Biến cố xảy ra quá bất ngờ, cú chém phản của tên thanh niên họ Dược, khiến hai kẻ cùng chiến tuyến không hề ngờ tới, càng không kịp trở tay. Mộ Công Uyển hoàn toàn hết cứu, bổn nguyên bỉ ngạn tại đan điền đã bị xé tan, Mạnh Chiến trông thấy một màn vừa xảy ra liền điên cuồng phẫn nộ, nhưng thân ảnh gã đã lao tới ngay trước mặt Võ Nha.
Một đấu một, Mạnh Chiến hoàn toàn không phải đối thủ của Võ Nha, chưa kể lúc này lão phải chịu một đả kích lớn, tâm tình khó bình ổn. Bộ dáng chịu thiệt của họ Võ trước đó chỉ là giả vờ, giờ lão bạo phát như sóng cuộn biển gầm, nguyên kỹ hai bên va chạm, chả mấy chốc cốt vuốt đã đâm thủng bụng Mạnh Chiến, ma khí nhanh chóng ăn mòn bổn nguyên bỉ ngạn tại đan điền.
Hai thân ảnh vô lực rơi xuống bãi phế tích, ánh mắt không cam lòng, mờ mịt, oán hận, nhìn lên hai kẻ đang phiêu phù trên không. Khí tức sinh mệnh của Mạnh Chiến cùng Mộ Công Uyển dần tiêu tan, đôi mắt cả hai oán độc găm chặt lên thân A Diệt, những hơi thở cuối cùng họ Mạnh gắng gượng mở miệng hỏi: “Tại sao?”
Võ Nha cuồng tiếu cười lớn, sau đó khinh thường nhìn hai người phía dưới, phi tiếu nói: “Đôi gian phu da^ʍ phụ các ngươi còn định lừa Dược nguyên hữu sao? Đừng tưởng bọn ta không biết, thực ra Mộ tiện nhân là trưởng lão ẩn của Hoàng Hạc Hồ!”
Nghe xong lời nói này, cả Mạnh Chiến cùng Mộ Công Uyển dần tử vong cũng phải trợn mắt, thấy biểu cảm của hai người, A Diệt lạnh nhạt lên tiếng: “Khi tất cả chúng ta bị đám thụ nhân truy sát, mỗi người chạy một ngả, nhưng ta và Võ nguyên hữu vẫn để ý các người đấy. Hai ta đã phát hiện một vài chiêu thức mà họ Mộ thi triển, là thần thông độc môn của Hoàng Hạc Hồ.”
Hắn cười khẩy, ánh mắt khinh thường nhìn hai kẻ sắp chết phía dưới, tiếp tục nói: “Hai người chắc chắn cùng một phe, nếu ta thực sự cùng các người gϊếŧ Võ nguyên hữu, thì sau đó chẳng phải tới lượt ta bị hai ngươi vây công sao? Vậy nên ta đành tương kế tựu kế, thông đồng cùng Võ nguyên hữu diễn cho các ngươi xem một vở kịch!”
eyJpdiI6IlI4ZnpCSGwxS244NGtFNWRpbFdVS0E9PSIsInZhbHVlIjoiSzlvcUZvNjdpZ2JyV0hIN2FkTXNxR0xORHhoVTc1eGpwMVhLOXArclAzRE9zMmRMMitMZkJtMmlnZXpMTUZjd0hqWHhMT2duTXhzR3V4cjNTSVVmYlJBcWc5SitrS21GdkJWdndwYkoxcEwzWGNnY3RxSE15RWV6TTIwejRDR0ZCXC9WakZmZWFGbzBldkpzNXdzbWxNaTAwTndvTk4zY3crWmdManVoOUdoM0JXOVY4SlJHaHNIY2k1WmRpdkVKdEdTOWIwRzBNeVR2NnlOMVE0ZXBnTFVvMzZiTkVrTXI5UUFBeHpIY01RdUpLQXBOa2g1SFJRd2xFQlBodFlLVVNNZE1SdGoxMDN5YjdWd2ZQd1wvYnpjRzJHU1NoTldRem56K1dPcVRpRUtjZEgza2R5elR1cXhXNXh5UE1uVmJSZzh3U2FnNFN2YjdIaHJJSFgyQ3k1SlVyRE1JOXZDeG5rdUxBUTZpOGY2ZFl3ZUV4RGRsbjRTSFJ5V0NUR0RIXC9DSUVNV3d3Z3RONnZYSVVyd1IxSnYwM3VEa0h1VllZMFBJclM2Tjc5K3FcL3drWDBYTlFQT1AwSUQ0YUQxa2M0Y0ZtXC9BanRGS2JuQmVUZjk0RnRtSXp1encrZGQzNmJsa2pjYUg5am8xbXlwN1JTbzN4THVsR0wzQit1U2tpRXRPNWRyXC93b2NSWEZndXZEeXF3MjhFZEtmazRMNzlcL2ZScElremV3RFc3ZkxNWlhIOTF3XC9TVExkVGRXU21INVpORGR6dFZMN2k0NG5IdGNOYzhrVzFEYWMzSzJWRzlcL1M4MEkxOEpyc0Y5YzNnbXp5clFiY2o0blwvU2xTVWkzNFNXWm5BdTVCc1hPekhsb0FYUUJGOEpoaXRYSUR2SEhKajJhTnRYQlBHcTZZd0xKVUVNVGxPRjUrcFwvcEtyOVVoOWFzODVJUEZiMVwvd25pUWxRdysrNlRFemFZeWtSdEdyZzM2a3JsWVdaWVhKc0Jxb1wvSjJ3bmtiTUV2OEN1eVo1V2VYdTVjSWhLM1BrTHFaSUhxbVFyb1wvRllvU2RiajA4dDZoZHRJc2hYSUNPYjRueUVZZXI5TmFFY05BdFU5OTBcLzhaUDNaT0h2d1RKNnpGa2pUZnV2NXF4TEZwV2hlcTRkTGkxNkdsSWZGZTA5S21RU1NZMmkyajJsQ3FmakJtYk1GWFdEMENVOXZWNHBuc0JGU1pWWVwvcVAzNVZCaW8waGc3OERyMm5Mc284WmVTS0FtU2tWQUtPcTFiM1VUcVhKZ1haZVwvZ1J4MklMYmxHUlNUZWU0M3h5ZUdyT1dSQ1RvbWNCeWpiOW0xbHRsdG9RTEE0TGM1T2ZBdzRBTUNNSmFYejZzTE4rYno3QmpLOGpZZFRhajNYczVueUpsNllXZk5vOGZURFR4SUQwQU1BWGpubkRvY0VyZU9LNFQ0a2RHdFhjaU44UzVBWjV0ZUNVVmFrMnF2YXV3MnQ0aFcwUkNPNzRjTkREZWpFYUh6Y2N1R3pBY3RTOHBNS0VYM2QzdHYzMURKYU5TUkhIUWlYaWZ0R1ROZUZFTndBSkhZczk5SkhWTW1SSVphMGN3SlRyWVdBRnlLU2x6cEZRWEVNTzJCU1ZMeHpES0VJenNwemJqbWdwQVZCaVNJRTMwUUU5N0NQMEd6YldhVktIMnhPUlZ6bnZmdzc2VGM0OFdnRE0wMXZEMG1UeEhFSUhlXC9DNkt2K0czekhZTGpWMTlZT2IrdmJjc1FwR1NlTCtVaWFKTHpNZWxUd2ZiNVU4SkpaU3pmZHBaOEY4TlZ1WGwyaTJjMGpzMUFtY3NiYW4zdHlFQ2tYZ1JBSjZMeURhWnVIYXoycEhGMGZmU0Jid1wvMzRWNU9Ja2FwUGFRaytuWWZlRlZOV2tQT3ZSd004RUZ6Z283ZjlucnNhUGNMSzFiNzlteUN4eXAwSnMzVlJOcGUxNmFJOVFFSUtYYnNaK1BOOUlvY0lXcU9QcjdBc3d2eEJOc2ZUVVwvbG5VSmVJSkJtamoreDFOQnpCazM4WXhkN05tUVhuWERSVSszMTNzWXQ1ZEZrSDV4eWNLM1pjVkU1S3ZjVnBpUWtNeE41eDBcL1U2SnNkcXV1WUV3VHppbWZTZ0x4dllYTERyUGo1bVlsZ0tVdmlxb2pWSUdWSkNLVjhyQ1UrZmpvQU9XR1FtREJyT0s2MmMwaWozRGZtd2pWNGZKTmE0N0FCRzF6RUNIOTRhTUc3bmZ1R1VUM1FsYUFZSENZU01yRUx6bUtmVm85NzV3bTFkajF0MHFrdmMzYlpSUWZ4TWVNa1piM1cwakI5RU9HajN2SVMxMkg5TnZWV3RncitRUVFJbVdcL0VwV0ZvdVoxbzNPQ2pFQUhZNUNhWmxNZmViSllhSU50Z0UrWDYwbUVNMTdmcjVBYitGNGVFZGFQVmRjZ3ZFOHlGTWMxdFlPeUFvWlUwY1NFUGZhMzJUWFdSRHRRU0MrZFJxVkJhWVp5R1FhYnVaTFBzVk5QVjZOSkQ1bG1cL0NadkRSNTZwUG81QmpNRGZZM3krZUc2ZW5Kb3RWbWhQZ1dtNTJZa0ZTM1p2ODFDR2Vua1wvWG1xYUFzRitUMFZsdVhTbEpuWGZcLzNKRHVmRnVZM1wvYVZ5ODJqc0puaWRnelRLek15K3RjV1lLVXVoaDRleTljT2ZEd0x4a2NBUG5mU2o1VTBOZkF3RzBlcDZxMExYMGdhUXNnOFd3VkVOUVwvS2JDSks4d2prVFMxV0lXV0JQNThOU0V5eVVWRDhTbkd0MWhDdFdpUnU2aWRYbFJVV3hjRnFMbTZhNTlMVldBUTFnKzBwRjBpWjRrNGIxUVJXWnZtXC9zR0w5S2ptRktnM3ZzT1BmV3pwMFpkZTJwUlZPdDFaXC9IK1l1bW43VDR5M1dJekZtZlliR2Y5bEFycWFVbERMWDE2K0J3K3FNeVlCbU9XZVwvXC9iT3h6TXJldmRpXC9XWEhRMlRJZFRcL1N0K1huVDI5ZlFNVW42QUd3dUkzVGE5UVJcLzdMV0ZmMktRWStlSWpJRFBmZ05aYUI2WVpYVFN0YllYUkZZdk5lQVc3Wkl2anlYa21GMDM3XC9PdGorc3lRblVRPT0iLCJtYWMiOiIwMGM5NWU5OWUzM2Y0ZWE0MGZiOTk5OTJiNTc2Njk4MDJhNzY0MTNhNjAyOTg0OGZiOGY0M2JkNDAyOWRkNDZhIn0=
eyJpdiI6IkRyM2NFd01QbXN3WTRyakkyS1Nyc2c9PSIsInZhbHVlIjoiQlwvVmc2clFnUnlpTE8yUEtuVGdCV25DK0pna1B6NWprOWd2TmFBb3RVM0JFbk1YVjE2ZDA4MWpaWExDeE85cktOUnZJSHh6c0JGWlloYnBrTjNQeFM2Mmdhb2RBTCtrTFMzNTRhTW1KdURFPSIsIm1hYyI6IjcwYWVlYjljOTZhNjNmODVkNmZkMWYxODdjMWE5ZGMyMDIxMWNhODdkNmQ4NTFkM2M1NTg1ZmY3ZjkxOTE5MTIifQ==
Lời còn chưa dứt đơn thủ của lão đã phất lên, ba hộp nhỏ được cách không nâng lên, vật bên trong lung lay như muốn bay ra, tới gần lão ta để được kiểm tra. Nhưng giữa chừng đột nhiên bị một luồng lực lượng cản lại, thấy thế lão già họ Võ cũng không cảm thấy bất ngờ, nheo mắt nhìn tên thanh niên đối diện.
A Diệt cười nhạt nói: “Võ nguyên hữu làm vậy là không đúng rồi, nếu thực sự muốn chia đều, thì mỗi người chúng ta hãy kiểm tra một hộp, hộp còn lại thì để sau đó hãy tính. Chứ các hạ kiểm tra cùng lúc ba hộp như thế, nhỡ đâu nhanh tay thu vào giới chỉ rồi bứt tốc rời đi thì sao tại hạ theo kịp!”
Bàn tay lão ta vẫn làm động tác kéo lên, lực hút càng thêm mạnh mẽ kéo lấy ba chiếc hộp, lão mỉm cười âm tà đáp: “Lão phu thấy tuổi đời nguyên hữu còn khá trẻ, chắc chắn không thể nhận rõ giá trị của những bảo vật trong mấy chiếc hộp này, có kiểm tra cũng không hiệu quả. Lão phu đã sống đủ lâu để nhận biết nhiều thứ rồi, hãy để ta kiểm tra toàn bộ cho đỡ mất thời gian.”
Tên thanh niên chậm rãi bay tới gần lão già, lực lượng phát ra từ thân thể hắn càng thêm mạnh mẽ không cho ba chiếc hộp bay lên tay lão ta. Hắn bình tĩnh nói: “Các hạ đừng làm tại hạ khó xử như vậy chứ, để đảm bảo, tốt nhất các hạ nên kiểm tra từng hộp một, hai hộp còn lại nếu không tin tưởng giao cho tại hạ giữ, thì hãy cứ đặt chúng ở chỗ cũ đi.”
Ba chiếc hộp gỗ vẫn trôi nổi giữa không trung, hai người phía trên dần thu hẹp khoảng cách, lực lượng vô hình của cả hai đang giằng co lẫn nhau, khiến cả ba hộp nhỏ không biết nên bay về bên nào. Lão già mỉm cười càng thêm vẻ âm tà, dưới đáy mắt có hắc quang lóe lên, khí lực buông lỏng dẫn đến ba chiếc hộp hạ xuống, như thể đồng ý với đề nghị của kẻ đối diện.
“Các hạ đã lo lắng như vậy thì lão phu sẽ kiểm tra từng hộp một.” Nói rồi lão ngừng khống chế hai chiếc hộp khiến chúng tùy ý rơi xuống miệng quan tài, chiếc còn lại bay lên tay lão. A Diệt thấy vậy mới triệt tiêu lực lượng ngăn cản, đưa mắt nhìn theo hai hộp gỗ phía dưới, trong đầu thầm tính toán gì đó.
Chợt quang mang hắc ám bạo phát, nhân lúc tên thanh niên đang chú tâm quan sát hai hộp gỗ phía dưới, lão già liền vung trảo phóng ra một hư ảnh cự trảo khô cốt tới phía đối phương. Khoảng cách giữa hai bên không quá mười trượng, trong nháy mắt thân ảnh tên thanh niên đã bị cự trảo bao phủ, thanh âm va chạm lập tức vang lên, Võ Nha liền nhanh tay hút lấy hai hộp gỗ phía dưới.
“Tại hạ quyết định rồi, vật trong cả ba chiếc hộp đó tại hạ muốn lấy hết!” Thanh âm tên thanh niên vang lên khiến Võ Nha càng thêm gấp gáp, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng trào. Không biết từ lúc nào A Diệt đã xuất hiện phía sau lưng lão ta, chiến đao được khuếch đại phù hóa lớn gấp cả chục lần, gào thét bổ xuống thân thể lão.
Lúc này tâm thần Võ Nha mới phát giác kẻ bị công kích của mình đánh bay, thực chất là một thế thân, chủ thể thực sự không biết từ khi nào đã lén bay tới ngay sau lưng mình. Quanh thân lão ta có một lớp quang tráo dày đặc hình đầu sói xuất hiện, cứng rắn chống đỡ trước một trảm của đối phương, nhưng chưa đến nửa hơi thở đã vỡ vụn.
Lão già Võ Nha nhanh chóng tránh khỏi lưỡi đao bổ xuống, nhưng bị kình khí từ đòn công kích của đối phương chấn lảo đảo giữa không trung, luồng lực lượng đang kéo lấy ba chiếc hộp liền tiêu tan.
A Diệt ngay lập tức lao vọt xuống, đưa tay muốn thu lấy ba chiếc hộp, lão già phía trên vội vã không kém, thân ảnh hóa thành đám hắc vụ bám theo ngay sát phía sau thanh niên.
Ba chiếc hộp rơi lên giữa ngực cỗ thây khô thượng vị giả, phía trên hai thân ảnh cũng đã lao xuống chỉ còn cách vài trượng, ai nấy giơ tay phát ra lực lượng vô hình muốn cách không thu lấy. Trong lúc tâm thần cùng sự chú ý của cả hai đổ dồn lên ba chiếc hộp, thì đôi mắt thây khô bỗng dưng mở bừng, hai cánh tay lập tức giơ lên trực chỉ tới hai người.
Trước sự kinh hãi không kịp trở tay của hai nhân loại đang cấp tốc lao vọt xuống, mười đầu ngón tay của thây khô phát quang, tức thì bắn ra mười tia quang mang hắc ám, trong nháy mắt xuyên thủng thân thể hai người, tên nào cũng bị tia quang mang đâm xuyên qua những vùng hiểm yếu!
Lão già Võ Nha tới chết vẫn trợn trừng cặp mắt không dám tin, bảo vật sắp đến tay lại đánh mất chính sinh mạng của mình, thân thể vô lực rơi xuống đống đá vụn. Thân ảnh tên thanh niên ngay khi bị mấy tia quang mang bắn tới, liền lóe lên tử quang rồi tiêu tan, mười hai luồng kim ti bay vòng vèo một hồi mới ngưng tụ lại ở nơi xa, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Mắt thấy cỗ thây khô đứng bật dậy, từ từ nâng thân thể lên cao, A Diệt liền dang rộng đôi hắc dực sau lưng, khí tức ma lực bạo phát mãnh liệt, hắc lôi gầm vang uy hϊếp kẻ đối diện. Thấy luồng khí tức này, cỗ thây khô liền truyền ra giọng nói quỷ dị: “Không ngờ ngươi cũng là một ma tu chân chính, hơn nữa còn sở hữu diệt thần ma lôi, xem ra ngươi đã sớm phát hiện ra ta.”
A Diệt mắt vẫn thập phần chú ý đến từng động tác của đối phương, lạnh nhạt đáp: “Ngươi nói đúng, ta là ma tu chân chính, nên rất mẫn cảm với khí tức ma tà, từ đầu đến giờ ta đã biết ma hồn ngươi chưa tiêu tan, vẫn luôn bám víu bên trong cỗ thây khô này. Tốt nhất ngươi không nên loạn động, diệt thần ma lôi khắc chế âm hồn đấy, nếu ngươi dám tiến gần ta sẽ cho ngươi nếm thử!”
Thây khô nghe vậy liền cười lớn: “Khà khà, tiểu tử ngươi đã quá đề cao sức mạnh của mình rồi đấy. Nếu ‘diệt thần ma lôi’ của ngươi tiến hóa tới trạng thái cuối cùng là ‘tịch thần tà lôi’, bài danh thứ 9 trên dị lôi bảng tại ma giới, thì bổn tọa còn kiêng kị vài phần. Chứ chỉ là ma lôi chưa trưởng thành của ngươi thì hoàn toàn không thể uy hϊếp ta đâu!”
“Ồ, vậy ngươi có thể thử, ta không tin một tàn hồn như ngươi dám không để ma lôi của ta vào mắt!” A Diệt cười khẩy đáp lại, theo cái phất tay của hắn, vùng không gian này tức thì tràn ngập hắc lôi, vô số phi đao lôi điện huyễn hóa ra, trực chờ chỉ tới cỗ thây khô.
“Đừng có manh động thế chứ tiểu tử, ngươi không muốn mấy cái hộp dưới kia sao, nếu ngươi dám công kích ta, thì ta sẽ phá hủy toàn bộ bảo vật phía dưới đấy.” Nghe lời nói này của thây khô, trong lòng A Diệt mừng thầm, hiển nhiên hắn ta thực sự kiêng kị ma lôi của hắn, nếu không sẽ chẳng lấy ba chiếc hộp ra để uy hϊếp.
Hai bên âm trầm nhìn nhau một hồi lâu, cỗ thây khô vẫn luôn từ từ bay lên cao, bấy giờ đã cách A Diệt gần trăm trượng. Sau khi giữ một khoảng cách nhất định với tên thanh niên phía dưới, thây khô mới bắt đầu bấm pháp quyết, vài hơi thở sau liền được ánh sáng từ thái dương bao phủ, sau đó hóa thành luồng hào quang phi độn đi mất.
Đợi cho hào quang biến mất ở cuối chân trời, A Diệt mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, ý niệm chợt động liền thu lại toàn bộ ma lôi xung quanh. Hắn phất tay kéo lấy ba hộp gỗ nhỏ, kiểm tra qua không thấy có nhiễm khí tức của thây khô, mới cất vào bên trong giới chỉ, sau đó không quên thu lấy vật còn sót lại trên ba cỗ thi thể nhân loại.
Không lâu sau có ba luồng hỏa diễm bắn xuống thiêu rụi ba cỗ thi thể, A Diệt thở dài lẩm bẩm: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Chiến dịch của chúng ta đã hoàn thành, ta đã lấy được toàn bộ truyền thừa rồi. Ba vị ra đi thong thả, cứ yên tâm vì ta sẽ thay các vị sử dụng những chiến lợi phẩm này thật là tốt.”
Nói rồi hắn đảo mắt quan sát cảnh tượng xung quanh, vùng phế tích này đã trở nên im ắng, trong lòng hắn thầm nhủ: “Nên rời xa khỏi đây thôi, nếu gã Bằng Thập chạy tới mà phát hiện ra ta thì rắc rối lắm.”
Luồng lục sắc độn quang phá không rời đi, bỏ lại nơi đây là một mảnh hoang tàn không còn bóng người, đền thờ khổng lồ giờ chỉ còn lại bãi phế tích.