Dưới bầu trời nắng chói, tại một ngôi làng hoang tàn, có một đoàn mộc linh đang ngậm ngùi bước lững thững về phía trước, sắc mặt ai nấy đều cay đắng, không cam lòng, hoảng sợ. Bao quanh đoàn mộc linh mấy trăm nhân ảnh đó là vài chục đầu khôi lỗi đang canh chừng, tránh không cho một tên nào có thể bỏ chạy, một khi có kẻ thoát khỏi hàng chúng sẽ lập tức tiêu diệt.
Phía trước nơi đoàn mộc linh tiến tới, có một chiếc phi chu to lớn, trên khoang có hai nhân loại, một gã trung niên khá gầy dung mạo tầm thường, cùng một tên thanh niên cường tráng. Gã trung niên ngồi thư giãn trên ghế, nhàn nhã nhâm nhi tách trà, còn tên thanh niên đang kiểm tra sổ sách trong tay, đếm xem có đủ số lượng mộc linh hay không.
Đột nhiên thanh âm công kích vang lên, hai cỗ khôi lỗi bay ngược ra sau, từ trong đoàn mộc linh có vài thân ảnh nhảy ra, hùng hổ bạo phát mộc lực, tung chiêu công kích đám khôi lỗi tới ngăn cản. Một gã mộc linh vừa chiến đấu vừa quát lớn: “Tất cả mau chạy! Mỗi người phân tán một hướng, chắc chắn sẽ có người thoát được, đi mau!”
Đã có không ít mộc linh thừa dịp náo loạn mà bỏ chạy từ sớm, lúc này sau khi nghe lời nói vừa vang lên, lượng lớn mộc linh liền chạy tán loạn, đám khôi lỗi dù mạnh cũng khó có thể cản được toàn bộ.
“Hừ, lũ ngu này đã muốn chết thì lão phu sẽ chiều!” Trung niên nhân đang nhàn nhã hưởng trà bị cảnh tượng náo loạn phía dưới làm mất hứng, thân ảnh chợt lóe đã xuất hiện phía trên đoàn người, một cỗ uy áp cường đại phủ xuống khiến mấy trăm mộc linh khó có thể di chuyển, thân thể run rẩy quỳ gục xuống.
Một tay lão ta ấn xuống, xuất hiện hàng loạt thanh cốt mâu giữa không trung, gào thét bắn tới những tên mộc linh nổi dậy đang chiến đấu với đám khôi lỗi. Dù có sử dụng bất kì thủ đoạn phòng ngự nào, thì thanh cốt mâu vẫn có thể dễ dàng đánh tan, hung hăng đâm xuyên qua thân thể những tên mộc linh có chiến lực cao nhất, cướp đi tính mạng bọn chúng.
eyJpdiI6IjRUSVN0Uk1cL3JHTGI3WlNoYWhRR1pnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitKVExiNFZcL0JkQ0NCXC96cjZnaThRbzY1a3FDTXBGajFBZ0ZtSzFpdkRpVmJWNWphMjRWT0dRd1Z2K3NhS2UrM01FTjNGcEZ1Q0F0TndKM3M1cWhcL1RodUF6Qnk5WFByclc1TEZQb0p6dzdwQ0JzRSs1bnB4NUVhdTN0aTFFZG5aNzQyUnN2bGNEa0VzOThHbUV6TDhNdDJiUHBCT1RDbmQ2NTZOdXBFR29GNmY1NGJqQ1wvRThPWDBzK2FOM2lNZFJGcGJsZ2Iyb09sV0xsRUZUMmpwb2NmXC8ya0J5RE12VkpGTHhHQU9Eak9KdE9RYzMxTUtcL0hVZmN3UkRFaDduUjNSeFo5WUpKamZtM21BaFVxczVEZUowXC9sTndpQklpSmJvNitBNjJrbzZnRGpkXC9YblZ5SDZwSVdUb1pyZzVvNGVuT3hCNmhmRldHdnB3SDFoWUJnUjdOSUQ0VjZ5TVwvQWFqYWxybTZTd1duV2ZBUHE2dDNja3d4XC9XOWc0cHFLK1VMcE5iTXBKN3lBalwveUpZMHpuRzQwS2h3WERuN2NHZDV3b0tsWmp2bjN6OG1oYnZCQnBqNnNSUXlzdFlmTWtUXC85OFhFVm9cL01Qb1IxXC91N0trRFZEMnpUSmozSHNnRXJpd3c5QjhLeHhjK1wvcURVZzhwaDdyMlFWamZRUXlZXC9hOWN5VnFyUlN0aExCYm9wSHdxclBibXBWc2trbzdsZFZcL2Z5VUlGV1JGc0ppNDNzMXVcLzdVcjBQcDNxZDF1elk5Z3U2REtKOG9YVWZSbTZDVG5ianJDNUp5RThtaTlOMkNlSkxxT1Q0OVpncTNIdEtrVTRvK0lFRVJKSmIwRW9sbkdLbVBuWlwvc0hzM2lwclwvNVBNbW5vbEpiSHlERHZpNWo1Qm1ZWlpzZzVvZ1RqTk1xUHNVS0dzR2NHK3QreG5nd3B0MWI4SEo4N2p1MkJPTTF3NWxqenFqQlcrQ3hNNjlzdndHSHFtNWJaTmU3T2ZcL0tZblZHNWZ3WHA3RkZKRHlhTDZ1RHQ2YVoySmxPaGJkU1NkeHNIWjc1ckIyWlBoNWMreVorMmx5MDlZTHdVa1RDbE4yZkNxNGI1RnN6d2g5eXN4Tk8rU2hGVVF6UG9KTFFMRmR1bERRdWFvbXI0ejhHSHM4ZUxCeDdXSWtxVXZQRXFTdGJmTnQyb1Z5dFhTZXluS2pLTWtvYlpYalNCcWhLS0RCZkE2SGpUelkzcnE3MllwY0RqYURLQTVyTU40azhyKzNyYTRURWc4UDRNdkVJRWp4RFpzM1BnOUpGNDRCQUdDOG1QRjJBdnVwU3VXWmhSaTlDUWFVVlRuaGtKNWxDXC83NTluUlliVTE0akRwWmFFMktrNWNLY2xZV0dcL3ZsbWd1OWwxY21CTWRJXC84SlZGN0xoamFzd0ZNaEFBZDZJRjhZeVZScWs2T1VuSHMzaVowSklONlBORWVmbTZQbTZqdVc3bTZ1MW1KbEhISjlmVTJ6WjFcLzI1emxqMG5rRjdDVUMzMEVEMFhMdWJPSTJac2pLVnpBTnlVR1F4TjJWUEVZUXJIcGl5XC9DV2dhVGEyUzR5b3JsNnlCWkJmYTNzSnI4Rk10VnViQVhcL0YwUkk0Y21mYWpHRU5IYWZERmxQc0x6SzdwNVNZZTdYVTZXRTltTERtSzZMVzZIZ29ibjFaZElaYjdWNDJcL1VSbjJaRldEbUZzczcxV0ZxOGo5WXNCdThIMm1KcE5LXC92QlVuNlBXVTZDUmpTME1iN3VTR2dzaUZheTNrSzBMWnhyREowM3FBTEI4QkRYXC9WdDcxYmVlY2lUR3A5NjYybTlBK2l0MDA2SGc5dGVBQ2lDZE1jMHg3QWFnbDhwZmR3TG1QOG15enFYQzZzZU1EWVpcL3ROUXEzakw2eUtza0VDdmQrUVpQY3M1Rmd5TmZPRFJLWnNmKzB1N1wvcHhWbVNzWFJEWWVEeXBOT1wvVmQ1SFlLb0kzK3BnXC9Pem5nMzZhNjZJUWgxXC9nYWdvbDU1bVBTZThJTzhmTUFaNGpXNzZaOHBEN2g5RmI5UHdYQ3JoYXAzUjllQWNaNzArVmlxeHNrQTl6RUxwcWZYMlwvWWFaNUZKYjNrUnVQU0ErRWZqRE5TTVB4YzZ3YWNTUjR5VzRudEUwQ2FvUXYwYUpmWkl2UU1LeSswT3I5eklnT282Z2lHNnpBUllaXC9Fc3IxMDJGUUlQRXh0RWtWcHRsOUxCT2Nld0tqT2kyUFl4UTRON3VhTTBNbGlLMlVXVDBLQklQTDRcL1NNQlhTdE5rUWJ6Rm0wdHBHdCt5bWY1enJUYXhMcGJrREdicnh0SXNEVUZFaWIxNFlmUFdOaEViSFA1WjdNNmRXem5sSjVrWWlFMkp6QmRRNGkyVzQzK0VRV3NOcWhhbkRWRHBhVVJqZkFUUnFBc1wvZkxIV2pWMUZReWJ3alwvaDR5d1ZtVnl2VTRRZGNPQjhKQ3F3TUlGU2J3bWlmMmhCUFU5d1NCVFNHalk5cG1MSmY0d1pnVVZrTGM4UlljRHE0c09DNVF2MmlJZUhyb1VEeDA4MGNYVmR4UmZjclZYNjZKNHZhRnc0bGRpWklxeHZUUHZtN1o3Y3l4MFwvR3gyTkZJbGZ3R3J5eFMwa1wvdUZpbXNVMHFKXC9aYXNJV25LQldVWFloNVZMczg2XC9iRlwvR2tJMVN0blwvc2VYa1VaaHR6d0Z0c3FzR0FycWpzSlRBS0JEOEx6UXJjYXNjZkJyUUIxV0RrVmFuc0RRQUFkeTFlUkx4ZzhSSGFEVUtsQkhWRys5UVVzaGV3VmZIdUsxYTk4cW5vTDZIQjZCUEU3YkgwOVFWY2xqYkpoVUtEWHBycENUZjZxTURnOFAxT202MWhwbXZ0M285dmJnWVNnbGljdmVIVDh1XC8xaiIsIm1hYyI6IjNiODJlOTIxN2FkNWYwNWM3ZTg0ZDRjMTQ1ZDBiMWRiMGM5M2JjMGUxZjIxNWEzNTJkMjIyYzJmYmUxMWYwNDMifQ==
eyJpdiI6IlA1d1wvWHRmaHVscFhRK21xMUZUVDlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImV6WnhjWUI1VG1VM0JlR2MyRWJZTE1oUEVVT2gxYUFjSjBTXC9OcnN2QVpEZHJXanU3d01sVnlYNUpUaU1xcTJIYThtUGNPMkpOTGkzUG1meWY1UW1URlg2bFY5XC94Z3I5c1pNZU5VSWdEV2c9IiwibWFjIjoiMThjZDdkZmNhY2Q1NzNkMGJlNDQzMGE5ZDU5ZGRlMTY1ZTg5YjFmNGJjNzVjNzZlZDNmY2JjOGYyNDM3MTkyOCJ9
Trung niên nhân thả xuống rậm rạp tinh quang, dung nhập vào trong thân thể của mỗi một mộc linh còn sống, lạnh nhạt lên tiếng: “Đây là ấn ký nô ɭệ, từ giờ các ngươi vinh dự được trở thành nô ɭệ của nhân loại, không bao lâu nữa sẽ được tới nhân giới, con cháu các ngươi sau này sẽ được sinh ra ở nhân giới, đời đời kiếp kiếp làm nô ɭệ của nhân loại.”
Đám khôi lỗi tiếp tục thúc giục đoàn mộc linh tiến tới phi chu, trong lúc đó hai nhân loại đã trở lại bàn trà, tên thanh niên vui vẻ nói: “Thêm đám mộc linh có năng khiếu trồng trọt linh dược này nữa, chúng ta đã kiếm đủ nô ɭệ mà cấp trên giao phó rồi, thời gian tới sẽ được tự do hành động.”
Trung niên nhân cười nhạt đáp: “Lôi nguyên hữu muốn hành động như thế nào thì tùy, chứ lão phu tuổi già sức yếu, chỉ có thể tận lực tìm kiếm thêm mộc linh có năng khiếu, bắt về nhân giới bán vào chợ nô ɭệ kiếm chút nguyên thạch mà thôi, sẽ không tham gia tầm bảo tại những vùng hiểm địa cùng các hạ được đâu.”
