Trong lòng không hiểu vì sao lại trào dâng một nỗi tủi thân, ấm ức, Triệu Dương Quang đưa tay ôm bụng, nghẹn ngào đáp:
- Được rồi, anh không muốn mời tôi ăn thì cứ nói thẳng ra. Tôi cũng không phải là thứ mặt dày đi theo sau đuôi anh để xin ăn! Anh muốn đi thì cứ đi đi! Mặc tôi!
Thỏ bông tức giận rồi, hóa thân thành nhím con rồi. Thái Khôi Vân nhìn bộ dáng uất ức, giận dỗi của cậu thiếu niên mà lại cảm thấy buồn cười. Cậu nhóc này chắc chắn từ nhỏ đến giờ đều luôn được cưng chìu, chưa từng gặp phải chuyện nghịch ý, trái lòng bao giờ, thế nên chỉ mới gặp phải một sự từ chối thì đã cảm thấy ấm ức.
Thật ra, cả Thái Khôi Vân lẫn Triệu Dương Quang lúc này đều chưa hiểu, sở dĩ Triệu Dương Quang cảm thấy tủi thân là bởi vì đối tượng từ chối cậu chính là Thái Khôi Vân. Bởi vì trong suốt hai kiếp làm bạn đời của nhau, Triệu Dương Quang vẫn luôn bị Thái Khôi Vân quản thúc, nhưng hầu hết các yêu cầu của cậu đều được hắn dùng cách này hoặc cách khác đáp ứng.
Trong kiếp này cũng vậy, chẳng mấy chốc nữa thôi, Thái Khôi Vân sẽ toàn tâm toàn ý đặt những điều mà Triệu Dương Quang mong muốn lên hàng đầu. Không, không đúng, không cần phải chờ đến “mấy chốc nữa”, ngay tại thời điểm này, Thái Khôi Vân nhìn gương mặt tái nhợt và dáng đứng xiêu vẹo của Triệu Dương Quang thì câu từ chối đã lên tới cổ rồi cũng đành phải nuốt ngay xuống.
Thái Khôi Vân không nói gì nữa, bước tới xốc lấy cánh tay của Triệu Dương Quang, nửa dìu nửa đỡ cậu đi đến chiếc xe gắn máy của hắn đang đậu ở cách đó không xa. Sau khi đặt cậu thiếu niên ngồi yên ổn trên yên sau rồi, Thầm Khôi Vân ngồi vào vị trí người lái xe, trầm giọng nhắc nhở:
- Vịn cho chắc, tôi sẽ chạy khá nhanh đấy!
Lời vẫn còn vang, Thái Khôi Vân đã đề máy, phóng xe vọt đi như một cơn gió. Triệu Dương Quang giật mình chới với chỉ biết đưa cả hai tay túm lấy hai bên áo khoác của Thái Khôi Vân níu lại để giữ thăng bằng. Thái Khôi Vân căng chặt cơ thể, tập trung toàn bộ sức lực và tinh thần để lái xe.
Một chốc sau, chiếc xe dừng lại trước một quán bar khá sang trọng. Triệu Dương Quang ngẩn ra. Sống cả ba kiếp người, cậu chưa từng đến những nơi như thế này. Trong kiếp thứ ba hiện tại, chỉ trong một buổi tối, Triệu Dương Quang đã đến hai địa điểm vô cùng xa lạ đối với cuộc đời của mình. Thế này là điềm tốt hay điềm xấu đây?
Dáng vẻ tư lự của Triệu Dương Quang khiến Thái Khôi Vân lại buồn bực trong lòng. Có lẽ cậu thiếu niên này đang cho rằng hắn là kẻ xấu xa, ăn chơi trụy lạc, hết đến võ đài bất hợp pháp rồi lại tới quán bar. Bất giác Thái Khôi Vân cảm thấy uất ức vô cùng. Hắn có đến để chơi bời đâu, hắn đến để làm thêm mà. Nhưng Thái Khôi Vân chỉ mím chặt môi, không giải thích. Người ta cũng chưa thốt ra câu nào cả, bây giờ mà hắn giải thích thì càng có vẻ là có tật giật mình, giấu đầu hở đuôi.
Thái Khôi Vân im lặng đưa Triệu Dương Quang vào phòng nghỉ của nhân viên. Hắn kéo một cái ghế đến một góc khuất trong phòng, lại bê thêm một cái bàn nhựa nho nhỏ đến đặt trước mặt của cậu rồi nhỏ giọng nói:
- Cậu cứ ngồi yên ở đây, lát nữa tôi mang thức ăn vào, cậu ăn xong rồi tôi sẽ đưa cậu ra ngoài đón xe về nhà. Nơi này rất hỗn tạp, tốt nhất cậu đừng đi lung tung. Nếu không, hậu quả toàn bộ do cậu tự gánh chịu.
Cho dù hắn không đe dọa thì chắc chắn cậu cũng sẽ… chẳng dám đi lung tung đâu. Cậu chả dại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất