Rậm rạp cương mây phô thiên cái địa phủ xuống, oanh kích không ngừng khiến một mảng đại địa rộng lớn trở nên hoang phế. Thân ảnh uyển chuyển dưới bãi đá vụn linh hoạt tránh né, không một sợi cương mây nào có thể chạm tới nổi người nàng, ngay khi có khoảng trống, nữ tử này liền bắt lấy một thanh sáo trúc, đưa lên kề sát môi thơm tấu khúc hợp đồ.

Quanh thân Lạc Uyển Nhi bạo phát sóng khí lục sắc dữ dội, vô vàn luồng đao phong nhắm tới thân ảnh trên trời cao, gào thét xé gió bắn thẳng thiếu nữ ấy. Nhan Như Ngọc mặt không đổi sắc, mấy chục sợi cương mây ngân lam từ sau lưng nàng ta bắt đầu thay đổi quỹ tích, giống như xúc tu bạch tuộc vần vũ khắp tứ phía, đánh tan toàn bộ đao phong tìm tới.

Mảnh khảnh ngọc thủ tế xuất một khối ngọc châu hồng phấn, theo pháp quyết của họ Nhan, ngọc châu tức thì phóng thích một đạo quang mang, thẳng hướng thân ảnh nữ tử đang thổi sáo dưới mặt đất. Tiếng sáo bỗng nhiên biến đổi, những cây cổ thụ trong mảnh rừng này sau khi nghe thấy thanh âm đó, liền nhanh như chớp bật lên cả rễ, chạy tới che chắn trước người họ Lạc.

 

 

Vụ nổ hủy hoại không ít thực vật khổng lồ, nữ tử họ Lạc xuất hiện trên trời cao, tiếng sáo trở nên nhanh chóng dồn dập, khiến cả một vùng trời xuất hiện mấy chục cánh cửa động thiên, thả ra vô vàn châu chấu tạo thành cơn bão côn trùng.

Như những đám mây mang màu xanh lục, bầy châu chấu bay qua nơi nào là nơi đó lập tức trở nên tối màu, ngay cả không khí cũng bị cắn nuốt, khiến Như Ngọc bị vây trong biển côn trùng trịnh trọng thần sắc. Nàng giơ ngọc thủ lên cao, trong bàn tay xuất hiện một chiếc dù giấy, từ chiếc dù rủ xuống những dải lụa mỏng che kín thân thể mềm mại của nàng, nhất thời biến mất trong mắt đám côn trùng.

Mắt thấy một màn này nữ tử họ Lạc không khỏi bất ngờ, nàng vội biến tấu khúc sáo chỉ huy toàn bộ bầy châu chấu, hướng bọn chúng đổ dồn toàn bộ tới phía thiếu nữ đang ẩn thân giữa trời. Tuy không trông thấy mục tiêu cần công kích ở đâu, nhưng những đám vân vụ lục sắc vẫn làm theo mệnh lệnh, nhắm thẳng một khoảng không bình thường mà điên cuồng lao tới.

 

 

Nhị nữ nhìn thẳng tới đối phương, tuy Như Ngọc bịt mắt nhưng Uyển Nhi biết nàng ta đang đối mắt trực tiếp với mình, nữ tử này không ngờ thiếu nữ có tu vi Kết Liên cảnh tiền nhưỡng lại khó chơi tới vậy. Thân ảnh cả hai chợt lóe, từ khoảng cách hơn trăm trượng trong nháy mắt đã cận thân đối phương, thanh âm giao thủ vang lên khiến cả một mảng trời ba động.

“Búp!” Trọng quyền rơi thẳng lên thân chiến đao, lực lượng mạnh bạo trong cú quyền chấn bay A Diệt bắn ra phía sau mấy chục trượng. Cường tráng nam tử tức thì đuổi theo, đôi quyền sáo như những khối ngọc thạch kết hợp lại, phát sáng quang mang địa sắc, khi cận thân đối phương liền tung ra liên hoàn đấm.

“Tên này hăng máu quá rồi, phải đánh cho hắn tỉnh ra thôi.” Trong lòng nghĩ đoạn, A Diệt liền thu lại chiến đao, tại trên hai nắm đấm xuất hiện đôi quyền sáo có chút bắt mắt. Đây là một món bảo cụ Huyền giai, hắn lấy được trong nạp giới của tên nào đó đã bị hắn gϊếŧ, vì đang ở mộc giới nên hắn chưa có chỗ bán đi những vật không cần thiết, hiện giờ lại không ngờ dùng tới.

Ẩn ẩn dưới lớp da xanh lục của hắn nổi lên những hoa văn thanh sắc, một vài nơi có phật kim lưu chuyển, đối diện liên hoàn thủ của đối phương, A Diệt không ngần ngại liền điên cuồng tung ra thủ chưởng đối kháng. Thanh âm trọng quyền va chạm vang lên đinh tại nhức óc, khiến tên nam tử Thiết Thạch tuy có chút cảm giác đau nhói hai nắm đấm, nhưng lại càng phấn khích hơn.

“Thạch Cân Quyền!” Tiếng quát hùng hổ vang lên, theo đó trên cú quyền tiếp theo của hắn liền tăng cao lực lượng, uy lực nặng như thái sơn áp đỉnh, muốn đè bẹp thủ chưởng của đối phương. Cơ bắp tại cánh tay A Diệt căng cứng, máu huyết lưu chuyển nhanh gấp mấy chục lần, thanh quang trên bề mặt da như hóa thiết thép, dốc sức đánh tan thế công núi sập này.

Oành một tiếng sơn băng địa liệt, dư uy phát tán khiến đỉnh núi quanh đây hóa trọc, chiếc phi chu lớn lơ lửng nơi xa cũng bị thổi bay một khoảng, tên nam tử cao gầy phải vội vã cố định lại phương tiện. Hắn nhìn tới phía hai tên điên đang quần nhau cận chiến, cả kinh lẩm bẩm: “Sao tên đó có cường độ thân thể cao như thế chứ? Có thể đánh ngang tay thời gian dài với Thiết Thạch!”

Trong số ba thiên tài đứng đầu đại thế gia Thiết Lạc, thì Thiết Thạch chính là kẻ có thực lực mạnh nhất, tu vi Kết Liên cảnh trung nhưỡng nhưng đã đánh chết không ít mộc linh hậu nhưỡng rồi. Thứ đáng sợ nhất của hắn ta, chính là cường độ thân thể cực kỳ cao, khi thi triển toàn bộ bí pháp luyện thể của gia tộc, thì thân thể hắn chạm đến ngưỡng cực hạn hạ vị.

Hiện tại trông thấy một kẻ chỉ có tu vi Kết Liên cảnh trung nhưỡng, nhưng lại có thể cứng đối cứng thời gian dài với Thiết Thạch, sao tên nam tử cao gầy này không kinh hãi cho được chứ. Dù đoán tên thần bí đó là thiên tài trong thế gia cổ mộc nào đó, nhưng cường độ thân thể cũng biếи ŧɦái như vậy quả là khó tin, thanh niên đứng ngoài quan chiến chỉ biết nuốt nước bọt.

“Ầm!” Giao thủ một hồi, tên Thiết Thạch bị đánh bay xuống mặt đất, hắn ta nhanh chóng ổn định thân hình trong lúc đang bị bay xuống, ngay khi tiếp đất liền tạo ra một hố đất sâu mấy trượng. Mắt thấy quanh thân đối phương có hư ảnh một đầu trúc long lưu chuyển, tại nắm tay phải tản mát giao động cường đại, khiến chiến ý tên này càng tăng cao.

Trên không trung, A Diệt cũng không ngờ tên họ Thiết kia khó chơi như thế, hơn nữa càng bị đánh thì càng hăng, như thể một tên thèm đòn. Lúc này trên bề mặt da tên họ Thiết nổi lên những hoa văn lục sắc kì dị, thân thể càng thêm cường hãn, sức mạnh tản mát tại hai nắm đấm cực kỳ đáng sợ.

Cũng may vài ngày trước Như Ngọc dựa vào một phần kì mộc mà hai người kiếm được, luyện chế nâng cao Hoán Chất Đan, giúp giờ đây bọn họ có thể vận dụng tối đa tám thành thực lực, mà không khiến khí tức nhân loại bại lộ. Nếu chỉ dùng được phân nửa thực lực như trước đây, chắc chắn hắn không phải đối thủ của tên cường tráng đang hăng máu phía dưới.

“Liệt Địa – Toái Sơn Quyền!”

Thanh âm quát lớn vang lên chói tai, thân ảnh cường tráng bạo phát uy thế, hố lớn hắn đang đứng càng thêm nứt toác, ầm một tiếng bắn vọt lên cao, khí thế như muốn bài sơn đảo hải. Đối diện cú đấm muốn phá toái băng sơn đó, A Diệt không ngần ngại lao thẳng xuống, bàn tay phải cong lại thành trảo, hư ảnh trúc long phóng theo ngay phía sau, đồng dạng giơ ra trảo lớn.

Trúc Long Trảo!”

Quyền trảo va chạm, sức mạnh lập tức bành trướng, trúc long gầm thét ép xuống cự trảo sắc nhọn, hư quyền như muốn phá núi lấp biển mạnh mẽ tung lên, nghiền ép nhau gắt gao điên cuồng. Uy thế từ đòn công kích của bọn họ khiến mấy chục dặm chìm trong rung chấn, thiên địa nguyên khí hoảng loạn, không gian run rẩy, nhị nữ nơi xa cũng phải tạm thời ngưng chiến.

Từ trong khu vực tràn ngập giao động năng lượng nhiều màu bay ra hai thân ảnh, A Diệt lảo đảo giữa không trung một hồi lâu mới vững lại thân hình, tại bàn tay phải truyền tới từng cơn tê dại. Tên nam tử cường tráng lại rơi rụng xuống mặt đất, tạo ra một hố đất còn rộng hơn cái trước, bàn tay vừa tung quyền lúc này nổi lên trận trận cơn đau khiến hắn nhăn mặt.

Tuấn mỹ thanh niên phiêu phù trên không nhanh chóng chỉnh chu y phục, sau đó hướng tới phía Thiết Thạch chắp tay nói: “Tới đây được rồi, nếu các hạ còn cố chấp chiến tiếp, thì tiếp theo sẽ là sinh tử chiến chứ không còn luận bàn đâu!”

Anh tuấn nam tử mặt ủ mày chau một hồi sau đó thở dài một hơi, chắp tay đáp lời: “Thôi được rồi, xem ra các hạ không muốn chiến đấu tới cùng, nhưng qua vài trăm chiêu vừa rồi, ta cũng đã có đánh giá đại khái về những thiên tài mộc cổ, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Nhị nữ nghe vậy liền không dây dưa với nhau nữa, bay trở về bên cạnh đồng bạn, tên thanh niên cao gầy cũng đã bay tới gần Thiết Thạch, hai bên đối mắt nhìn nhau.

Họ Thiết tươi cười lên tiếng: “Thực lực hai vị cao cường như vậy, hơn nữa thân phận cũng chẳng tầm thường, cho dù ta có báo hành tung của hai vị cho đám trưởng lão Bách Bộ Mộc, thì bọn họ cũng không gây khó nổi đối với hai vị, vậy nên tốt nhất ta sẽ không làm điều thừa.”

A Diệt và Như Ngọc đã hiểu ý đồ trong lời nói của đối phương, bọn họ có ý muốn kết giao với hai người. Thay vì báo hành tung của hai người cho Bách Bộ Mộc mà chẳng nhận lại được gì nhiều, thì họ lại chọn cách giấu tin tức này, như vậy sẽ nhận được hảo cảm từ hai người, cũng kéo gần quan hệ hơn với thế gia mộc cổ sau lưng hai người họ.

A Diệt mỉm cười đáp: “Thế thì đa tạ Thiết các hạ rồi, mặc dù ta và đồng bạn không để mấy gã trưởng lão Bách Bộ Mộc vào trong mắt, nhưng không có bọn chúng dây dưa cũng bớt phiền phức hơn.”

“Hai vị từ thượng tầng xuống tầng 2 này lịch luyện, có lẽ chưa biết một vài nơi đặc thù để đến thử sức tìm kiếm cơ duyên. Trong ngọc giản này chứa địa đồ chỉ ra một vài nơi có bảo vật, hai vị có thể tới những nơi đó thử sức.” Nói rồi tên thanh niên cao gầy ném khối ngọc giản tới phía đôi nam nữ trên không, nếu họ Thiết đã muốn kéo gần quan hệ với hai người kia, thì hắn cũng không ngại hỗ trợ.

Âm thầm dò xét không phát hiện ra khối ngọc giản lơ lửng trước mặt có ẩn chứa nguy hiểm, A Diệt mới đưa tay nắm lấy rồi đảo nhanh thần thức qua bên trong, sau đó hắn chắp tay cười đáp: “Đa tạ vật tốt từ các vị, nhưng chúng ta đã dừng tại đây khá lâu rồi, giờ cũng nên đi thôi, hợp duyên sẽ có ngày gặp lại.”

Lời vừa dứt, đôi nam thanh nữ tú đã ngay lập tức quay người phi độn, chả mấy chốc hai luồng hào quang biến mất ở cuối chân trời. Ba thiên tài thuộc Thiết Lạc thế gia này cũng không ngu ngốc truy tung theo, họ lên phi chu rồi bay đi hướng khác.

Ads
';
Advertisement