Triệu Dương Quang đường hoàng ngồi sau xe máy điện của anh trai, phía sau là một đám thanh niên chạy xe mô – tô phân khối lớn gầm rú theo “hộ tống”. Cảnh tượng này, xét theo một khía cạnh nào đó, trông khá là buồn cười. Triệu Dương Quang cứ tủm tỉm cười suốt khiến gương mặt của cậu như ngời lên dưới ánh đèn đường, trông vừa thanh thoát lại vừa quyến rũ. Dáng vẻ ấy khiến cho đám thanh niên lái xe mô – tô phân khối lớn cứ thỉnh thoảng lại len lén đưa mắt nhìn.
Khoảng mười sáu phút sau, đoàn người và xe đã dừng lại tại một nơi hoàn toàn xa lạ đối với Triệu Dương Quang. Trong cả hai kiếp trước đó cậu chưa từng biết rằng có một nơi như thế này tồn tại, càng không hề biết rằng Triệu Dương Minh lại thường xuyên đến nơi này như vậy.
Đó là một nơi được xây dựng cách biệt với thế giới bên ngoài với một con đường hầm khá sâu dẫn vào bên trong. Sau khi xuống xe, Triệu Dương Quang cùng nhóm người của Triệu Dương Minh phải đi bộ khoảng mười phút nữa mới vào đến bên trong. Tại đó, có một tấm biển hiệu nhấp nháy đèn tạo thành bốn chữ: “Võ Đài Tự Do”. Triệu Dương Quang nhìn tấm biển hiệu đó mà ngẩn ra. Triệu Dương Minh dẫn người đền đây để đấu võ đài à? Hay là anh chỉ đến xem mà thôi?
Ngay sau đó, thắc mắc của Triệu Dương Quang được giải đáp. Một người đàn ông mặc bộ đồ vest sang trọng màu đỏ thẫm bước ra, đon đả xoa hai tay mời chào:
- Chào cậu Dương Minh! Đã mấy ngày nay không thấy cậu đến đây chơi, tôi còn tưởng cậu đã tìm được thú vui mới hay con mồi mới rồi chứ?
Triệu Dương Minh cười khẩy:
- Làm sao tôi có thể tìm được thú vui hay con mồi nào thú vị hơn ở đây nữa cơ chứ? Ông chủ, đừng nói nhiều nữa, con mồi của tôi đã đến chưa?
Người đàn ông được gọi là ông chủ kia vẫn không ngừng xoa tay, nở nụ cười nịnh nọt:
- Đã đến rồi, đã đến rồi! Mặc dù hôm nay nó đã tan ca rồi, nhưng khi nhận được thông báo của cậu Dương Minh thì tôi đã gọi nó đến ngay lập tức. Cậu Dương Minh lên đài chơi đùa luôn ngay bây giờ hay là muốn nghỉ ngơi thêm một lúc?
Triệu Dương Minh gật đầu:
- Chơi ngay luôn đi, tôi còn phải chở em trai về nhà sớm nữa.
Ông chủ gật đầu lia lịa, luôn miệng vâng dạ rồi lui ra. Tiếp đó, có người mang đến một bộ võ phục màu đỏ giống hệt như màu bộ đồ của ông chủ. Triệu Dương Minh cởi chiếc áo đồng phục học sinh ra, chuẩn bị mặc bộ võ phục màu đỏ ấy vào thì Triệu Dương Quang cản lại. Cậu cau nhẹ đôi chân mày, nghiêm nghị hỏi anh trai:
- Anh hai, anh muốn lên đấu võ đài thật sao? Nguy hiểm lắm!
Triệu Dương Minh phất phất tay, muốn tỏ ra khinh bạc để lấy uy với em trai. Tuy nhiên, đồng bọn của anh lại chẳng hề hiểu ý một chút nào. Anh chàng thân thiết nhất với Triệu Dương Minh, mà lúc này Triệu Dương Quang đã biết anh ta tên là Vạn Thanh Phong, đã cười hề hề, giải thích thay cho “đại ca” của mình:
Triệu Dương Quang vẫn nghiêm mặt đầy lo lắng. Làm sao cậu có thể tin được những lời trấn an không có một chút cơ sở nào như thế này. Đây là đấu võ đài đấy, quyền cước vốn không có mắt, làm sao có thể dám chắc chắn là không hề có chút gì nguy hiểm được cơ chứ? Hơn nữa, Triệu Dương Minh bình thường không hề chăm chỉ luyện tập, ngay cả đấu với cậu mà anh cũng vẫn luôn thua, thì làm sao có thể chống chọi được với những võ sĩ của một võ đài nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp như thế này?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất