Mang Nắng Đến Cho Anh

Triệu Dương Quang nghe anh trai “bảo vệ” mình như thế thì vừa tức vừa buồn cười. Trong lòng của anh trai và bố mẹ, lúc nào Triệu Dương Quang cũng là một bé con yếu ớt và nhạy cảm cần được bọn họ che chở bảo vệ. Bọn họ không thèm nhớ rằng họ đã từng cho Triệu Dương Quang theo học võ từ khi còn nhỏ, họ cũng không thèm nhớ rằng “bé con” nhà mình thật ra đang ở độ tuổi thiếu niên trai tráng rồi.

 

Thậm chí ở cả hai kiếp trước của Triệu Dương Quang, khi cậu đã hơn hai mươi tuổi, đã có thể chịu trách nhiệm trước tất cả hành vi của cuộc đời mình theo như quy định của pháp luật rồi, thì bố mẹ và anh trai của cậu vẫn cứ luôn đứng chắn phía trước để bảo vệ và che chở cho cậu như thế.

 

Trong lúc Triệu Dương Quang còn đang bồi hồi xúc động trước tấm lòng của anh trai thì đám bạn của Triệu Dương Minh đã kịp định thần lại. Cả đám vừa cười vừa huýt sáo vừa giải thích nhốn nháo cả lên:

 

- Anh Minh, bọn em nào dám dọa nạt gì em trai của anh đâu!

 

- Không ngờ anh Minh lại có cậu em trai trông “đáng yêu” đến như thế.

 

- Không ngờ anh Minh lại yêu thương và bảo vệ em trai như thế!

 

- Ước gì tôi có một cậu em trai như thế!

 

- Không, tao thì ước gì tao có được anh trai thương tao như thế!

 

Cả một đám thanh niên xôn xao nháo nhào khiến người qua đường không khỏi tò mò ghé mặt. Triệu Dương Minh có cảm giác toàn bộ mặt mũi của bản thân đã bị đám bạn vứt sạch xuống đường, còn dùng chân giẫm thêm mấy cái nữa.

 

Triệu Dương Minh hít sâu một hơi, vừa định gầm lên để thể hiện uy quyền thì Triệu Dương Quang đã níu lấy vạt áo của anh, kéo nhẹ một cái. Ám hiệu quen thuộc giữa hai anh em khiến Triệu Dương Minh tạm ngừng phát tác. Anh ngoảnh lại nhìn em trai như dò hỏi. Triệu Dương Quang bước ra khỏi bóng lưng của anh trai, nhìn những người thanh niên trước mặt mà nở một nụ cười xán lạn:

 

- Em chào các anh ạ! Các anh chắc hẳn đều là bạn tốt của anh trai em. Mong là các anh sẽ luôn chiếu cố và chăm sóc cho anh trai của em với nhé!

 

Không phải Triệu Dương Quang muốn nịnh bợ những người này, mà đây là tấm lòng chân thành của cậu. Bởi vì mặc dù Triệu Dương Quang không nhớ hết tên của những người này, nhưng những gương mặt kia vẫn không có quá nhiều thay đổi so với trong cả hai kiếp mà cậu đã từng trải qua.

 

eyJpdiI6IlM0YTNsNVhWa24yZGJRampKUFlKaWc9PSIsInZhbHVlIjoiT1J1VGVzTGVhZmF5Yk83Znc2alFUTlJLVVlNWWlXcGtUbHNBVWF1blwvem8rQmpYclR1b2Z2QWhjRTRrVmhNcE9OeEhGZHpKQldQaGFraU80cU9OWDFVbW94NHVZNGEzYXdsTEtVZW0wK3hKc0E3d1pwVmNSbGpsOGh2UmZCNnNyclFzeDB4UkNWa1h1UmlBUitWNEdCNWlkdjVTMW9GWXpkaWhPK1F3Zm1nTGNGQU5cL1BlamgyWlVhQVp4ZUU2Q1RtVWNRMk1YT2h4N01WdlZUZFZPSTFCVXNxOTlXK1o1d3BqWjJ2TW9JckoxOXdZN2dRRmZsSkNEV3lCb0pkQVB5c3pHelZOVnczREhac1hGQVdrM2JLMUFNXC9zQkZobjgzVEQxMEZ4WU1wU2F0akxMTE93ekx5UVJQNk9iQXh0SHFlOFZKZk0ranZrWnVLSHNmQ2V2UXpxSFZBWDl2MXNqWHV0TDlZeXhIeExON2luTlg5bzFjYnJxU1wvaW9GRWNLcXU2NDB6OTVwUXI1U1JXeW9IKzlaYUVYSDBReEVXSnBPQlVPNVJPWGFGZFVobTF4Qmh6NFEyaWxvMnBBekpIMm4zNTlvR1dGT1MrOVpJSldHTU93UmsyXC9RTXVxMlBWbXJxUlBOVXhCR0FiOGRzcStGejFOWlJxamxSelJLcjdqU2VZM3BVb2F1bEhoeGlScFBBS2xVd08xektGS1I2OTRleE9DSWtCMzRTanJJaUdZb3JsUnlcL2lKNlpMOEJ5RFFIclUrK3paVjlHZHJ4cTZJY2o5TEZNMERJRnZQXC9ZUm4zV01YMVBWTXMyTXB2NWtvQVA2aDI2eDFZUVJ4ZWFKSnRvQVNXVmVYbEk5UG4zTHBINDhVREN6N2RXS0htbnk5TzBFZkFCZUtJZ0U1dHdJRFRJaEp6S1VpdkhvMUtsKzdROVZuOU5tYmpBQ3pzcW55aUswVTc5UGJuM3dMSVdPVkV1azRMZjcyREZGS3c0V3M5clVOQlcwUXNvY045YjVPYnhDTFlKdkx5RzVaajBBOFI4TGY5anJ2eFhZY0hjUG1iRVEzK0NpbXc0d1JNb2NibVFxRnlKaGw5aFBNUGhiUEwwSzhjc0xYbjJXWFNKVXF4YUhPZStrYnNxV29ua2YxR0FreFFEczFsdDNncm5xeDVWRUlQN09xUnZjVEN0MmppeUhHVGlaMmJxM2h5dWhlYkVcL3p1bkticjU5VVwvdWJyTjFrNkM4OWo0ZG1uTHdcL1wvOCtJaTZCcU10aFlaRkZiTkhWWDdmbFFTN1NvTUx3NEgyY0lqUXkrY3IzSkZGVXNjMWdiM3oxODhZcWhrTEZZSUFNUlJYMkQyRjhiMXdxWTgrUW1ia0xPMzJjeUQ3bXBETDVWbkNVYzBSMWZ3dCtOK3JkbnJBQ09WSFwvbSswU0FpZHBjeXVkUTZocW5WUTgxeUh2YlpSVnpHNTY3YWNXcVNiTkwxUzA5Tm9xc3I5M0RQNENBMjNuQVdlV0xCRm95blk0M3pBNlBobk5WKzNiOGdlRTd5V2t2TmhhWVlmRU8yTjRtek16SU05ZDVMZno5WE1HNkNyY3I1aWs1VFdKbE14c0xTNnNnNFk4VFpEdFU5UEhRNTMwOUgxXC9peXl2cCtqU1wvK2lxV1QzNms2dXY4RkdWVjdBcnhaMXU0aCtrVkFyZm9sQlZuSGlaMlR1WFpib2dZblZVb1lZWmRZRnZwcUNRMjU5MU9KUWZRcFRqRkQzTXpPN1lxUW1xWFVES2FYck1MeGdxOXZTN3pPakhYaTV3cUt3ZjF2ekpHMmtpZ0M5RE9kRjZNakhZMGlrRkdFanliZ2h1T1lQTXk0MzlBUHhJWm1pNHVHK09yK0xDcXYxRVd0dVJvUlJaTDFUcVJZaU80UmdSVHJjWnRlR2dwRWFNdE9nblplWWxvV3BpY1JHWVwvcHN3QUNVRGFnWlBZUDA0ZFhtOEdUc2NCY0hoeVBtXC81YWorNWZRclV4M0YwVmhXWlJMOG91Zzc5YndUU21va2tvRFdTeXdsTDZKb0VZR09pXC9CVWpHa2FndU13Z3k3aUt5YVhnUFZYVU5rVXNCdGNXSzNSVUh5Y0hEcDVxT0xTS1NKYjdodkdOQ1ZGcHNXSmg0Sk91WTRxQnMwM3lLOFRGRkpLdG0wUWdDTmx6enowZHZ5UytlaGc0UkpHQTJuUTdEbkNMRThpck03YVdzK0twbjdqRWFnd29uUWpKenBKbGJINkVjK2RhaWp5OTFTSGREKzY1TVEyNDR1R3NLVklUb1JCbXFhWFdjS3R2MHVxeVhyV3pra09mU2NEVjVvYmMycFFNMWJcL0QrV3ZDSW5IUG5KYVY0M084K2pcL1M3aGllRWFzOWs5dmVVNTR1ZndrcFExSkk0SEhZWnZzWG9WSXdjR2dnPT0iLCJtYWMiOiI4ZGQxYjJlZTUxN2QyZWE5MWZjYTI2OWQyYTIwMTYzYjk4Mzc3ODdiNDVlOTc0MTFjOWQ5ODFmNzNkMTVlMTM4In0=
eyJpdiI6ImY4WXRrSkd2RzVcL21iWjBicUdGVHdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFGclwvWVJ5RjdYSmh5KzgybnRPUW1PdCsrV016U1luWEg3YytxWUNZT2R1OGdcL3JMazVRa3p4Z21iZzA0NGxnQXpFQXFvNVVJaFNMRDhNb1JMNXhoZFE9PSIsIm1hYyI6ImUzNWYxYjkyMDc0NzI1MWU3OTYxODVhOWZkYzMzOGQ3OGZkMWJhMTIxMjJiMjUwZmZmOGM0MjNhNWVlNDM4ZWYifQ==

Ở phía ngược lại, những thanh niên quen thói ăn to nói lớn, cũng quen bị mọi người nhìn ngó bằng ánh mắt kì thị, xem thường bỗng nhiên được một cậu em đẹp trai mỉm cười đến sáng bừng cả đất trời như thế, lại còn nói những lời nghe mát lòng mát dạ như thế… Cả đám không hẹn mà cùng sững hết cả người. Sau đó mấy giây, cả đám lại không hẹn mà cùng nhau nhốn nháo. Trong hàng chục âm thanh ầm ĩ ấy, Triệu Dương Quang không nghe rõ được một câu cụ thể nào, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự chân thành và nhiệt tình của bọn họ.

Ads
';
Advertisement