Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Bầu không khí tĩnh mịch tới tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, xung quanh chỉ có một màu u tối, hai thân ảnh lặng lẽ tiến đến gần một tòa núi nhỏ đang có chút nhấp nhô. Càng tiến tới gần, hai người càng cảm nhận rõ hơn khí tức áp bách của ngọn núi phía trước, đúng ra thứ đó không phải là một ngọn núi, mà chính là một đầu mộc thú khổng lồ đang ngon giấc.

“Diệt huynh, đầu mộc thú này là đỉnh cao cửu giai đấy, huynh nắm chắc có thể xuất tùy bất ý một đòn tiêu diệt chứ?” Thiếu nữ họ Nhan có chút thấp thỏm hỏi. Nghe vậy A Diệt khẽ cười đáp: “Yên tâm, lát nữa nguyên hữu chỉ cần cấp tốc trói chặt lấy súc sinh này là được, phần còn lại cứ để tại hạ lo.”

Thấy ngữ khí hắn tự tin như vậy, Như Ngọc cũng không hỏi gì thêm, sánh vai cùng hắn âm thầm tiến lên, thu ngắn khoảng cách giữa cả hai và tòa núi nhỏ phía trước. Thứ đó vẫn đang chìm trong giấc ngủ mê man, không hề hay biết có hai vị khách không mời mà tới, ẩn thân dần tiếp cận mình.

 

 

Đã qua ba tháng kể từ khi hai người chia tay với ba tên thiên tài Thiết Lạc gia tộc, sau khi rời đi họ đã thay đổi lộ tuyến, dù biết xác suất đám thiên tài đó sẽ nuốt lời không cao, nhưng họ vẫn nên cẩn thận. Cả hai hành sự qua không ít thành trì, liên tục thu về tay được những vật có giá trị không nhỏ, đa dạng các loại tài liệu hiếm lạ.

Đồng thời tại lúc hành động trong các thành trì, hai người cũng thăm dò tin tức về những địa phương được đánh dấu, trong khối ngọc giản mà tên cao gầy đã đưa cho. Quả thực những gì mà tên cao gầy cung cấp không giả, một vài nơi được hắn đánh dấu trong ngọc giản đúng thực là vùng từng xuất thế bảo vật, nhưng thời gian đã qua tương đối lâu rồi, giờ có rất ít kẻ tới những nơi đấy tầm bảo.

A Diệt và Như Ngọc chọn địa phương nằm tại vùng hoang vắng nhất để tới dò xét thử, nhưng hai người đã tới vùng sơn cốc âm u này được vài ngày rồi, mà vẫn chẳng thấy chút vật có giá trị nào. Tại đây không những vắng bóng bảo vật mà ngay cả mộc thú hay động vật bình thường cũng chẳng có mấy, không khí âm u se lạnh, khá giống một vài vùng âm hàn tại nhân giới.

 

 

eyJpdiI6ImFuNnFpTU9LRk9zV0plNEkwVlhOTWc9PSIsInZhbHVlIjoiUUNqSVBnbEJ0UUkxTDlyWEVPMEh5bHVpM05CbUVidDRRSjV6S1hqQnd1TEZ4Uk04R212eTN4eWtTUnFWRnlET2ZzdllLMll0UjlOXC91aE11U0drM0J6eVFLXC9EdUJEZmZOdGY3aDVjZFJaanpvRm1OYnFhK3RKSHpiYVF6YWxLOGpCQ21kaTFUT1dzT1FSRytnZEJ1XC9sZjRzUUF6bndCUm5Wd1JoQWhjK2htUitTTjl1XC9VQlhaVmx4em1kMlZWQjBXUDBkK05vZ0ZhUkFRMzlFZWR0T2VLUXNoY0RpVzI0TUFIU1FcL2Vjalc3Mm9sXC90VE1JbVwvaHQ4aUU2aENxZFFYS3FrNktnaG9SOE41UFdINVpMU1wvTmNYRXBwRkRFMDVMYU9jZzRCVWJ6KzRvZ28yeWpTSGpKY3RqOExWR3lNNFU2ZVBLbDhvVlVcL21xNGxoMndKcHRBSmVlb293SGNEUHphcVI2blk3Sko4NWtVSEdtZDQ1SkRpWGNhOUVXa1FKY0pCYjBQNUZzTHl1cE9LcFpNdW1uQXBnRitNemY4MytRWHZoSXBMNzlPSkZHNmRhZWtxS3VFZE9iXC82VUtwQ083Y0FVRTEyT0taUWpxZk1UeUxPQjhmXC8zU0g1SWpwZlh3Q3FROWlDRE9nNmFZNktLSEtWbDF5cFZGWkJqbXVIZXZ0bjBrNlNsbGRiMGlXYXo1aitkZ1paZjhad1RpbG4wR2NNUFF3UE1pMXhJUnRZMmNFOVU3Z01TVFNHdTM0bjZtSkFMM3FIQ3VmXC9FMW9ldnBFdHJtOVBGMmpSdTNaeHduaVEwVFUzb0w3bmZTN0xFN2d4QjBtTWlZcVVXK0k0UmZRQ1haK1B5ajFjXC8zbWNzMStMd3dtWjhDZkEzSVdwQ2psSEVpWml6d1N6bjRDRXQySDhZa2s4UGlKWGo4eDN1UURDZG9wV1pIeUJHSWhYeEJsckdLRlgzb0c4VlkzbjJEWjJxQlwvYXlrREtsbUd4bEQ0QWpOK0RXeFZWMEthMFhhT1gzUGJ1STMwK2FIcnRQRWVyWmJNdEZVUkdNbjYwbXNQZU5JeXNnTXFaZzZGcTNkVzNXRzlpQWZnbWpYRVl4ekZXbmRVQksreUxDMWJrejRxVXo0ZWQ2dm56TWp6TnJ0ZUxJVXdWWDE0YlJNV214OHpsbVQ5RWVnT1JiZ21jR2EzcVVXM0k2Y283V1cycUlTaTJKcmFiSFVPTzRqbkpLcnF0KytKN0ZhYnVwVHhydDdjRGxkNWRqcmZkTDlhMlVJOVhOUzlYTXAwNUtQeW5Vd3A4Mjdrd2NLcExmR09ubHppWk9OUDBic0s2dzNMRGlEMk1CVXNHT01oOU4xb1wvR2M1ZFh1TTIrWWxMdE5FYXl1VVpuWVwvdnJMYk44b1ZuVkE5XC8xZld2R09xVE0xVlZTRmhCSEdXS1ZhSlwvV3BuSzdwd2FLU2pwNVVQcEcrdXl4V3J4YlVBMlA2TVcxTlpcLzlYZDFjYzNZQnhcL1p4ZGVYNTJKeVhaRGNKNktjNjhcLzRsNHVUSUV4RHRvb3BIZEhHVm9vb0Q0UWxWOU1CbFU0aHMyU1o3ZHlnRGZxV0N0YlBBT0Z1OXhmQ0Q1SGVwWWJmOGtzN3NGbjFBd2J2aUJSZzhrdjQySjVESWN5YlJnUEFYa01leWxWMzZCcUN2SXdhT2pWbEFRbmI4ZTlxRU1zbmV3RFdmRFpSYUllN2JSYmhnaTRNNDV0Zm1cL2V3TDkyWXVkY3V5NVp1QnNla0MyQnY4VCt5cGQwWjBCeE9sWW5lWDFGMDFVZlBCR3N1bVhJdzJmMnI0R3ZcL3ZONWJTdVo4WWZpME1JMnhVMmdRQzRQYWNkUFBlSUVVRjBrXC9FN0g2R293cTVCQXdka3ZYWUVBOXFxTkx6YjdjR1wvM2hESHdZeW9laHI0WEpcL3dkQjFidEpIUjZtbmIzaWFBMUlPNmptTDZObXdLNGxJV2lcL3FiUXc1MjNjQWlQazhhTWJDTThkKzJxWjFBbXlMZ2QxM3lSZXZZRUNmMWozTFhlZGtsVm9lUDhLZjhQcnlOWlZyclVxWUpIYVhzNEpkNnQ0YzFnWmFENGZ1T3A2NFwvbGJcL1JRVkxIck9Na2NOOHh4Tml5YzNRRWdEMUwzSVhsUVhJa3lERWJZdmJsdUZ6ZlVSWjg4WjI0VEs4T2pIOXZNUVBtc29OOTRIRHNaYUxUSm1KOXFrVUhRNmxGUHpCdnh3SlVBYkIzc1d6WXZlZkFTQ3JvbHhubEhqSW1WTncwUHAxb0J5WWZYbEJRZ05wU0F3aitGVnVTdis5VHFMUndzdUI0ekFpMGlMZXJMTnV1eVpBMUZXSUhFZjlUa3lMS2VHOGxKNmR4SEplZEQ2eTlGNTUrN1E4M0dFV3ZPc1dqZXFHUUlSNm1admlFQTMxMlc2MjRWWE96b2w2VFRuNGJSMzNFdEx6N0t3OGh1amd3QlVZQkVxSVdPVXBtalZ0b2lRR0VhSXRhcUpGSnVZT2RXUFl6RXBYZGFoMnVQV0E1MkZrMUlseG4yam5WXC9GZ3ZrdGE5Q1BNK1JQUTQyT29NRXZ4dTZHb0ZmQmJlQURLdG5qaUppYjNzVk40QmwrajUzNEV4cUxIOVp4aDE5YlhWTzV2aEQ0V3o4cDJwcmJ1eHBDaXppMlpYVm54ekhNQURYMlB3TTBlcVVvclBNVVRVT2JwR3MwdEFRb3FHUTNDZHZIbDZNMTRaY2tOQ0p0UEdSUUdlSndSZEdIdUdvNVNleW9BU0FVbVhuUnBRVCtTWWVwYjFDb1hTRXlVWUtlc1JOaXhCbGY4OVozWFBYa2FlXC9aT1hjR2pBUXRESU5qRk5iRnFqRjA1cnVcL1ZoS3Q0RXlSTys0MGlGcDhhMWgyZTJGa2lHcGxsalJTT3Bhc3lJdW9XdkNtOWc2RXlhdDdKTW5vRzdlWkZJRmZNNVdGV043bzRPMGlKelwvckxcLzBSVXFVMVlLRTNlazQySnlDN3FBblhhaU05SVhJSTRGWUp6QmJXMXEzOUZHMkxDXC9odURlY2JHRXorZVczRFZUK3pDck5YR0RuNlwvQ1I2TWhhY1JVVWZDc2RPZmpBQ1N2T0tLYUlTRU01YjZuQzlkSGYzT0pwU0dDemE5cjVVWE15alBzeW1UY3lkRjdibWRiQlwvdXdRRGNaRUNwakx3YnU0U0RBbWNVVGJuSEJhXC9pcFZCYWNFRUdMVUJsb2VXVVwvODlkZUxmNkVCdTZQcks4M1NFWUxXMmQ0RWs1KzhPdmJZSTZLOXN5ZE15d3grNFBsSkQ3MDJjaUU2SmlnZnBTRnltTmowdlRYREpTZmN0cVdzKzBTSGhKQjFUTllLUjIrSHM3TkVMenVwaUJuSVhSdFF6N215VWc3VkcwemdGNXZEazUzVFFXaVFzVEY5bUt6YVlXMm5UcHcxMVFqbUlwNGc9PSIsIm1hYyI6IjBhMDE0MjZkYTgzYjkzYTQ4NDhiZDQ2N2U1MWJkMDFjMTkwOWRhYTY4YzYxODY4OTBkOWI1NGY2ZGQ2NzY5ZjYifQ==
eyJpdiI6IlIySVVqTzJQVjFSOHRMMmZrMVpxZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiTGpqYnZVVzhzY3JGNG9WSWF4VFV3dXNKRUN5UUtvYnJmQjg0K2VUNnBCaUFmR0JRXC9MTG40dmMxYWxib0ZhM0dmcVd1dkZwaTlYNWxwVlJBRzRJMjFld0t3Nm84a2d2M0dEQnBmOW1MUUtvPSIsIm1hYyI6IjkyNGU0OWQ1NzdlMDE4MjM0NGExZjZlYTQwMGE4NzVmZDNjNDRhNWU2YzY3YTI4YTQyYzZjMjA1OTI4NTM5ZjkifQ==
Con ngươi sắc bén sáng lóa chợt mở bừng trong không gian tối đen, khí tức nhanh chóng dâng trào lên cao, bất ngờ cảm ứng được sức mạnh cường đại trên chiến đao do A Diệt vừa bạo phát, khiến đầu mộc thú vẫn còn chưa tỉnh hẳn ngủ này theo bản năng muốn bộc phát sức mạnh.

Nhưng đầu mộc thú còn chưa kịp có hành động gì, đã bị hàng trăm sợi cương mây dẻo dai sắc bén quấn khắp toàn thân, khiến nó trong thời gian ngắn không thể nhúc nhích. Hỏa diễm đa sắc hùng hổ rực cháy khiến cả rãnh đá tối đen bỗng chốc sáng bừng, thân ảnh A Diệt như lưu tinh phi thẳng xuống vị trí cổ của mộc thú, lưỡi đao khát huyết kéo theo hỏa diễm nóng rực gào thét trảm.

“Hỏa Diệt Thế!” Luồng hỏa diễm được nguyên lực cực cường của A Diệt gia cố, chứa sức sát thương cực kỳ cao, mức độ hủy diệt khó có sinh linh chịu đựng nổi, chưa kể mộc thú là sinh mệnh thực vật nên rất sợ hỏa diễm. Một trảm quét qua, viêm diễm đủ mọi màu sắc bùng phát, đầu mộc thú đang hoảng hốt lập tức đầu lìa khỏi cổ, không kịp kêu lên một tiếng!

“Bịch!” Cái đầu vẫn còn giữ biểu cảm hốt hoảng rơi mạnh xuống nền đá, chất dịch nhầy nhụa lục sắc bắn văng khắp tứ phía, khí tức đã tiêu tan gần như không còn. Tên nam tử tuấn mỹ liền huyễn hóa ra mấy chục thanh phi kiếm, nhanh chóng giải phẫu thi thể mộc thú này, tài liệu từ cửu giai mộc thú phi thường có giá trị.

Rất nhanh hai người đã phân chia chiến lợi phẩm hợp ý, rồi tiếp tục tiến lên phía trước, đi vào sâu hơn trong rãnh đá này, lối đi ngày càng thu hẹp, nhưng bọn họ vẫn cứ muốn tiến lên xem thử. Thần niệm A Diệt đã thăm dò tỉ mỉ đoạn đường phía trước, chỉ thấy sâu bên trong có một vùng đầm cốc âm u, không hề phát hiện bảo vật hay thứ gây nguy hiểm.

Đi tới khu vực đầm cốc rộng lớn, hai người phi hành kết hợp dò xét bằng mắt thường cùng thần niệm, nhưng qua nửa bữa cơm vẫn chẳng phát hiện bất cứ thứ gì có giá trị, như thể nơi đây chỉ là một vùng đầm cốc thông thường.

A Diệt vừa phi hành vừa thầm nghĩ: “Những vùng như thế này đúng thực từng có bảo vật xuất thế, nhưng cũng đã qua thời gian dài rồi, hiện tại tỉ lệ còn sót lại vật có giá trị là rất hi hữu. Sau khi rời khỏi đây vẫn nên hành động theo cách cũ, không nên đến những nơi như thế này làm gì cho mất công.”

Đúng lúc này thanh âm dịu nhẹ của Như Ngọc vang lên bên tai hắn: “Thϊếp thân phát hiện thứ tốt rồi, Diệt huynh mau tới đây!”

Nghe vậy trong lòng hắn chợt động, sự hưng phấn dâng lên, ngay tức thì đạo lục quang tăng tốc, vài hơi thở qua đi đã xuất hiện ngay kế bên thiếu nữ xinh đẹp. Nhìn theo hướng của nàng, hắn bất ngờ trông thấy một cái cây có hình thù kỳ dị, cao hơn hai trượng, khí tức sinh cơ rất kém, có vẻ như sắp chết khô rồi.

“Đây là... Thương Ôn Thụ!” Họ Diệt sau một hồi xem xét liền thất kinh thốt lên, cái cây trước mặt hắn chính là một loại kỳ mộc cực kỳ hiếm, có tác dụng gia tăng phẩm chất bảo cụ mang mộc thuộc tính, hoặc hỗ trợ tu hành giả luyện thần thông hệ mộc.

Thiếu nữ đứng kế bên gật đầu, rồi có chút chán nản nói: “Nhưng có vẻ cây Thương Ôn Thụ này đã đến thời kỳ suy thoái, không biết gỗ của nó còn có bao nhiêu phần giá trị, hơn nữa nhìn gốc rễ thối rữa thế này chắc chắn không thể đem về trồng tiếp được rồi.”

Hai người chậm rãi đi vòng quanh cái cây, quan sát tỉ mỉ từng nơi, A Diệt lên tiếng: “Thịt muỗi ít cũng là thịt, chi bằng chúng ta cứ chặt cái cây này thành từng khúc có kích thước vừa trước đã, sau đó nghiên cứu giá trị cặn kẽ sau, chứ tại hạ thấy cây này sắp chết khô rồi.”

Nói rồi hắn huyễn hóa ra một thanh đoản kiếm, theo cái gật đầu đáp ứng của thiếu nữ, hắn liền vung kiếm chặt cái cây này thành nhiều khúc nhỏ. Nhưng dị biến đã xảy ra, ngay khi hắn chém dần tới phần thân lớn gần gốc của cái cây, thì phát hiện bên trong rỗng ruột, ngay tức thì bị hai tia chất dịch bắn tới mặt.

Thân ảnh A Diệt chợt lóe đã xuất hiện trên không cách cái cây vài trượng, thiếu nữ cũng đã lui lại vài bước, cả kinh nhìn tới cái cây chỉ còn phần thân. Tiếng hừ lạnh từ họ Diệt phát ra, một tay hắn vỗ xuống, kình phong lập tức đánh tan phần thân cây thành nhiều mảnh, lộ ra thứ bên trong vừa rồi đã công kích hắn.

Cả hai người đều bất ngờ trừng mắt, vì từ trong thân cây rơi ra hai con tằm sáng bóng như ngọc, lúc này chúng kêu lên thanh âm thê lương vì bị mất nhà. Sau một hồi vùng vẫy điên loạn, từ miệng chúng lập tức phun ra những tia chất dịch đem theo hàn khí, bắn tới khắp bốn phương tám hướng, chả mấy chốc tạo nên không ít cọc băng to lớn.

A Diệt và Như Ngọc nãy giờ luôn đứng từ xa quan sát hai con tằm này, suy tư về giống loài của chúng, ngay khi thấy năng lực kết băng, liền đồng thanh hô lên: “Là Hàn Tủy Tằm!”

Họ Nhan như hiểu ra, nói nhỏ: “Hèn gì Thương Ôn Thụ mệnh danh sức sống rất mãnh liệt lại trở nên suy thoái như thế, thì ra là bị hai tiểu gia hỏa này dùng làm thức ăn và chỗ ở.”

A Diệt thở phào, sau đó tản ra khí tức cường đại, hai đầu tủy tằm chỉ là nhị giai ma thú, ngay khi bị uy áp phủ xuống liền run rẩy toàn thân, nằm rạp trên đất không dám động đậy. Đôi nam nữ đáp xuống ngay gần hai con tằm này, chúng có kích thước không quá lớn, chỉ bằng cánh tay người trưởng thành, hoàn toàn dễ dàng cầm lên.

Ngọc thủ họ Nhan lúc này đã cầm lên một đầu để xem xét, nàng lên tiếng: “Lệ Bác sư huynh, vị trưởng lão của bản cung đã qua đời vào bảy năm trước, là một luyện thú đại sư rất lợi hại. Những điển tịch do huynh ấy viết ra thϊếp thân đã từng đọc qua, trong đó cũng có ghi rõ thông tin về loài ma thú lớp côn trùng này, chúng thực sự là loài ma thú có thần thông rất mạnh.”

A Diệt tuy có biết qua loại ma thú lớp côn trùng này, nhưng lại không biết quá nhiều, sau khi nghe nàng ta nói như vậy, liền nghi hoặc hỏi: “Nếu chúng thực sự lợi hại, sao tại hạ chẳng được nghe về danh tiếng của chúng? Cũng chưa thấy vị luyện thú sư cao cường nào sở hữu Hàn Tủy Tằm cả?”

Như Ngọc giải thích: “Loài này trưởng thành sẽ sở hữu thần thông rất lớn, có thể trợ giúp tu hành giả rất nhiều, nhưng đồng dạng cũng tiêu tốn cực kỳ nhiều tài nguyên. Thức ăn của chúng chủ yếu là kỳ mộc, linh dược cũng phải loại tuyệt phẩm thì chúng mới ăn, huynh nói xem khẩu vị khoa chương như vậy thì ai nuôi nổi chứ, ngay cả tồn tại thượng vị cũng ít kẻ dám nuôi.”

Trong lòng A Diệt phấn chấn, gì chứ kỳ mộc hay linh dược tuyệt phẩm hắn không thiếu, chỉ cần là thực vật thì Thiên hồ lô của hắn sẽ không ngừng sản sinh. Đôi mắt hắn sáng bừng nhìn tới hai đầu tủy tằm có nước da sáng bóng như ngọc này, nếu có thể bồi dưỡng chúng tiến lên cao giai, hắn sẽ có thêm một con át chủ bài mới.

Ads
';
Advertisement