Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

“Diệt huynh chắc chắn muốn thu phục hai đầu Hàn Tủy Tằm này sao? Nuôi nấng bọn chúng rất tốn tài nguyên đấy.” Thiếu nữ họ Nhan sau khi nghe ý định của A Diệt, liền tỏ vẻ bất ngờ hỏi lại, nàng thật không ngờ người trước mặt dám đánh một canh bạc lớn như thế.

A Diệt gật đầu: “Tại hạ chỉ muốn thử sức mà thôi, dù sao trước giờ ta cũng chưa có một đầu linh thú nào, nếu mai này không nuôi nổi hai tên này nữa sẽ đem bán, cho dù chúng rất khó nuôi nhưng vẫn là giống loài có giá trị cao.”

Hắn nhìn về thiếu nữ cười hỏi: “Nhan nguyên hữu sẽ không tranh với tại hạ chứ? Dù sao Thương Ôn Thụ cũng do các hạ tìm thấy.”

“Tất nhiên là không rồi, thϊếp thân đâu có tài lực để nuôi nấng hai tiểu gia hỏa này.” Thấy thiếu nữ khẽ cười trả lời, A Diệt liền không khách sáo, gieo ấn ký chủ nhân vào bổn mệnh hạch của hai đầu tủy tằm. Quá trình thu phục ma thú trở thành linh thú của bản thân không phải dễ, nhưng thực lực hắn với hai đầu tủy tằm cách nhau quá xa, nửa hơi thở đã thành công.

 

 

Nhưng ngay sau đó A Diệt lại trở nên quẫn bách, vì trong vô số giới chỉ của hắn không có nổi một khối linh thú châu nào. Như hiểu tâm tư hắn, Như Ngọc khẽ cười rồi giơ bàn tay trắng nõn mảnh khảnh ra, giới chỉ lóe cái đã xuất hiện hai khối cầu to bằng nắm đấm.

“Đa tạ, tại hạ sẽ không khách sáo đâu.” Nói rồi hắn nhận lấy hai khối linh thú châu, đưa hai đầu Hàn Tủy Tằm vào không gian chứa thú bên trong, sau đó mới thu vào nạp giới. Thiếu nữ trước mặt lại đưa cho hắn vài quyển trục, nhẹ nhàng nói: “Đây là kinh nghiệm để đời của một vị luyện thú đại sư, huynh cứ nhận lấy để tham khảo, luyện thú không hề đơn giản đâu.”

Nhận lấy hết những vật mà xinh đẹp thiếu nữ đưa cho, A Diệt mới nhìn tới phía một đống khúc gỗ, bắt đầu phân chia: “Tại hạ đã nhận được hai đầu Hàn Tủy Tằm, còn được các hạ cho nhiều vật trợ giúp huấn luyện thú nữa, nên toàn bộ gỗ Thương Ôn Thụ này các hạ hãy lấy hết đi, tại hạ chỉ muốn xin chút phần gốc rễ về để nghiên cứu mà thôi.”

 

 

eyJpdiI6IjEzemNtNTFDTEdPazZVWjM0MGp6ZFE9PSIsInZhbHVlIjoiNlBYOFFJUm0waER5bFVGRkNxR0NWanRNXC92UTNweklTcXd6MGhQK1V2UXp3OGkzalwvUXZQY255aUM1anVydDdhNFNrdlp4T2hOd3hRWUVia2FFODN4VjF4M2xBWUJMZmNLWlFKYURCTDB4UE5IVVlLd0RMXC93dk91T2xlZHAwdTBwXC9Uc1dcL2JFMTFRVGVtNlJOVmdhNHRVQjBDVEZ2eUxHWnNmZlV6QndEQXk2QjFscTVRWlVWYiszUndSODlCa2Ewak9EeTFLZXRYU2VwOFc3TktjOXVHTCszMGNTMHJPbWxrZHpTTXVzNEFGQ2h1QXhsVm1ydFVZM0dHaUxlK1BOZ3B2clwvVm5odlFLWjBEM0FaUzlMaVMyd2dYbHE5TVhQU01rYXdyY2kwOFdBNkNsM3h6aTJuRDJ4ckdpRlBoMkNIeFUxZlwvRjN6Z3ZaYnhoWmRwNXl6eXhXYzJPRTFaXC85cnpEV2NCOVpENG5SVGIxa3ZqXC9wSmVmTytORm1cL0JpbkloTGJpXC9TSkU5OWxpM1wvdmhiaFwvRlE4UWN1YmdHcjVXN1ZPbUc0OUdpUjcxUXJPbnVqZ2dOekJyTWRxTGtDY0U1NTJiWVF2dzZQWTdIMWo2a0ZOUjBFblIwM0g4VU0xWW1hYk0renZqdzh0MDhPSCthc1dpSEc3ajR4MmFnRm9sRzU3dHdkZk1mUFNKWUt5RCs3UTFsbW9VQ2c2R2Q0RFAyeG5PXC9SYklKcG5QRkdGaG5KanZRNm4rckZtZmFWOXlpTkI2ZVJiNUZ2eFQrR3VDZWl2dXZaRGkwbDIyRGJGbFpoenRic1Jnd1VSTUI1bWJ0TlEyellockU0U1ZVWXlTa1R4VGJaTHVMWTZPK1UyRGFZQ3JHb0ZBd3JHa1Y4UFpGaEo2UXg4M21cL0lZeFNTVW96TFpzcTRxMGs3OGlRR1NBTzlxMHlwT09VMWJaNXh5Y2hFcVJqUVJQN0lTZnViQlJiUW01bXcwSFRDeTVUWVwvM05Xdm5xSzRHWTFTSGdcL29rYTEwXC85bVlXWVdYM1ZFVFg2SlBlXC9mbHZrWEFWM1hQaDRncTY2Z1VNNWo4QUg5SVNjbkNNSWt3SGpwTlVLREZBbTBmXC9qYWk3bFBBVGl0VE55VDNxVzVcLzk4Tm1QTWJ2T1h2djluSVwvQjZPNmJnN29DY3h4Y1wvb3RsbW9yTW5Fck9kRWlOWFJHXC9VWTVueG1hQ001TkxQakJhTUNCeDJ1NnJ3bnhkMlwvQm95dTIyOWw0TkpURHJJQzhkNUZLVnhva2pjTEtWUGl0MHhBNjRDSE5oXC9IblAyYlwvK1VjZjdRc3JBc01Xd3NZalJZOGRkcnM0Tzd4d290QkFcL2JjUCs0b3psbkMxOTZCTEFDMnN3QzZCdmZsOVI5c0ljUlZoMEp0WGIzWnBNbWUxU1dUdnppQXBYa2UxYUpuTFR0WHBHaFBZN3gySWtLSDJpVXp5d0dZanQ5bzF6SEU0dHhWTmcwTXVORXo2b28ya2sxb21CK09EZnlJazlMWGZ0d1ZsWmVMcUZzYklmamNGRlYwM2lVY0FiMlwvNEZBR0VqQ2s4bHJSWGFQYkRldjFcL21hbXNhR05LS3VXZDFhaDNZZ21Wd0lpd1ltb2w3K1B5aW5KXC9xZXVySnBCckRwUGQxRkVBb3FmTXptVGxlMDJjNFwvN21sc1wvN0dsY1k3eG1MVUt6SEc1Nkhlc1hlZ0lNWWlZcmVFUXJVZnNPZFR3OGs3bUZuK1lJSHRJbHZKaDc2VzlEQW1qdnIzZkwyb1RWT1pTMytQYmxLZWhXSnB2UEgzUnVDbURxVmJyYXNGdEtpVjNYVnhINWxtY3RjYUhaaWdsdWZhZlI3NHlEQndtT1VcL21KZEVwNXFkUGRMWlBtZ0k0THd3WTFESUFzenVLckhWQ3kyUHBHelREQ1ZVa1RFc1NcL2pTRnFrZ1p4QkMyRW5QVUE5T2pvemd0UnRVbmZlVUg4Z21NZHlLc0J3d01rbW03QVwvRFwvekZLeDUrM3NKRFFGSEpYbDFBVGswSkoyT21iN2pGOVBKaFUxQ1BjZ0JVbTF0dmk4YjZyQVZ6RGFDYU14WmFEaUVvajZ6VVBHTWlQRkQ3bk1kaUhBM05ZQm82cGtTTzA5cTNqNTlPb0F2OWJuN2pFTWNcLzN5NXFTY3MyREhzOW1kM0R4NGRMSFlQOHJSQWh1YThtZ2lcL1A2a0YxdkJPZ3VVQ0ZFN2RUYUllc2ZNKzlnUlZmNm9TYStZeVwvOGNoSkdzbnBXVDBaZENuempxTlNWXC9sT00rZFhTTlBWZ3Q5M3BTdlwvM3ozd3pISUNyNEFYck9VS1ArVysycmpXOFV1aWp0a2tHZSthSFFSNkVYR2dKMDNvRzFqNE5zZ1hwemtPVlhnYXZybk9wdGVDYkdvMjhZR1BHN2kwY1d2VVFKRVFGWE8rSkVTS056M3JuNk5KN3VBb2prbksrdnc5QjlTbG9najNnQXVvTHU3VXZQYlR1QlFRaTN3dWlvRmFqTkpEWVUzcmkzcmpVK3FwMDZqMEYwQmpJT1J1WUNzcFo5aW1lUDVYb1RcL2hnZmlJSk5xOEtYR0JvYVJSSVpBRGxKQ2JTRlI0TGppS2hmd1BramJYYlJUNmlDd3g5UWNDM3dsN2F4WWFnUm12RDNOZEZTUjBURytXamEwUTNNbDhDUmhjeGZHSmMrbmF5TDBkVEdHNGZSWklDNUR1MkU2a2VZWlpCV2pRazhuNnJQT1E0K3AwYVwvMjZVTjRmTVZ1andmU0cwaFFUaDhSd1NndWxFencxc3I3ZmVacTR0ZHFLMlV1QUszSkZHcXJsQ3phbjJEVWNtR2w0bitUd1NSVlBxZXhcL1Y2MGR2MEVNb20wYkgxMzQ3a1NJNmxOMXIzQ09LWHRjTjh6OWpRb2hYUWE0WXJPM3ZwQmFwN3ppMzNqN29vVnhnQTYrRGhPa0NzMHY3NG89IiwibWFjIjoiNjRkMzEwOWVhNzA3NDlhYmVmNGUwYjExMzI1YjYxOWFhMWM3ZWFiODViNjcyMmUyMGI0Zjk3MjBhM2RiNTc0ZCJ9
eyJpdiI6Ik51SHBXY0lpdkQzY1RiWExGVzgrK3c9PSIsInZhbHVlIjoiYzFCXC95MWZCWFdcLzBjdktLRWpSXC9lcDB1dkRnd3ZyUHNMaXVnVGdRcGI3ekpVdzNBWmprYkNTOTZvMVJEN3psK1JVMlA5V2ZzN1VpOUZZTG80YmlnbUtiKzB4WFdCYkNzbWM3S1wvY0oyNndJPSIsIm1hYyI6IjZhZDgzNWQ3NTc5ZDJhZGJjYWQxODdmZGFiM2Q3OWMyOThmOWJkMTgxYjM1MWJjY2U5YjkxMmU4M2VlZjA2NGMifQ==
Phiêu phù trên không là một nam tử mang vẻ bề ngoài thiếu niên, gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, đôi mắt như bích ngọc tinh sảo, hờ hững nhìn xuống kẻ vừa bị bản thân đánh bại. Hắn lạnh nhạt lên tiếng: “Thiên tài mạnh nhất Thiết Lạc thế gia, gia tộc đứng đầu tầng 2 này, thì ra cũng chỉ có nhiêu đây thực lực, thật sự khiến ta thất vọng!”

Nam tử Thiết Thạch lại phun ra một ngụm máu tươi có màu lục, trong lòng không cam nhưng không còn sức chiến tiếp, khí thế từ đỉnh cao lập tức chìm xuống vực sâu. Nữ tử Lạc Uyển Nhi bên cạnh thấy vậy sót thương trong lòng, liền hướng lên phía tên thiếu niên quát: “Kết Liên cảnh hậu nhưỡng đánh bại trung nhưỡng thì có gì mà tự hào chứ, ngươi đừng quá đắc ý.”

Nghe tiếng quát này, tên thiếu niên cao cao tại thượng phía trên sắc mặt không vui, hướng ánh mắt sắc bén xuống vị trí nữ tử, thấy thế cao gầy nam tử bên còn lại liền lớn giọng nói: “Tại tầng 2 này cũng không phải có mình ngươi là thiên tài thế gia cổ mộc, cách đây vài tháng bọn ta đã gặp được hai người rồi, nếu ngươi gặp bọn họ chắc chắn thua thảm!”

Lời nói của y đã thành công thu hút sự chú ý của tên thiếu niên, giải vây cho nữ tử họ Lạc, tên nam tử cao gầy tiếp tục tâng bốc hai người A Diệt và Như Ngọc, dù họ chỉ có tu vi Kết Liên cảnh tiền nhưỡng và trung nhưỡng. Hai đồng bạn bên cạnh biết y đang giải vây cho họ, muốn dùng tin tức về hai kẻ trước đó đã gặp, khiến tên này bỏ đi, buông tha ba người.

Sau khi nghe xong những lời từ tên thanh niên cao gầy, thiếu niên anh tuấn cau mày suy tư, hắn biết hiện nay một vài nơi tại mộc giới có khe hở không gian xuất hiện, kéo tới không ít nhân loại cùng yêu thú hung ác. Vài thế gia cổ nhân dịp này phái ra thiên tài xuống những tầng thế giới thấp để lịch luyện, nhưng bản thân hắn cũng không biết rõ có mấy thế gia làm thế.

“Bách Dương tộc chỉ phái ra duy nhất ta, Cổ Mộc Công không phái ra ai, còn lại mấy thế gia cổ mộc khác ta cũng không rõ, xem ra phải đi tìm hai tên kia một chuyến rồi, chỉ có những kẻ như thế mới xứng đấu với ta, đám thiên tài trong các gia tộc tầm thường này hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng.”

Nghĩ vậy, ngoài mặt hắn liền lạnh nhạt lên tiếng: “Ta cũng muốn xem thử thiên tài trong các thế gia cổ mộc khác có thể so sánh với mình hay không, thông tin từ các ngươi cung cấp khá tốt, ta tha cho sự mạo phạm của các ngươi. Nhớ lấy tên ta, kẻ đã chà đạp các ngươi, Dương Như Âm, đệ nhất thiên tài cổ mộc thế gia Bách Dương!”

Lời vừa dứt, tên thiếu niên đã rời đi, chiếc phi chu của hắn ngay tức thì phi độn, vài hơi thở đã biến mất khỏi vùng bình nguyên này. Nam tử Thiết Thạch liền nằm dài ra đất, nữ tử Uyển Nhi vội vàng thi triển bí pháp trị thương, tên thanh niên cao gầy cười khổ rồi cũng ngồi xuống hỗ trợ trị thương cho họ Thiết.

Tại mộc giới, thế gia mộc cổ là các gia tộc mộc linh cổ xưa, thường ẩn tu rất ít khi hiện thân tại ngoại giới. Nhưng cao tầng trong các thế lực đều biết, những thế gia đó mới thực sự là những kẻ cầm quyền tại mộc giới này, họ ở trong tối chỉ huy tất cả, những thế lực lớn ngoài sáng thực chất phải làm theo mệnh lệnh của họ.

Nhưng không phải thế lực nào cũng cam lòng bị sai khiến, Thiết Lạc thế gia là gia tộc lớn mạnh nhất tại tầng 2 mộc giới này, nội tình đã sắp tiếp cận các thế gia cổ mộc rồi. Lứa thiên tài trẻ trung hiện nay thuộc Thiết Lạc gia tộc, rất không cam lòng yếu hơn một bậc so với các thiên tài đi ra từ thế gia cổ mộc, nên mới có những hành động tìm kiếm rồi thách đấu nhóm A Diệt hay gã họ Dương vừa rồi.

Cùng thời điểm đó, A Diệt và Như Ngọc đã có mặt tại một thành trì tầm khá, vẫn công cuộc tầm bảo trong âm thầm, trước khi rời đi sẽ tìm tới thành chủ hỏi thăm, xin nhẹ tài sản của hắn. Thời gian dài hành động cùng nhau, hai người đã rất hiểu ý đối phương, có thể phối hợp nhịp nhàng linh hoạt, lợi ích kiếm được ngày một nhiều hơn.

....................

Hừng đông, khi không khí trở nên se lạnh, đôi nam nữ trẻ trung đặt chân tại một thành trì lớn ở quận Như Liễu, họ đã sớm rời khỏi quận Bạch Dương. Lúc này Nhan Như Ngọc đang chăm chú đọc thông tin trong một tấm truyền tin phù, sau một hồi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, A Diệt ngồi đối diện thấy vậy liền hỏi: “Cơ nguyên hữu giờ thế nào rồi?”

Thiếu nữ liền tươi cười đáp: “Tỷ ấy không sao, trước đó vài tháng tỷ ấy vô tình bị vây trong một vùng hiểm địa, nên mới không thể trả lời được truyền tin của thϊếp thân. Hiện tại tỷ ấy đã an toàn rời khỏi vùng hiểm địa, may mắn không có thương tích nghiêm trọng, tỷ nói chúng ta cứ yên tâm tỷ ấy sẽ sớm bình phục.”

“Vậy thì tốt.” A Diệt gật đầu, hắn biết thiếu nữ trước mặt cùng nữ tử Cơ Trang rất thân thiết với nhau, dù sao hai người cũng lớn lên trong cùng một thế lực, quen biết nhau gần trăm năm rồi.

Đôi nam nữ hiện tại ngồi đối diện nhau quanh một bàn ăn trên tầng cao tòa tửu lâu, A Diệt nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm tính toán rồi lên tiếng: “Hiện tại đã qua hơn một năm kể từ khi chúng ta tiến vào mộc giới này rồi, thu hoạch cực kỳ phong phú. Nhưng thủ đoạn bóc lột các thành chủ của chúng ta cũng đã bị cường giả để mắt tới, không thể hành động theo lối đó được nữa, thu hoạch từ nay sẽ giảm dần.”

Như Ngọc hiểu ý hắn, nàng hỏi: “Vậy thời gian tới Diệt huynh có dự tính gì chưa? Muốn thay đổi thủ đoạn hành động sao?”

Hắn đáp: “Trong vài tháng tới tại hạ tính vẫn hoạt động như vừa qua, chỉ cần chúng ta thấp điệu lại, không đi trêu chọc vào đám thành chủ nữa là được, chấp nhận thu hoạch sẽ ít hơn. Sau đó tại hạ có trọng sự cần phải thực hiện một mình, mong Nhan nguyên hữu thông cảm.”

“Mỗi người đều có lối đi riêng, thϊếp thân cũng khá mệt mỏi với kiểu cải trang rồi hành động ẩn giật như hiện giờ rồi. Sau khi tách ra với huynh, thϊếp thân sẽ đi tới chỗ Cơ sư tỷ, cùng tỷ ấy phiêu bạt nốt thời gian còn lại tại những vùng man hoang.” Thiếu nữ thở dài nói, xem ra nàng ta có chút hững hờ khi biết sắp tới A Diệt sẽ tách ra.

Hai người bắt đầu dùng bữa, thức ăn của mộc linh phi thường phong phú, cả hai vừa ăn vừa bàn bạc kế hoạch hành động sắp tới. Sau đó, đôi nam thanh nữ tú này tiếp tục hành động như mọi khi, đi qua vô số thành trì, quá trình tầm bảo diễn ra thuận lợi, nếu có thể cướp được bảo vật trong âm thầm, họ sẽ không ngần ngại thực hiện.

Khi đủ thời gian một năm rưỡi từ khi tới mộc giới này, hai người tách ra, Nhan Như Ngọc bay trở về khu vực đầu tiên bọn họ xuất hiện, Cơ Trang sẽ đợi nàng tại đó. A Diệt bay tới một quận cách Như Liễu quận khá xa, muốn hội họp với nhóm Mạnh Chiến như đã hứa trước đó, cùng bọn họ thực hiện một chiến dịch đã lên sẵn kế hoạch.

Ads
';
Advertisement