83eHd1TlJWZDhxU3hMcGp5SGNEQTl3Nit3bjEwWW5XbmpuTVE2TkFMSzJHbTJWK2lwM001d25GSXV3UnBVTHhZNXZWV3dVSlhnT2JjamdsWjRKeFZRYnBRYjRCeUUrWmhURVhUcHhYYU5pMVRzYWdmUWp3b0dmdFFYTXg1aENIQVFIdGorKzdrdW5sTWYrcHQ4cHUyY2hBMVZIQXpSOGZjQVwvZEtraHdvRGd1ajBJQnMrZTJ6NlFac0Z4aGZmMzNrZUpuMXM3M3lEZjZ2MTY5QmQxK21BbitVbm9SS1hoVDEwdXVFRjQzUzZ1cCtTYmtEdGVLK2RIVllVa0Qzek9tR3ZRYW5oMllBRHpKRXpcL2t0dThnelwvdVhXeXkwcGlubmd3OXR3dWxZRklLU1N5cmhcL25zU0QwMjBcL3JaQzBlaFFQdU5pcENPaWgxSzVPZDZcLzJmVG1sRlJqTHVnWkl5cDJYMFlaSXZpUTQ5c0ZzcENTZDVySGo1NU5mR0VLcDU5azJvTkxzSnVOV2ZwVmEwVEpURSswMHRmaTNmYW1PdXpSbENucHB0N3o5UDNqYm84aVwvU25Nb0VjOHc2OHFaQmJXSmFSVXpZWkFcL2tUUHpRVzY4RERMVEFOcE1LY3NiRjZvYXg2WG9DNEZDVU5nZWQ3NHBnMGZvYnJUNFUzXC9telZEcDE2QVVqVm1zOTNKN0M0T2Nubm9WeHNSRFFTMmdqbll0cG05UWdlREFtNHJWd0xaMm9EOUdSZGxkZ1hoVUlFUjZnbStzVVJwMlhwMmVrSFFOelZnWk51eGhMMXJjU2M4NFQyNDZZTWg3bHFJa1kyZU1yRXNNYklSRVppSHZOQXRXRTN1T1ByUTR5cXZWTXFDdnFHREtUYmNTNkRoTUpkM3ByMkJKbzFJQmlseEJOMmkyWDErZDJ6S2MrRlVuT0VuaFlEVnVNM3p5anIzYVNhUmp5QjM1NWtxV3QxMDhiZDJRaVFhcmlLUEFSWm52MzBVXC80Z3FVYjhyRUI1ZUxtNEhtZnlrNmpDK3VaT1g2QzlYdytLbWl5QVJlQklGdzBpU2hjOG53K0o4Nlwvc2lQb3Nib1paT1dyZURxZkNrMmJGVmVHR0VDcFwvUVgzUDhrQ0YzazNFWGdmTWI1cTQ0d2twNnFCXC8rUzhRK0VyMG9PSGFaU3MraUtUQWo1V0poT3BsUHJnWjJkcDdoYXhreldnQk9TTjVnWkhsWDV5SlcwNXpUV2xzU011TnBwTUZqUDBGYWVhc0xxTWIwblQ0ZmdySnRHb1p5NE9VMEhhV0FXT3g2UXh3QnVFdGJPS0cyRkZyMU9vQzZzNjVNUzUwWGlpTDdZNEd2ZWF2NDFZZWJCenN0NnBkdG1HZjV5dmp4UTNiRE0zeU9lR0I4VWJYcitLSmh1V0RlTERUaXpuR1FvelRsaDcrdTMya2JHaFN6UG5KaldhZFJMamtLQ1JDdmptM0VDczJtWWk2RlUxTDJRZCtEOUJ3UWZPMXh6Uk5HNXlyRzNvOXh3cU9HTkF4MWRTaFpseGFsQlozQVdXcVhnUElUZFl1djhscm1ueE55Y3crS0tWK1lzWEgrVzVjMUhnQjRqOFFlZHhmWUIybEpRWHVIcWs5VWlteFluRjVQUHk5V3QyVVcxTSsxVDJcLzhyUm0wWWZ0WTJBTWVIUkdUcWZpUzJ2MVwvMEFvT041K3BGSkxXeUFGaVA1dmJRXC9vcW8xSkdcL3JFeUxaeEVRdFJHbzhVOFVkZ0p0Tm9iUGkzc05USE5wdUJhT2hLeEF6SDVrS2xvQUtPUHRQVHRrZHk5ZzFSaDUxRjZZQzRTSCtcL2RiYmM4STlxTngybUtNU29MbnJVeTlqdVJxWnkrbzhWdmtMYVUzQkYwSDhISFJ3RDJZZU80R0MwVXd6RkE2bzhudnRQK0lESlwvNkJXeXBEb3kwR0ZnXC92aCtwZzRwTTlLRVc0M1hENHorclwvNlwvblFYeHRDTFwvVzV2aEsrT1VLXC9JSTg9IiwibWFjIjoiMTQ3OWMxNzlkNWM1YjQ1MWMzYzRlNDg1OTM0MWU1MDI5ZTFjZjU1NzFlMGE1MjA4Zjg3NDdmMmQ4MzIzZjkyOSJ9
eyJpdiI6IlRST2JuZzY2T0JLU1ZtRDA1UXBKQnc9PSIsInZhbHVlIjoiSTlSV3hiOXRqN2VPcDRVM0RRVXV2cnVIdjJHSUFtNUxka3RHMTFxT2ZcL1pqelJ4aFcwSWtSbU1yM0xmeHJHSlwvUVhwNkowRllYYlZRQ3laSWp3M2VGdHQ5YmFjTGVvUld4UVNDSFZlY3Zxdz0iLCJtYWMiOiIzYmI2MzJhMjljZDIwZTk5NTNhZTQ4N2U4MmM0NTJjMTYwMmFiZmY4MDlkYjBjNzI2ZDFmODVkMDYwZGMwNzlkIn0=
Trong một khu rừng rậm rạp hoang vu, bị vết rách không gian xé ngang qua mảnh rừng, ba thân ảnh từ trong đó nhảy ra, chính thức có mặt tại tầng 2 Mộc giới, một mảnh đất có diện tích gấp cả chục lần Thú Loạn Vực.

Người thanh niên tuấn mỹ bay lên trời cao, thần thức như sóng cuộn biển gầm tràn ra mãnh liệt, chả mấy chốc đã bao trùm 350 dặm quanh đây. Hắn chỉ cảm ứng được giao động của những sinh linh nhỏ yếu mà thôi, không hề phát hiện một tồn tại mạnh mẽ, hay bất kỳ khu vực đặc thù nào.

Lấy ra một khối ngọc giản trống, A Diệt nhanh chóng phác họa lại địa hình khu vực có đường kính 700 dặm quanh đây, vài tuần trà sau mới bay trở lại chỗ nhị nữ. Đưa khối ngọc giản cho Cơ Trang, hắn nói: “Cơ nguyên hữu thử dựa vào địa hình trong này để dò xem chúng ta đang ở vị trí nào trên bản đồ.”

Nữ tử họ Cơ liền gật đầu đưa tay tiếp nhận ngọc giản, tỉ mỉ dò xét địa hình được A Diệt vẽ ra trong đó, rồi đối chiếu với tấm bản đồ Mộc Giới cổ xưa mà mình đem theo. Từ khi thành lập tới nay, Thanh Khư Cung đã từng đều đặn tiến nhập Mộc giới trên mười lần rồi, vậy nên tất nhiên có vẽ lại bản đồ, chỉ là sau mỗi trăm năm chắc chắn sẽ có nhiều nơi đổi mới.

Trong lúc chờ đợi Cơ Trang tìm ra vị trí mà nhóm bọn họ được chuyển tới, thì A Diệt cùng Như Ngọc phân tán ra xung quanh, quan sát khắp mọi nơi tại đây. Hai người đều là lần đầu tiên tới Mộc giới này, hơn nữa tuổi đời còn rất trẻ so với cảnh giới, nên độ hiểu biết vẫn còn hạn chế, nay phải tranh thủ tiếp thêm nhiều kiến thức mới.

Ngay khi tới đây A Diệt đã có cảm giác phi thường sảng khoái, vì nguyên khí trong thiên địa mang thuộc tính mộc rất nồng đậm, hài hòa với công pháp của bản thân hắn, hơn nữa còn giúp tu vi tiến triển nhanh hơn.

Các loại thực vật cây cối không khác là bao so với nhân giới, cũng có vài loài cây kì dị hắn chưa thấy bao giờ, nhưng sau khi quan sát kĩ lưỡng thì chẳng phát hiện điều gì đặc biệt cả. Loanh quanh một hồi, bắt gặp không ít động vật kì dị, phần lớn là động vật huyết nhục giống tại nhân giới, nhưng cũng có một vài đầu là thực vật thành tinh, cơ thể được cấu tạo từ mầm mộc.

Giải phẫu một đầu mộc thú nhất giai, A Diệt còn không quên thu lấy mộc hạch về để nghiên cứu, hắn cảm thấy thế giới này thật mới lạ, chắc chắn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khám phá toàn bộ.

Đúng lúc này thì Cơ Trang truyền âm gọi hắn và Như Ngọc trở về, rồi nói cho bọn họ biết ba người đang ở đâu trên bản đồ. “Mộc giới tầng 2 được chia thành 30 quận, hiện tại chúng ta đang ở vùng man hoang tại quận Bạch Dương, một quận thuộc vùng rìa Mộc giới, mộc thú rất nhiều còn mộc nhân thì ít.”

Nhìn địa phương mà ngón tay họ Cơ chỉ tới tại bản đồ, Như Ngọc nói: “Đã biết vị trí cụ thể rồi, chúng ta chia ra hai đường để tầm bảo thôi, trong vòng 3 năm trước khi Mộc lệnh bài hết hiệu lực, chúng ta sẽ tụ họp lại tại đây.”

A Diệt nghe vậy cũng không cảm thấy lạ gì, trước đó tìm hiểu hắn đã biết trưởng lão của Thanh Khư Cung mỗi khi xâm nhập thế giới này, đều hành động theo hai lộ trình hoàn toàn khác nhau.

Những trưởng lão thực lực không cao sẽ hoạt động tại vùng man hoang, tìm kiếm dị thảo quý hiếm hoặc những loài động vật giá trị cao, chỉ cần tránh khỏi những vùng hiểm địa thì lộ trình này tương đối an toàn.

Những trưởng lão thực lực cao hơn sẽ theo lộ trình thứ hai, chính là tiến tới những khu vực tập chung nhiều sinh linh Mộc giới, sưu tập các tài liệu quý giá của tu hành giả thế giới này, tốt hơn có thể bắt một vài sinh linh thực vật quý hiếm.

Sau một hồi bàn bạc, ba người quyết định để Cơ Trang một mình hành động tại vùng man hoang, dù sao thực lực nàng ta không cao, chỉ là Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành. A Diệt và Nhan Như Ngọc sẽ bay tới khu vực trung tâm quận Bạch Dương này, hòa nhập vào những nơi tập chung nhiều tu hành giả, thu thập những bảo vật quý giá.

“Nếu sư tỷ gặp phải chuyện gì nguy hiểm hãy dùng truyền tin phù báo tới cho sư muội nhé, phải thập phần cẩn thận đấy.” Như Ngọc dặn dò nữ tử đối diện, nhị nữ tay trong tay đối mắt với nhau.

Cơ Trang mỉm cười đáp: “Muội yên tâm, tỷ đã sống rất lâu rồi đâu phải loại không biết suy tính cẩn trọng chứ, hơn nữa trăm năm trước tỷ đã từng lăn lộn tại thế giới này một lần rồi. Muội tuy đi cùng Dược huynh xem như an toàn, nhưng cũng phải cẩn thận đấy, tại tầng 2 này vẫn còn một vài sinh linh không tầm thường đâu.”

Không lâu sau nữ tử Cơ Trang đứng tại chỗ vẫy tay chào tạm biệt, trước mắt nàng hai đạo độn quang đã bay tới cuối chân trời, chả mấy chốc khuất khỏi tầm mắt. Lục sắc cùng ngân sắc quang mang phá không phi hành trên trời cao, cả hai đều đã sao chép bản đồ vào bên trong ngọc giản, giờ chỉ việc theo đó mà tiến tới những khu vực có tu hành giả.

Một tuần sau hai người dừng tại một địa phương vô danh, nhìn xuống mảnh đồng bằng đen thui tơi tả phía dưới, có thể nhận ra nơi đây từng có một ngôi làng, nhưng giờ đã bị thiêu rụi thành đống tro tàn.

Như Ngọc lên tiếng: “Có thể là nhân loại thuộc thế lực tu ma nào đó, hoặc đám yêu soái gây ra, chứ nguyên sĩ bình thường sẽ không tùy ý tàn sát cả một ngôi làng như thế này.”

A Diệt lắc đầu nói: “Đối với đồng loại nhỏ yếu, phần lớn tu hành giả mạnh coi họ như sâu kiến, tùy ý chà đạp, chứ đừng nói là sinh linh tộc quần khác. Có lẽ những kẻ này không muốn để lộ tung tích, nên gϊếŧ người diệt khẩu, không để sót bất kỳ ai”

Hai người tiếp tục lên đường, họ bay cả chặng đường dài mới vô tình bắt gặp một ngôi làng, vậy mà đã bị kẻ nào đó thiêu rụi, không để sót một sinh linh.

Một cây cổ thụ trụi lá, trông thấy hai luồng độn quang gào thét bay ngang qua trên đỉnh đầu, kinh hãi lẩm bẩm: “Lại thêm hai sinh mạng loại huyết nhục nữa, xem ra khe hở không gian liên thông giữa Nhân giới cùng Mộc giới mở ra thật rồi, những sinh linh phàm trần tại thế giới này phải làm sao đây? Bọn ác ma đó sẽ tiêu diệt hết những tồn tại nhỏ yếu!”

“Diệt huynh sao vậy? Tàn làng vừa rồi có gì không ổn sao?” Như Ngọc nhạy bén phát hiện ra sắc mặt của A Diệt có chút khác, liền tò mò lên tiếng hỏi.

Nghe vậy hắn hoài nghi đáp: “Ban nãy tại hạ mơ hồ cảm thấy có kẻ nào đó đang theo dõi chúng ta, nhưng cẩn thận dùng thần niệm dò xét lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì, điều này thật là bất thường...”

Thiếu nữ suy tư rồi giải thích: “Tại thế giới này dù ở bất kỳ đâu cũng sẽ có một vài cây cối thành tinh, có lẽ huynh loáng thoáng cảm ứng được linh trí của chúng, nhưng rồi chúng lại ẩn đi, nên huynh mới không phát hiện.”

A Diệt chỉ có thể gật đầu tiếp nhận lời giản thích này, thần niệm hắn vẫn đang dò xét khắp mọi ngõ ngách phía dưới, muốn tìm ra điểm bất thường. Hai người dần tiến gần hơn tới khu vực có nhiều tu hành giả mộc tộc tụ họp, quá trình hòa nhập cộng đồng đến giờ mới chuẩn bị bắt đầu.

Ads
';
Advertisement