Mang Nắng Đến Cho Anh

Triệu Dương Quang nhìn thấy sự lo lắng và quan tâm của anh trai thì vô cùng cảm động. Cậu khịt mũi, trấn an anh trai:

 

- Anh hai, không cần lo, em không sao!

 

Triệu Dương Minh vẫn chưa thể an tâm:

 

- Không được, anh phải chở em đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào đã.

 

Triệu Dương Quang mỉm cười mà trong lòng muốn khóc. Anh trai ngốc nghếch của cậu, cánh tay của anh còn đang chảy m.á.u mà chỉ biết quan tâm đến em trai mà thôi. Như thế này thì Triệu Dương Quang cậu có liều mạng để bảo vệ anh trai cũng xứng đáng.

 

Triệu Dương Quang định lắc đầu để anh trai đừng lo lắng, nhưng cậu sực nhớ ra mục đích của mình là phải ngăn cản không cho anh trai đi gây sự, à nhầm, đi đánh lộn, à lại nhầm, đi gây thù chuốc oán, à vẫn không đúng,… nói tóm lại là Triệu Dương Quang đang cần phải ngăn cản Triệu Dương Minh đi gặp Thái Khôi Vân ngay lúc này. Thế là cậu giả vờ lảo đảo một chút, suy yếu cất tiếng thều thào:

 

- Anh hai, em chỉ cảm thấy hơi… chóng mặt…

 

Triệu Dương Minh không nói thêm một tiếng nào nữa, hối hả dựng chiếc xe lên, đỡ Triệu Dương Quang ngồi vào yên sau rồi một tay vươn ra phía sau lưng đỡ lấy em trai, một tay điều khiển chiếc xe phóng vụt đi. Triệu Dương Quang nhìn anh trai của mình hóa thân thành “độc thủ đại hiệp” lái xe như bay trên đường mà trái tim bé nhỏ suýt nữa thì nhảy luôn ra khỏi cổ họng.

 

Cũng may là cách trường học không xa có một trạm y tế, Triệu Dương Quang vội vàng níu lưng áo của Triệu Dương Minh, nhẹ giọng bảo anh trai ghé vào đó. Giọng nói của Triệu Dương Quang nhẹ như không còn chút hơi sức nào khiến Triệu Dương Minh càng hoảng. Anh nhanh chóng lái xe tiến vào trạm y tế ngay, không dám chậm trễ.

 

Thế nhưng Triệu Dương Quang vốn chẳng có vấn đề gì về sức khỏe cả. Vậy nên, kế hoạch muốn “câu giờ” của cậu chẳng có tác dụng gì mấy. Y sĩ trong trạm y tế không chẩn đoán ra được căn bệnh hay bất kỳ triệu chứng tiêu cực nào của sức khỏe, chỉ căn dặn phải cố gắng ăn ngủ điều độ, thường xuyên tập thể dục rồi cho cả hai anh em ra về.

 

Đến lúc này, Triệu Dương Quang càng thêm thấm thía câu “người tính không bằng trời tính”. Bởi vì ngay khi hai anh em vừa rời khỏi trạm y tế thì đã gặp ngay đám bạn của Triệu Dương Minh đúng lúc chạy xe ngang qua. Một người trong nhóm nhìn thấy Triệu Dương Minh thì kêu lên:

 

- Anh Minh! Anh cũng đi đến chỗ võ đài để chơi thằng đó hả?

 

Triệu Dương Minh ngước lên, nhìn thấy đám “chiến hữu” của mình thì ngạc nhiên:

 

- Ủa, sao chúng mày còn ở đây? Không phải ban nãy chúng mày bảo là đã đến đó trước chờ tao hay sao?

 

Anh chàng vừa lên tiếng kêu Triệu Dương Minh ngượng ngùng gãi gãi đầu:

 

- Em nói thế thôi, chứ trường của em và trường của anh tan ra cùng một giờ mà, em làm sao mà đến đó trước anh được cơ chứ. Nhưng mà anh yên tâm, em đã gọi cho ông chủ ở đó rồi. Ông ta nói thằng khốn kia đã về rồi, ông ta sẽ gọi nó quay trở lại cho chúng ta đánh.

 

Triệu Dương Minh gật đầu:

 

- Vậy thì còn được. Giờ tụi mày đến đó trước đi, tao đưa em trai của tao về nhà rồi sẽ quay lại đến đó sau.

 

eyJpdiI6IlVcL1gwQUVtODRpWHJCa1ViMGpYUGFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImMwTGhyU1F6WnBrVEhidkl5NEdITkFseUttWUZHdEJrdk9DNGdyQkVtak1ZSWc2TU94aFpVXC8xWmFsdnRcL3lrZ3VQSEdkZERXbmR1UnlHOUVVRUJyQml1dDZLdVlQbG5tdmxyOXVTWlFEQUEyYnBOZjI3UVhJeTFONXdSeXNQZHFDNmxtbndcL2tWcEdGdzhXWTdWWjBKSUxPK1hDb3V0K1QwSE5mRjQxb0ZrdWZaUzZiS0s4VnVIV0VxRUlpRlUzSlVrNmtSS2RaQno0NHBlZjdQbVQrV1hcL1U4d2k1TU5NU001ekVIMGRqcjlGelBRRXU5cFVKT29RVm5tWlltOHVVZFcwYWdUR0dXaTlseXpxVzdhTHZkSURNcUdOWkcxcEZsQU42c2F6SGVuWFByUUxSbFBzbjhEMzlIRVo5SWdGZ1NVUmpjYlR0NFwvM2xpNE9aRmJONHBOUmU3T2VHQ3Zyb0ppMXQxR3ZUZVd3UFAxYU5JZWdxK0hTK2ErRExzNmI4Sks0dm5YUWYrUXJidUZEbjBCSkVNQUR4VHFMR0V1RDdaZGJRcGFpNmdtdmRZVVdUREZuY0FDaGhIV3BlSk5zZlNnOFZXUmtBdUd4MURwbjZaNjdWSDlsY2VPNmNGaFd2RGVPSUVIQ3h3K0V2T0o2dHFrdUlQMUxGYlk5bTBLSnVYeUVhWnZIUHp4VlJPb2RwbVVzbWs2QkEzMFwvZUoyXC9OXC9Udm04NVJhNTZZT21QUjVDYXBwMGErSUdwWHJUUHFhMUJwWWJyMnVnN2xYbjFpV1FVYzkzVjg0WkdEMjRiRGhEbmVFQVpucDZFcCs3b3VhVDZiRUlKUHN0dlpvUTVORmpzWFR6d2VYcEJLZGRIcnNLQmVIT1I4K2JwQ2pDb0NkNUVSajFHZXpvNEM2YzdZK0w4WWNLRk50OElUWHc4RnJRTExHVmVZdzRcL3VWZzNBclcxZUM3VFAwMGFaYmdUWUxudzhNU0N1V2hXVlhQaTRBMFZhQlRGR0dkcHRHVWk5d3I3aHJYYytabHEyb0ptcmxzTXRUY1FudjdcLzZ5VTU1SGh2Y0IweTNuYldldlwvRzB6NTVMMHZSa3ZCcnljZmp2SU5kXC94WXF3RTljMUZLZUlBSFFuRlNuZmQ1UzM2K0RMb2lIWW0rQUQ2K0FGa0RTb2xlMWhUMFlaSWFKNXB1YzJPSzNCS051M3hOZGxmXC9RZDNxcHVOUjlidmtpT0xvUjRZQVN6N20xMGtzOHFrcWJkOGx4YTBzd2MydTlOZHdsT3M4Um1maWxrcmJjcU9CUkhwQU1iVVF3PT0iLCJtYWMiOiI3OGVmMTMzZmQwZDY4YTRkMTA5Nzk1ZWQ5NjhhYmVkN2I5ZjcwMWZhYWY2ODg1MDJjM2FkNGM1ODk3MTg2MmFmIn0=
eyJpdiI6InVvcm1keFJEQmRTUHFsRXl6cENqT0E9PSIsInZhbHVlIjoiUTVpdE1zRFB6SU1EM0ZYbStESGUzTXpnK1BLc2x2aFJKUCtTMEluc3dkanV4WFJSXC8rNEZyalo5cGJ0Y3FoZ1BPS3lQRnNBNmlwQmFhd1Z6UGVZcWZRPT0iLCJtYWMiOiI5Y2Y4ZDNmOWViZGNmMzc3MzJmNmQ1OTJhYTFjOWRlMDgzYWY0NDg3Y2MyYjU1NTNjYjk5MDQ0NzkyMzc2Zjk4In0=

- Này, chúng mày nhìn gì thế? Đừng có dọa em trai của tao.

Ads
';
Advertisement