Trong lúc hai kẻ đó đang trò chuyện, thì một ánh mắt đã luôn quan sát họ trong thời gian không ngắn, kẻ này ở trong trạng thái tàng hình, không một ai phát giác sự hiện diện của hắn. Nghe ngóng cuộc trò chuyện của chúng, hắn đã biết nhiệm vụ của hai người tại mộc giới này, như bao nhóm trưởng lão tu vi không cao của các thế lực khác, tìm bắt mộc linh có năng khiếu về nhân giới làm nô ɭệ.
Cái hắn quan tâm chính là thân thế của hai kẻ này, trưởng lão Phong Lôi Sơn, tên thanh niên cường tráng nét mặt có vài phần giống Lôi Động Võ, có thể là hậu nhân của lão ta. Gã trung niên hắn càng quen thuộc hơn nữa, chính là kẻ năm xưa đã truy sát hắn ở bên trong Đệ Ngũ thành, thời điểm đó nếu hắn không nhanh trí thì đã sớm bị họ Cốt này gϊếŧ chết rồi.
“Không ngờ để ta gặp phải ngươi, đã là người của Phong Lôi Sơn thì đừng mong có thể sống sót!” Phán quyết một câu, Diệt Chúng Sinh liền ra tay, hai kẻ đó mải mê trò chuyện mà không hề hay biết hắn đã âm thầm tới gần, hiện tại không cách quá trăm trượng.
Vài cánh cửa động thiên mở ra, phi kiếm kim trúc phô thiên cái địa bắn xuống, khiến hai trưởng lão Phong Lôi Sơn cả kinh vội vã thi triển chiêu thức phòng ngự. Hai tên này chỉ có tu vi Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành, nên chống đỡ đòn công kích bình thường của A Diệt cũng cảm thấy ăn không tiêu, vừa ngạnh kháng vừa thối lui.
Thân ảnh tên thanh niên tuấn mỹ đột ngột xuất hiện trước mặt hai người, hung hăng bổ ra một luồng đao quang huyết sắc, tấm thuẫn bành trướng che chắn phía trước hai người lập tức bị chém thành đôi, đao phong quét qua liền chia đôi thân thể tên thanh niên cường tráng.
Con ngươi gã trung niên họ Cốt trợn lớn, hoảng sợ lên tiếng: “Nguyên huynh tha mạng, tại hạ là khách khanh trưởng lão Phong Lôi Sơn, xin nguyên huynh giơ cao đánh khẽ, tại hạ nguyện lấy hết tài sản của mình ra để cầu một đường sinh cơ!”
Tên thanh niên đối diện như không nghe thấy lời lão nói, tiếng lôi minh gầm lên, đột ngột xuất hiện ngay sau lưng gã trung niên! Song dực bổ xuống phá tan lớp quang tráo phòng ngự, ngay cả thanh cốt nhận Địa giai cũng bị đánh bay, từng đầu nhọn lông vũ cứa lên da thịt đối phương, lực lượng lôi đình tàn phá khắp nội thể.
Trông thấy hai ma thần cao cao tại thượng trong nháy mắt bị tiêu diệt, đám mộc linh đã bước tới gần phi chu không kẻ nào dám tin vào mắt mình, cảnh tượng vừa diễn ra hệt như nằm mơ. Trong khi mấy trăm mộc linh đang ngơ ngác hướng lên thân ảnh mình, thì A Diệt bổ xuống vài đao về phía chiếc phi chu, ngay lập tức chia năm xẻ bảy thứ phương tiện di chuyển này.
Giơ tay thu lấy giới chỉ cùng đám khôi lỗi, A Diệt chỉ liếc qua đám mộc linh rồi lập tức rời đi, trước những ánh mắt kính sợ của mấy trăm thân ảnh phía dưới, luồng hắc lôi đã gào thét phi hành đi xa.
Kì thực họ Diệt cũng khá động tâm với giá trị của đám mộc linh này, nhưng hắn còn trọng sự trên thân nên không thể mang theo bọn chúng, chứ đúng thực những mộc linh này giá ở chợ nô ɭệ không hề rẻ. Thanh Khư Cung mặc dù lần nào mộc giới mở ra cũng có trưởng lão tiến vào, nhưng hiện tại cũng chỉ có vài ngàn mộc linh nô ɭệ mà thôi, số lượng không tính là quá nhiều.
Phi hành được hơn ngàn dặm hắn lại bắt gặp thêm một nhóm trưởng lão Phong Lôi Sơn nữa, điều này khiến A Diệt không khỏi hoài nghi: “Chẳng lẽ... toàn bộ trưởng lão thế lực này, đều đang hoạt động tại quận Kì Danh sao?”
A Diệt đang trên đường đi tới phúc địa của Mộc Nhất Đại, ban nãy gặp nhóm họ Cốt, vì nơi đó cách địa phương hắn cần đến khá là xa, nên hắn mới không kiêng kị mà ra tay diệt sát. Nhưng nơi này chỉ còn cách đích đến của hắn chừng hai ngàn dặm, nếu gϊếŧ đám người này, hắn không biết phạm vi điều tra của Phong Lôi Sơn có lan tới chỗ phúc địa hay không.
“Thôi kệ ta cứ ra tay, đây là mộc giới, dù muốn điều tra hung thủ thì Phong Lôi Sơn cũng phải hành động trong âm thầm, không thể khoa chương như ở nhân giới được.” Nghĩ đoạn, A Diệt liền tức thì hành động, hai kẻ này khó chơi hơn hai tên trước, vì trong số chúng có một người đạt tới tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành, hơn nữa còn am hiểu bí thuật bảo mệnh.
Dây dưa vài tuần trà luồng lôi quang hắc ám mới phá không bay khỏi nơi này, để lại cảnh đại địa hoang tàn, cùng hai bãi tro cốt đang bị thiêu rụi.
Càng đến gần phạm vi phúc địa A Diệt càng thêm cảnh giác, thứ hắn e ngại nhất chính là thây khô Mộc Nhất Đại do ma hồn của hắn điều khiển. Nhưng cái hắn e ngại chưa thấy đâu, mà lại bất ngờ phát hiện ra mối lo mới, chính là lực lượng chủ chốt của Phong Lôi Sơn!
Theo bản đồ A Diệt thu được sau khi luyện hóa chìa khóa, phúc địa bỏ hoang của Mộc Nhất Đại nằm giữa một vùng chằng chịt sơn mạch, thuộc phía tây nam quận Kì Danh. Nhưng hiện tại bao quanh khu vực đầy rẫy sơn mạch rộng lớn này, có một tòa kết giới bao phủ mấy trăm dặm, được vài trưởng lão Phong Lôi Sơn thi thoảng đi tuần canh gác.
Trong lòng A Diệt hiện lên một mối lo, hắn đoán rất có thể Phong Lôi Sơn đã phát hiện ra tòa phúc địa tại nơi này, nên mới tập chung nhân thủ tới để công phá. Nếu phần lớn trưởng lão của thế lực này đều ở đây, thì khả năng cao Lôi Động Võ cũng ở trong đó, A Diệt đang đấu tranh tư tưởng xem có nên đi vào hay không.
“Lôi Động Võ, bố nhớ kỹ mày rồi!” Nhớ lại lời nói cay độc của mình vài năm trước, khi bị Lôi Động Võ ép đến đường cùng, Diệt Chúng Sinh liền dâng lên ý trí báo thù rửa hận. Nhìn một vài thân ảnh đang phi hành tuần tra, hắn thầm tính toán rồi ẩn mình tiến lên, muốn xem thử kết giới này có dễ xâm nhập.
Không lâu sau, một thân ảnh trong trạng thái tàng hình đã thành công xuyên qua lớp kết giới, tiến vào sâu hơn tại địa phương đầy rẫy sơn mạch này. Hắn theo hình ảnh trong đầu mà tìm tới vị trí tòa phúc địa tọa lạc, tìm kiếm cơ hội động thủ, mục tiêu chính không ai ngoài tên khốn Lôi Động Võ.