Triệu Dương Quang ngồi một chỗ, nghe câu càu nhàu của người ngoài kia mà nhướng mày. Này, đại ca, anh cũng biết món beefsteak ấy đắt đỏ, lại còn muốn người ta mua xong rồi chia sẻ với mọi người á? Khôn như anh, ở dưới quê người ta xích lại hết rồi ấy.
Người nhân viên còn lại có lẽ cũng có cùng suy nghĩ với Triệu Dương Quang nên vừa cười vừa nói:
- Anh bực tức như thế làm gì? Thằng Vân nó có tiền mua món đắt đỏ thì nó tự ăn một mình cũng có gì lạ? Đâu có quy định nào của pháp luật buộc nó phải chia sẻ món đắt đỏ với mọi người? Nó có chia sẻ hay không, chia sẻ với ai, thì cũng là quyền của nó. Dù sao thì nó mới là người bỏ tiền ra mua mà?
Người kia hừ một tiếng đầy khinh bỉ:
- Thằng khốn ấy làm gì có tiền? Chính tai tôi nghe nó cam đoan với ông chủ, món beefsteak hoàng kim này được đổi bằng ba tháng nó sẽ tăng ca liên tục không công đấy.
Người còn lại sửng sốt một chút rồi ngao ngán lắc đầu:
- Không ngờ Thái Khôi Vân lại là kẻ đua đòi đến như thế!
Bên ngoài văng vẳng tiếng ai đó gọi nhân viên. Hai người đang tán gẫu vội bước ra khỏi phòng, chỉ để lại Triệu Dương Quang ngồi thẫn thờ trên ghế. Hóa ra để có được món beefsteak ngon lành cho cậu thưởng thức trong một lần của tối nay, Thái Khôi Vân đã phải đánh đổi bằng mồ hôi, công sức của cả ba tháng liên tiếp?
Đĩa beefsteak ban nãy rõ ràng là còn nguyên vẹn. Nghĩa là Thái Khôi Vân không hề ăn một chút nào đã đưa hết cho cậu? Thảo nào khi hắn bảo đây là món ăn của quán bar dành cho nhân viên thì lại có vẻ chột dạ như thế. Có lẽ chính hắn cũng cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng điều quan trọng nhất là Triệu Dương Quang đã ăn hết sạch món ăn rồi. Không chỉ vậy, cậu còn vừa ăn vừa nghi ngờ và tức giận hắn, cậu lại còn vô tâm nghĩ rằng việc hắn tìm được món beefsteak này bằng cách nào cũng không liên quan đến cậu…
Triệu Dương Quang nhìn chằm chằm cái dĩa trống không, trầm ngâm trong giây lát. Ban đầu cậu đòi Thái Khôi Vân trả tiền, lại đòi hắn mời ăn một bữa, vốn có mục đích là để hắn cảm thấy mắc nợ cậu. Thế nhưng, tại sao bây giờ, Triệu Dương Quang lại cảm thấy chính mình mới là người mắc nợ người ta thế này?
Không được! Cậu tuyệt đối không được mắc nợ Thái Khôi Vân. Cho dù không thể trả lại cho Thái Khôi Vân món beefsteak đã ăn hết sạch, cũng chưa đủ khả năng để mua trả lại cho hắn một đĩa beefsteak khác, nhưng Triệu Dương Quang không thể không tìm cách để trả lại “món nợ” này cho Thái Khôi Vân. Không chỉ vậy, cậu còn muốn “trả nợ” càng sớm càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng.
Nhưng trả bằng cách nào?
Căn phòng mà Triệu Dương Quang tìm tới mang phong thái giống hệt như quán bar của sau này, chỉ là cơ sở vật chất còn khá thô sơ. Tuy nhiên, Triệu Dương Quang là người đã sống lại ba kiếp người. Mặc dù Triệu Dương Quang chưa từng đến những nơi “ăn chơi” như thế này nhiều, nhưng những kiểu trang trí sang trọng của thời đại này cậu cũng đã từng thấy qua không ít, thế nên cậu cũng không còn cảm thấy quá lạ lẫm. Điều khiến cho Triệu Dương Quang ngạc nhiên là ở nơi được xem là “ăn chơi” như thế này thì không khí cũng không có vẻ xô bồ phức tạp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất