Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trong sơn cốc vô danh có tiếng gầm phẫn nộ vang lên, một thân ảnh lục xám to lớn đang điên cuồng truy đuổi công kích nhân ảnh bé nhỏ trước mặt. Cự ảnh là một đầu mộc thú có hình dạng khá giống toan nghê, toàn thân như được vô số dây leo quấn lại tạo thành, có khả năng phóng thích dây leo như trường mây để công kích mục tiêu.

Nhân ảnh đang chạy trốn phía trước, đúng ra là đang trêu đùa mộc thú, chính là A Diệt, hắn lúc này vừa né tránh khỏi những đòn công kích, vừa quan sát kỹ càng cách thức hoạt động của súc sinh phía sau.

Tới Mộc giới hơn mười ngày, đầu mộc thú toan nghê này là sinh linh có tu vi cao nhất hắn chạm trán, tất nhiên phải quan sát kỹ rồi mới ra tay. Sau một hồi đùa bỡn, họ Diệt liền bộc phát nguyên lực khiến đầu mộc thú đang trong trạng thái hung dữ bỗng nhiên im bặt, đôi mắt nó kinh hãi trợn trừng nhìn nhân loại trước mặt, sau đó lập tức xoay thân bỏ chạy.

 

 

Từ sơn cốc truyền ra tiếng nổ lớn, đầu toan nghê bấy giờ đã tử vong, thân thể như một đống dây leo rễ má tạo thành, không có một chút huyết nhục nào. A Diệt hứng thú giải phẫu cỗ thi thể to lớn này, thu lấy những bộ phận có giá trị nghiên cứu cao, còn may mắn kiếm được mộc hạch thất giai.

Hắn một đường bay tới sơn động cách đó mấy trăm dặm, xuyên qua lớp kết giới bảo vệ, tiến vào bên trong hang động, thấy thiếu nữ lãnh diễm vẫn đang chăm chú luyện đan. A Diệt giơ tay cách không đưa tới phía thiếu nữ khối mộc hạch thất giai, mở miệng lên tiếng: “Tại hạ đã kiếm được một khối mộc hạch phẩm chất không tệ, chẳng biết đã phù hợp với yêu cầu hay chưa?”

Nhan Như Ngọc thấy khối mộc hạch thất giai tản mát quang mang lục sắc, vui vẻ đáp lời: “Diệt huynh thật là lợi hại, mới đi chốc lát đã kiếm được một khối thất giai mộc hạch rồi, cấp bậc này tuyệt đối có thể luyện ra Hoán Chất Đan phẩm chất cao.”

 

 

eyJpdiI6ImZEUWpOYjVPeGYxRU5kN2NPelVBK3c9PSIsInZhbHVlIjoiWXlleFhNUWdnQXM5R3dNZWVTMFlKcEc0MTEySmY5TFhTMXVvZndDQlk5SmFoTVBoaFVVVjhvYTNQVzJUY3FuTXR0MlR1TmRnRjhaK1FHRFZcL0QwdVwvT1VIRE9hRzNMdnJHcFJRTHQwWjBYSmZsXC96c1p5TVwvWFRcL0NlZ2UzSHlXdjFiQ3dBM2NZd0FzTm5TTGxlTGZ4N2ZmR3EzYmZtTzlcL2pcL3lJV2Q0MWE1SlwvUWZTTUlqK3RqTUhpTWNET3dWTmh6M01KTlJOVlF5djFlSW15d0dsWGJSY05FUTJ1UDk5a1NcLzVOSytFVURSeVh3cjNUZ05UdGJEaithMW9sVmhHWjJodVlEWUF5aUhwRjM5NDJkNXF5c3RLMWpHYVVOb1B1R2hVajZEZ29INEhlRVwvakVnY21CNHJVZHBMRmtHWjZyUFNLbXpkOTFUbXFLcDdCdWVMVUVOdThacVdzYmR6Y0VudmlOY3dzZ2laeEhudzFpMHhOZU1aOE1DVkd5MlNwNDErQ1dCaXZMQm1mTFJqdDRiVnUxREQ0ajI2d0dpXC9lQXRFYUZcL2xUbDJnUHNzNE9iRG9ZMjYySWhXZ29GMGhieHpCSjlKWEZhMFRvSmFUaVl2K1N5OHk3b1IxSWUwZDV0SmJJRVBQb05OWFpFaU5yaWcwUFhlQXJ6VVUzZHZCQnJ3emVkaGNhYllPXC9Rc0RXc2h4QjlUVG82TlUyU2dvT3ptM2tXUjlPUFpSeEc0aEsrblRxMWtxV05YTUo0YUdBMWNCK0hvT1wvbXh3QTduOUJPUXN2TXUzbEcxeHJvb0Z2ejU4aVp2UnM4NWtrT0p0NDIzcUsxWXVpSE5rQlBFVWtwWFZDYkJZS1U2YVwvQysybml2VDBGem1JTHlaTm44YmRXZmd2emdsaERQTDdRc0JVRlNcL3lkSVJ6UkRyZFRGR204dkVlUjM3ZnVQSGpRK2prcHh2M1VPakFMNlBVRm9hTW1MSlFGMGtLYVJaM3JNc2dHSERFcTVcL3A2RlN5b3hia0xXclV5bitsbFhmeWJFYVlTdDM2aEVITThtc0QxWDFcLzloSnF4YjNUcTFsK2E1MXdLSU0rT1BhY0d3Nk9LcXpNVjFVVk5nNUVzNU1zOE1wOUN4ekVpV3pCcGNVbnF6QXNFMjhPazNITk1RQXBtQ05UWGk2RFQxTWN4SnRQcGpTWGl5dTI4WTQwenAwdGVIT0VwMmhXWSt6aFB2R3hRWDFDUDI0bWV6eFVGWGhHT0ErVVNCZU1LUGE1SngxR05VSEpsdmNBd1hBQThWU1R6N1l0UnRoOWdtYUp3ZlBZUjJhKzFEMFF3QlFaQ3ZJSklrUjBNNXdVYlVOQnRVNnRhdzNiNHo4NEtvYnhjWmMrNVllVHZMakc3ZUtJcmVYc2s1WHBIMlwvV1VReWU4QVl3cFJkeEtkazNYWWpISkYxTlhIVEdpa3JIRU0rbFQzWmtFM084QmpuN21RN3htV3oxK2pvN2pSNlJhVG9OaU5EQWVORisxU1wvQllXUVFaNjZ5K0hnSEk2NDVaRjc0TlY2U2E1NmRIRStcL0dpcEZQdTFibEI2ZFphUGNMTXhWdG1uNmlLeEZYRDFGYUtHckVQTllCbGFwb2xjNjBVbDRUcGpjelJneFhCSXNodnFEVkgwOWZWM2dQRXlvcm4wakxnZjFwYVEyVTVMUWZxbFBubFQ5RzlaRVp2NElcL0hEalwvTm4rdmd1RDVKaEpUMXlGVDNjd2tDK1F2WitpTlNCUlpBbmh0aDhJM0hBaktiMTFGRU93SVpqVFlKd2xHQks0bWsxanQydmVNR0h2U2ZGWTRSc1k0eEpFN2NURkZzUkxjT2JzdU1vbEppYittRTV3VUgrN3ZkVXFZbjd0R0p5SjJmRGZVclNZemhUVmhOa0Q4KzhkMWpFUUZjSXZ5bitsbzZoWXBaMnNoTDZNaVQwVURNcEdMbkFIXC96M1g4cktCMHYzdStKam5vQzIzVDRjZVUrMEl4UjRtMVwvdEcrdWp0TTFuVmtxVjFKamVWV25pdDFXcWN0MkZzamVZTCt1U2tzTWVVcXdEQVZ4UWZwdUJFOGpkK0dlbllxTmNJR2NGY0Q4aXZJbEFWejNlZWNuSHV5b3RkUU9aVUdiMXRjbmtKd1VKS3RFYW5lSHlcL0hMQnB0TUwzbG1UeTFxVWlOb0NvWnhJOEd5enNyZnlcL3IrT3ljVTY2Ym1zQ2hZQXMrSUlKcHl5K1wvY296RjhEbzJDT29vMjQxQWtjQUtcL0p0a0M3UFZaU211cG9GU0wwSklZYlZ5YTlhRUdtK3prQjQxQVFRWVpaeGpua0FuRlNOM3lIY2NaZGM5clVNR21ZbElUOW9kdWJ0MlRpd1wvMWZlR2cwTGVLMzR5c2hxUjFNbHN2Ynd2U3ZDXC9ydjVGd1BNQXJnPT0iLCJtYWMiOiIyMzQxZWZiNmQ2YjU0ZGEzMjJlMDE1YzIxODYyNzViMmYwYzE4MjhkN2Q4Yzk1YmU0MjQ4NzI1ODk1NTliNzQ3In0=
eyJpdiI6IjVIRkwwR3B4Y0o3eFphem9tTWVWOFE9PSIsInZhbHVlIjoidHhYR1laRko2OCtVaitMSjg3YVwvOTIyelFMTTlJbDl0NG9CMzFrTHUrT3h0Znd0ejZOYkE5OXpcL3ZJWHNvelVXdkVxRnhuRldXbWprK2pZdVg2dkRMZW9HSXN1MkN6XC9CSGt5VDBvTXpITDA9IiwibWFjIjoiZWZiMjU1YTQzNzIzZTE4OGVkMGQwOWEwN2JmMDhiYjA5YzBiZWY0YTVlMWE2OGYyMjViYmQ4MjUwNDQ0YTY2YiJ9
Nửa ngày sau khi A Diệt đang ngồi xếp bằng trước cửa sơn động, thì thiếu nữ họ Nhan đã đi ra, mỉm cười đưa cho hắn một viên đan dược có mùi thảo mộc nồng đậm. Nhận lấy đan dược, mắt thấy thiếu nữ trước mặt đã phục dụng, hắn liền bỏ đan dược của mình vào miệng cho nàng thấy, rồi âm thầm dùng thần thức kiểm tra, khi không phát hiện ra gì dị thường mới nuốt xuống.

Chỉ qua vài tuần trà, hai người đã biến đổi, A Diệt gương mặt có chút khác, hai tai dài ra, nước da chuyển sang xanh lục, khí tức trên thân mang theo mộc thuộc tính nồng nặc. Làn da trắng hồng của Như Ngọc nay cũng đã chuyển xanh, nhưng sự mềm mại vẫn còn, những địa phương hấp dẫn mê người không bị làm sao, trông như mỹ nhân mộc giới.

Hai người nhìn bộ dáng của đối phương rồi thử cảm ứng dò xét, quả nhiên không phát hiện ra khí tức nhân loại, A Diệt cảm thán loại đan dược này thật thần kỳ. Như Ngọc cười nói: “Nhờ có mộc hạch thất giai của Diệt huynh nên tác dụng mới tốt như vậy đấy.”

Hai người nhanh chóng thu lại trận pháp, xóa đi vết tích mà bản thân vô tình lưu lại, rồi phi độn rời đi, tiến tới thành trì gần đây nhất, chỉ cách gần vạn dặm đường. Trên đường phi hành họ tranh thủ học thuộc ngôn ngữ thông dụng tại thế giới này, với cường độ nhận thức của Bỉ Ngạn cảnh thì phi thường dễ dàng.

Không lâu sau họ đã có mặt tại trên không một tòa thành trì, nhìn thoáng qua sẽ thấy nơi đây không khác là bao so với những tòa thành thông thường tại nhân giới, chỉ là toàn bộ được cấu tạo từ gỗ mà thôi.

A Diệt dùng thần niệm cường đại của bản thân dò xét cả tòa thành tương đối lớn này, sau vài hơi thở liền lên tiếng: “Trong thành có hơn vạn sinh linh, phần lớn là sinh mệnh loại thực vật, trong đó có chừng một ngàn là tu hành giả, tên mạnh nhất có tu vi tương đương Hiển Hóa cảnh đỉnh phong.”

Như Ngọc gật đầu nói: “Xét về phạm vi kích thước thì thành trì này không quá lớn, hơn nữa cũng tọa lạc tại vùng tương đối hẻo lánh, nên không có tu hành giả tương đương Bỉ Ngạn cảnh tọa chấn là điều dễ hiểu. Như vậy cũng tốt, bước đầu tìm hiểu giới tu hành tại nơi không có cường giả như thế này, sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Họ Diệt tiếp lời: “Chúng ta có thể cưỡng ép xuyên qua cấm chế của tòa thành, nhưng như vậy sẽ kinh động tới cao tầng trong thành, tốt nhất nên hạ thấp tu vi rồi đi vào bằng đường cửa chính thôi.”

Hai người rất nhanh đáp xuống trước cổng thành, tu vi đã hạ xuống ở mức Hiển Hóa cảnh sơ kỳ, còn khoác thêm áo bào chùm kín toàn thân, như những tán tu thường phiêu bạt khắp mọi nơi.

Họ bình tĩnh đi tới cổng thành, liền bị hai gã lính canh chặn lại, sau khi cảm ứng rõ ràng khí tức phát ra từ trên thân hai người, tên lính canh vội vàng cung kính lên tiếng: “Bẩm hai vị tiền bối, xin hai vị hãy nộp phí vào thành, Đơm Trồi cảnh như hai vị mỗi người cần 100 mộc tinh.”

Hai người quay mặt nhìn nhau, sau đó Như Ngọc ném ra một khối tam phẩm mộc hạch, ngữ khí lạnh nhạt hỏi: “Thứ này đủ 200 mộc tinh chưa?”

Tên lính canh vội vàng bắt lấy, khi nhìn rõ thứ trong tay là gì, hắn liền vui mừng đáp: “Quá thừa rồi thưa hai vị tiền bối, mộc hạch tam giai chí ít cũng có giá 500 mộc tinh.”

“Vậy cứ coi như thứ đó là phí vào thành của hai người bọn ta đi, còn thừa bao nhiều thì mấy người các ngươi tự chia với nhau.” Như Ngọc lạnh nhạt phân phó.

“Xin đa tạ tiền bối!” Mấy tên lính canh ở nơi này vui mừng vội vàng cung kính cúi người cảm tạ.

Hai thân ảnh thong dong bước vào trong thành, đám lính canh chờ cho họ đi khuất, liền vui mừng túm tụm lại phân chia công bằng, ai cũng không muốn bản thân mình chịu thiệt. Đối với những mộc linh tu vi Gieo Mầm cảnh như bọn họ, thì vài chục mộc tinh cũng được coi là nhiều rồi.

Vừa tiến nhập thành trì, hai người đã cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt phồn vinh tại nơi đây, thanh âm huyên náo vang lên bên tai không dứt. Cả hai đảo mắt quan sát xung quanh, sinh linh tại đây phần lớn có bộ dáng giống với nhân loại, chỉ là có vài nét đặc thù riêng, như tai dài và nhọn, gương mặt khác lạ, nước da có sắc tố lục đậm đặc, móng tay trông như tán lá.

Bình đài lầu các, gian hàng, khách điếm, tất cả những công trình kiến trúc đều được làm từ gỗ, hình thù tuy có nết riêng biệt nhưng vẫn tương đối giống các kiến trúc tại nhân giới. Thứ khác biệt lớn nhất tại đây, chính là vô số vật phẩm được bày bán, không có một thứ gì trông giống vật phẩm tại nhân giới cả, chúng đều mang một nét riêng biệt của thế giới này.

A Diệt và Như Ngọc tạm thời chia ra, tự mình đi tham quan khắp nơi trong thành, nhất là khu vực phường thị, nếu vận may tốt có thể thu được vài vật giá trị cao. Họ Diệt tinh thần phấn chấn không thôi, Ma Quân cũng như vậy, luôn bắt hắn thu mua những vật phẩm kì dị dù giá cả cao hay thấp, y muốn nghiên cứu những vật mới lạ này.

Sau vài ngày hoạt động tại thành trì đầu tiên khi tới Mộc giới này, A Diệt đã thu thập được vô số thông tin hữu ích, kiếm về tay được không ít vật phẩm tốt, đa phần là những vật chẳng có mấy tác dụng với mộc linh nhưng lại có tác dụng lớn với nhân loại.

Mức độ hiểu biết của hắn về thế giới này đã tăng cao, lúc này ánh mắt hắn nhìn như đóng đinh tới phủ thành chủ, miệng thì thào: “Kim Mộc Diệp, một loại kì mộc chân quý ở nhân giới khó cầu, không ngờ thành chủ tu vi non kém tại thành trì này lại có, tối nay nên lấy về tay thôi, chậm sẽ có nguy cơ bị họ Nhan đoạt trước.”

Đêm tối, thời điểm mọi sự phòng vệ trở nên lỏng lẻo nhất, là lúc một thân ảnh bí mật xâm nhập phủ thành chủ, với thực lực của nhân ảnh này, chỉ qua vài tuần trà đã điều tra toàn bộ mọi ngõ ngách trong phủ.

Bên trong mật thất đậm đặc mộc thuộc tính tinh khí, một gã trung niên thể hình giống nhân loại, đang nhập định ngồi xếp bằng tu luyện. Đột nhiên cánh cửa mật thất mở ra, cấm chế không có một chút tác dụng gì, thân ảnh hắc bào chùm kín người ngay tức thì xuất hiện tại bên trong mật thất, cùng lúc đó gã trung niên cả kinh mở mắt.

“Cao thủ Kết Liên cảnh!” Cảm ứng khí tức khủng khϊếp từ thân thể thần bí nhân tỏa ra, gã trung niên kinh hãi thối lên một câu sau đó liền bất tỉnh nhân sự, vì bị A Diệt vung tay đánh ngất. Chiếc nạp giới từ ngón tay của gã thành chủ tự động tháo ra rồi bay tới trước mặt họ Diệt, chả mấy chốc ấn ký chủ nhân đã bị phá vỡ, hắn có thể dễ dàng dò xét bên trong.

Thần sắc hắn liền trở nên phấn chấn, ngay sau đó một chiếc lá cây kim sắc tản mát quang mang nhu hòa xuất hiện trong tay, chính là Kim Mộc Diệp. A Diệt tiếp tục thu lấy những vật phẩm giá trị cao của đối phương, rồi rất nhanh đã rời đi, để lại chiếc mộc giới chỉ gần như trống không.

Vừa ra khỏi phủ thành chủ, hắn đã bắt gặp một thân ảnh quốc sắc thiên hương, tựa hồ cũng nhắm tới tòa phủ đệ này. Thấy hắn đi ra, Nhan Như Ngọc sắc mặt khẽ biến, sau đó liền chấn tĩnh lại, rồi bĩu môi nói: “Diệt huynh hành động nhanh thật đấy, xem ra Kim Mộc Diệp đã rơi vào tay huynh rồi nhỉ?”

A Diệt cười nhạt đáp: “Một vật kì mộc mà thôi, thời gian chúng ta ở tại thế giới này còn dài, chắc chắn Nhan nguyên hữu sẽ sớm ngày thu hoạch được những kì mộc khác.”

“Thành trì này không còn gì hấp dẫn tại hạ nữa rồi, có lẽ chúng ta nên đi thôi, tiến tới những vùng phồn vinh hơn tại quận Bạch Dương này.” Nói rồi hắn lập tức động thân, luồng lưu quang trong nháy mắt đã phóng lên tận trời cao. Mỹ nhân kia không còn cách nào khác liền bay theo hắn, hai người rời khỏi thành trì này, đi tới những nơi đông đúc hơn.

Ads
';
Advertisement