Triệu Dương Quang là người luôn biết tự lượng sức mình. Trong hoàn cảnh này, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì chẳng những bản thân cậu chịu thiệt mà còn ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Triệu nữa. Ngay cả việc cậu vào quán bar một mình như thế này đã khiến Triệu Dương Quang nơm nớp lo sợ sẽ khiến gia đình phải mang tiếng xấu rồi.
Thế là Triệu Dương Quang ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, đưa mắt lơ đãng nhìn xung quanh căn phòng, quan sát.
Đây là một căn phòng tập thể thì phải. Khắp nơi vương vãi đầy những chiếc áo khoác của nam giới trên những chiếc ghế rải rác trong phòng. Dường như mỗi người có một chiếc ghế của riêng mình, được xem như “địa bàn riêng”, mà vị trí Triệu Dương Quang đang ngồi chính là “địa bàn” của Thái Khôi Vân.
Triệu Dương Quang còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Thái Khôi Vân đã quay trở lại. Trên tay của hắn là một đĩa beefsteak ngon lành. Chỉ ngửi mùi và nhìn màu sắc thôi thì Triệu Dương Quang đã biết đây không phải là món bình dân bình thường. Triệu Dương Quang ngước lên nhìn Thái Khôi Vân, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngại. Chẳng phải hắn đã bảo rằng hắn không còn một chút tiền nào hay sao? Vậy thì hắn lấy đâu ra một món beefsteak vừa ngon lành vừa sang trọng như thế này?
Triệu Dương Quang vốn có kỹ năng bộc lộ cảm xúc qua ánh mắt và nét mặt mỗi khi cậu muốn. Thế nên, sự ngạc nhiên và nghi ngại của cậu đã hiển hiện vô cùng sắc nét trước mắt của Thái Khôi Vân khiến hắn có chút chột dạ. Thái Khôi Vân sờ sờ mũi, thấp giọng giải thích:
- Đây… cái này… là khẩu phần ăn của nhân viên… Cậu… dùng tạm đi. Tôi ra ngoài làm việc một chút rồi sẽ đưa cậu ra ngoài đón xe về nhà.
Triệu Dương Quang sa sầm mặt mũi. Tên khốn này đang nói dối!
Sở dĩ Triệu Dương Quang có thể biết được rằng Thái Khôi Vân đang nói dối không chỉ vì cậu biết rõ giá trị của món ăn vốn không thể là đãi ngộ của một quán bar dành cho nhân viên thời vụ mà còn là vì thói quen trong vô thức của hắn. Cậu vốn có cả hai kiếp làm bạn đời của Thái Khôi Vân, thói quen mỗi khi nói dối hoặc chột dạ đều đưa tay sờ mũi của hắn, đối với cậu, là vô cùng quen thuộc và chướng mắt. Cho nên, lời nói dối của Thái Khôi Vân đã nhanh chóng bại lộ mà hắn không hề hay biết.
Tuy nhiên, ngay sau khi đặt dĩa beefsteak lên bàn và nói xong vài câu thì Thái Khôi Vân đã nhanh chóng rời đi. Triệu Dương Quang có muốn vạch trần lời nói dối của hắn thì cũng không có cơ hội. Hơn nữa, cậu quả thật đang rất đói bụng. Thế là Triệu Dương Quang ngồi yên trên ghế, bắt đầu ăn.
Món beefsteak này được chế biến quả thật rất ngon. Triệu Dương Quang tạm thời không so đo chuyện Thái Khôi Vân nói dối với cậu nữa. Dù sao thì việc hắn có được món ăn này bằng cách nào vốn không liên quan đến cậu, càng không phải là việc mà cậu nên quan tâm, không phải sao?
Triệu Dương Quang vừa thưởng thức món ăn vừa tự nhủ với lòng như thế. Nhưng ngay sau đó, Triệu Dương Quang bị vả mặt rồi. Bởi vì, việc Thái Khôi Vân có được món beefsteak này mang đến cho Triệu Dương Quang ăn, cho dù cậu có không muốn thừa nhận thì cũng không thể chối cãi rằng nó có liên quan đến cậu một cách mật thiết. Triệu Dương Quang biết được điều này khi có hai người nhân viên của quán bar tiến vào phòng lúc cậu đang ăn miếng beefsteak cuối cùng trên đĩa.
Vị trí ngồi của Triệu Dương Quang lúc này khá khuất, cậu lại có những động tác rất nhẹ nhàng nên hai người vừa tiến vào kia không hề phát hiện ra cậu. Một trong hai người cất tiếng nói với người còn lại:
- Này, hôm nay cái thằng Thái Khôi Vân ấy lại bày ra trò mới để thu hút sự chú ý của ông chủ và mọi người nữa đấy. Thằng khốn ấy đáng ghét thật chứ!
Ngươi kia tò mò hỏi lại:
- Nó đã làm gì?
- Nó đòi mua món ăn đặc biệt vốn chỉ chuẩn bị cho khách quý đấy.
- Đúng vậy! Khốn kiếp thật chứ! Nó rõ ràng biết chúng ta chỉ có thể ăn mỳ ly, vậy mà lại dám vung tiền ra mua một món đắt đỏ như thế, lại còn mang giấu ở chỗ nào đó, không thèm chia sẻ với mọi người! Thật ích kỷ, đáng ghét!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất