Mang Nắng Đến Cho Anh

Tuy nhiên, ngay sau đó, Triệu Dương Quang nhớ ra, đám bạn của Triệu Dương Minh đã gián tiếp chứng tỏ rằng không phải tự nhiên mà người ta gọi bọn họ là đám “hồ bằng cẩu hữu” của anh. Bởi vì trong những lúc bình yên vô tư như thế này, bọn họ chuyên rủ rê Triệu Dương Minh đi làm chuyện xấu.

 

Thế nên đứng trước tình cảnh bọn họ đang lôi kéo Triệu Dương Minh đi đâu đó, Triệu Dương Quang không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể chắc chắn rằng đó chẳng phải là chuyện gì tốt lành. Tiếp đó, Triệu Dương Quang còn nhớ ra rằng đối tượng mà đám người kia cùng với Triệu Dương Minh đang nhắm tới rất có thể là Thái Khôi Vân. Trong đầu của Triệu Dương Quang ngay lập tức nhảy số.

 

Nếu muốn diệt trừ hậu hoạn về sau, chỉ có một cách duy nhất là diệt cỏ tận gốc, khiến Thái Khôi Vân hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào trở mình.

 

Tuy nhiên, Triệu Dương Quang biết rõ tính cách của anh trai nhà mình, và của cả đám bạn to mồm của anh. Bọn họ đều là những người miệng ác lòng mềm. Cho dù lúc này có có đang hừng hực lửa giận thì có lẽ cũng chỉ đánh Thái Khôi Vân một trận nhưng cũng sẽ không ra tay quá tàn nhẫn. Dù sao thì nhà họ Triệu cũng là những người làm ăn lương thiện, từ trước đến nay họ đều giáo dục con cháu phải luôn tuân thủ theo pháp luật. Việc kéo nhau đi đánh người khác của Triệu Dương Minh đã là hành động rất khó chấp nhận được trong nhà họ Triệu rồi. Thế nên, Triệu Dương Quang biết rõ, anh trai của cậu, và chính bản thân cậu cũng sẽ không thể nào làm ra chuyện ảnh hưởng đến tính mạng, thân thể và sức khỏe của người khác một cách nghiêm trọng.

 

Mà Thái Khôi Vân, qua cả hai kiếp người trước kia, Triệu Dương Quang lại càng thêm chắc chắn rằng hắn sống dai chẳng khác gì cỏ dại. Chỉ cần còn giữ được một sợi rễ thì một trận mưa xuống là cỏ dại sẽ lại mọc lan tràn. Cũng giống như Thái Khôi Vân, chỉ cần hắn vẫn còn một hơi thở thì nhất định sẽ có ngày hắn Đông sơn tái khởi. Lúc đó, mối hận cũ của hôm nay bị đánh chắc chắn sẽ được hắn tính gộp chung vào đòn thù trút lên đầu nhà họ Triệu.

 

Vấn đề này quá nguy hiểm, quá cấp bách, nhất thời Triệu Dương Quang chưa nghĩ ra được cách gì để giải quyết. Cậu chỉ có thể tìm cách bám theo anh trai rồi tùy cơ ứng biến mà thôi.

 

Vậy nên, khi Triệu Dương Minh đề mày xe, nhắc lại ý định muốn đưa em trai về nhà trước rồi mới đi cùng đám bạn thì Triệu Dương Quang lắc đầu:

 

- Anh hai, em không muốn về nhà lúc này đâu! Em muốn đi cùng anh và các bạn của anh, có được không?

 

Triệu Dương Minh thoáng chần chừ. Nơi mà anh chuẩn bị cùng đồng bọn đến chẳng phải là nơi tốt lành gì. Hành động mà anh và đồng bọn sắp làm cũng không thể gọi là quang minh chính đại cho lắm. Nếu để Triệu Dương Quang đi theo, ngộ nhỡ dạy hư em trai của anh thì phải làm sao bây giờ?

 

Sự lo lắng của Triệu Dương Minh nhanh chóng bị Triệu Dương Quang nhìn thấu. Cậu nhẹ giọng nói khẽ với anh trai:

 

- Anh hai, để em đi theo đi. Em hứa sẽ không gây sự đâu. Còn hơn để em về nhà mà lo lắng không yên rồi sẽ khiến bố mẹ cũng lo lắng theo.

 

eyJpdiI6IjA4ZSszb00ycjNOcUpPSkpJQjg4NVE9PSIsInZhbHVlIjoiYVwvY1JONmlwOG5PM2hTc3RsZVNIWk1RTlpaSjRQR2VwV2J4YVlzRjVMRlZiTitwSWFZRmFmTlB1amsxeGR4dXllclBZMGhIVExvUDVwUEQxRTlXMkE4RHh0anRNSHBtVHhHeEhCV3hBdkhXMHRtM2xsdjRsbWl4SVQ2dWFyaHFBWFM4ZnNVd0l0UzZVVzE1V2N2SG52ZVM4TkdBOEwyaUlZV3dETTVmV2VhQ3ZlcHc5VnVzN2h6UzFSQVZOSGppZmh3QTVcL2czZW9CeGg1cVY5eVV1eWdvaDVcL0xKTzNHXC90Wmlhak5zY1I3dUtRV1JYYjJJb2J6R2JCU0JSSVBIRVBkTkYyRmQwQkVOcForbkpKdnhKR2EwaHcreGtVeUVJaG9jUVVuZ1JLZlg1eWYrNmEzYWtaXC9QaHowczZwakdva1F1MWIrZlBlZG9ac2NYazVnSTdERytcL05jWmg1Rk4rV0JtK0FPSWtwbGlCandRS3dOaVp4WnhnZkNpalY0OWFWSExpMjR5NU1uY0Z5WCtZVkR0WDBLSTMxbXpYUk5mSnRjXC9RTExiOG10U0VKeUNNYTlpNFdiYlRPOHZZeUh2cFhHUjZzUDNVTjVsUTlITk5zQldLeWI4MlBQS05xRUNvZkFSN2Y0UTVtUkMyRWI0U3dDUGN1VVYydzRxMjJ1VENQYndMcVRZa253cHlSWWEwWGdQNXJ6QVlLMFAwNFh2Sk9kV09ScFV5cmtpbE5uRGVPdG42bWQ3emZNVk5hS0JXU1FvMWZNa0c2RHAxRmdWbTNMckZyYnJUcmFWR2wyZ0taZmQ5WThkU0VHN0dhWEk5dVRWc3pQaGdZY2EyUE9SNDdCYUxCWGZNTnJmVHh4YWxFUElUeCt3QkZIekhkZzJSaXc3aCtJK1lUT1BZdk9ZT1VDNjBhc0JTbUxqTnllVXVWOXJiMk8xWFpZYnV2UitOQ1NRS1Zub1ZubGc0UURHSXN4WHRNUHk5T0RIOExWMFBVYUIrcTQzSzRvMFwvV3VBWTBVVEc2M1M4czVlMGtoQ0JUQlk4UzdoU3QxMjA1WnZqVWdBdXVTSHFkdmpcL2RLeEZSMk5SdWhhbmo3WHVpSVh6XC9PV3J0MzArY0gwRGNpeGRUN0pzNjNFNzZzWDViS0ttQkp0b1wveFFTSXRPRm9IcXB4ODFvWG5MampRYWdHTm9tclU0czJVY2dLcmRNZ0hmK1RxK3JZN0JETDQxTzBKSFFudmZiblBQOEJFWTE3S29kaUJQVHJVckY0N3E1RFpMWkhsVWRaa2hPV2FyZmZQRWtLY1wvbE00Nkp5RFFyWTRLWGVKZkkxTDZ6WHlTRzFlcDBPQlkxV1RiQXk2Tm9lMmZJVitjOGNQUFlqTFlDOGlXVlhPZXlQRnF3TVZwV21kNGZUbXMwRVNPeG1ETDRKVzhZSVY4RUFDdEJuTHVoeDNHYXJGMHA0MFZMTXYyNUdVaWoySFppQXg1WW5meVlSemhcL016TTF1ZWdvYUYreG54TkNNczc5dmpjbFZVRkhVb1pVZFgwZ0dYTTFEV21TM2IwN3VVcVhqTnArQ2xyR0tHRXRRMGRIc2ZROEVzcVFVMDJSZzk0TWN4dUVUekxDNWgxbXVLeDMwZDFMXC9kWkMzajI0MjlcL0Y3TVE9PSIsIm1hYyI6ImZhMTFlYjViZTJkMTVlZjVkYTZhNTgyYzNiYmRlNGRlYmRkYWRjMTAxOGM1YzM1YWM4YjYzZGUzZTM4OTNjOTMifQ==
eyJpdiI6IkJ1OVdzQldHcG5FWk1pOG9YYTFhVHc9PSIsInZhbHVlIjoiUEtBVXpmSkQ2WnFmeXR4dXR3MVNiZ3NJU3dnM3owdVJ4VXhGcEVjWkFuM0wzWVRvVlVKZFhLbFpENEl3UHZsamd3XC9wcWpyMzJRK2RRcUhEaWw0VGNRPT0iLCJtYWMiOiJmMzRlMDdmN2NjMDA5OGY5MjM2OWVmM2JiNGZkMDNjNDNiMDA2NGJkMTk2YTgwZTRkMTIxNDZhZTMxNjI5MzRiIn0=

Lúc này Triệu Dương Quang vẫn chưa biết, chuyến đi này đã khiến cậu có một buổi gặp mặt còn khó quên hơn cả lúc trên đường ban nãy.

Ads
';
Advertisement