Ở giữa sàn nhảy cũng có nhiều người đang khiêu vũ với nhau. Nhưng không giống với những kiểu quán bar “quẩy hết mình” mà Triệu Dương Quang từng thấy trên phim ảnh, ở đây mọi người khiêu vũ với nhau cứ như trong những lớp dạy khiêu vũ ấy, kiểu nhảy vô cùng “xã giao”.
Triệu Dương Quang tự xét lại khả năng khiêu vũ của mình và loại bỏ ngay lập tức dự định sẽ hòa nhập vào nhóm người ở giữa phòng kia để tìm cách “trả nợ” cho Thái Khôi Vân. Vốn là một học sinh ba tốt, con ngoan trò giỏi suốt ba kiếp, Triệu Dương Quang mà xông vào khiêu vũ thì chỉ có giẫm nát chân của những người xung quanh mà thôi.
Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Dương Quang quyết định đi tìm giám đốc của phòng trà kiêm phòng khiêu vũ này để trực tiếp hỏi ông ta xem có công việc gì mà bản thân cậu cũng có thể làm không. Sau một hồi hỏi thăm, cuối cùng Triệu Dương Quang cũng tìm được vị giám đốc kia. Đó là một người đàn ông mập mạp với gương mặt tròn tròn, trông thì không mấy hiền hậu nhưng cũng không đến mức dữ tợn. Nghe Triệu Dương Quang trình bày nguyện vọng muốn tìm kiếm việc làm, giám đốc nọ bèn hỏi:
- Cậu có biết làm bồi bàn, biết chào hàng mời rượu không?
Triệu Dương Quang lắc đầu. Đừng nói là chào hàng mời mọc, ngay cả uống rượu cậu cũng không biết. Cậu lại càng không có kinh nghiệm phục vụ cho người khác. Giám đốc nọ lại hỏi:
- Cậu có bằng kế toán không, có thể làm thu ngân được không?
Triệu Dương Quang lại lắc đầu. Trong kiếp trước và kiếp trước nữa, Triệu Dương Quang học về âm nhạc và diễn xuất, công việc chẳng mấy liên quan đến kế toán và thu ngân. Còn hiện tại, cậu vẫn còn là một học sinh, ngay cả bằng tốt nghiệp còn chưa có, lấy đâu ra bằng kế toán?
Vị giám đốc kia đưa mắt quan sát dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng và có phần mảnh khảnh của cậu trai trước mặt, lẩm bẩm:
- Trông cậu thế này thì không thể làm lao công được rồi, càng không thể làm bảo vệ. Vậy rốt cuộc thì cậu có thể làm gì?
Triệu Dương Quang đang định mở miệng xin lỗi và rời đi thì từ phía sân khấu đằng kia thé lên một giọng nữ cao khiến cậu khẽ nhăn mặt. Khẽ liếc về phía cô ca sĩ nơi sân khấu đang yểu điệu vẫy tay chào đám đông, trong đầu Triệu Dương Quang nảy ra một ý. Cậu nghiêm nghị nói:
- Tôi có thể hát.
Vị giám đốc lắc đầu:
- Chỗ của chúng tôi đã có ca sĩ rồi!
Cái cằm tròn trịa của người đàn ông hất hất về phía sân khấu, ra hiệu cho Triệu Dương Quang nhìn về cô ca sĩ ngoài kia. Triệu Dương Quang trầm ngâm một lát nhìn cô ca sĩ đang uốn éo trên sân khấu rồi thành thật đáp lời:
- Tôi hát hay hơn cô ấy.
- Đừng nói bừa! Kiều Oanh là ca sĩ chuyên nghiệp đã từng tốt nghiệp Nhạc viện đấy. Cô ấy đã hợp tác với chúng tôi một thời gian rồi, rất được khán giả yêu thích. Cậu còn dám nói là cậu hát hay hơn Kiều Oanh? Cậu muốn lừa chúng tôi để chúng tôi xích mích với Kiều Oanh mà mất đi ca sĩ chính của quán, đúng không? Muốn làm ảnh hưởng đến cần câu cơm của chúng tôi à? Cút đi, nếu không tôi kêu bảo vệ đến tống cổ cậu ra khỏi đây bây giờ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất