Thái Khôi Vân nghe giọng nói có phần run rẩy của Triệu Dương Quang mà trong lòng ngập tràn khó chịu. Hắn cũng không muốn mặt dày mày dạn không trả tiền cho người ta, hắn càng không muốn phải mang theo cảm giác mắc nợ người khác, nhất là với cậu thiếu niên con nhà giàu này. Nhưng bây giờ, Thái Khôi Vân cũng thật sự hết cách. Số tiền kia quả thật đã không còn. Trong tay của Thái Khôi Vân cũng chỉ còn một ít tiền lẻ, vốn chẳng đủ để mua một ổ bánh mì, thậm chí là một ly mì ăn liền cũng không đủ. Thái Khôi Vân không thể trả lại tiền cho cậu thiếu niên, hắn chỉ có thể mời cậu ăn một bữa ăn, chính là phần ăn của hắn ở nơi làm thêm tiếp theo mà thôi.
Triệu Dương Quang cũng không phải thật sự muốn lấy lại tiền. Điều mà cậu muốn chính là gieo vào lòng của Thái Khôi Vân cảm giác có lỗi, áy náy, dù chỉ một chút thôi cũng được. Bởi vì rất có thể, một chút xíu ân tình và mắc nợ này sẽ có thể giúp Triệu Dương Quang cầu xin thêm một chút lòng thương xót của Thái Khôi Vân nếu chẳng may trong tương lai cuộc đời của cậu vẫn phải lặp lại những bi thương của hai kiếp trước.
Không thể trách Triệu Dương Quang quá nhát gan và tính toán. Cậu đã sống qua hai kiếp phải chịu sự đàn áp và khống chế của Thái Khôi Vân, cậu vừa hiểu rõ vừa sợ hãi sự tàn nhẫn và độc ác của hắn. Cho dù là bất cứ ai thì cũng không thể nào thoát khỏi ám ảnh tâm lý đáng sợ kia được.
Không khí lại chìm vào im lặng nặng nề. Triệu Dương Quang không nghe Thái Khôi Vân nói gì bèn ngước mắt lên, nhìn lén hắn một cái rồi lại lí nhí hỏi:
- Vậy… anh thật sự sẽ mời tôi ăn một bữa sao?
Trong lòng Triệu Dương Quang thầm nghĩ, tốt nhất là Thái Khôi Vân lắc đầu, hoặc là, bữa ăn mà hắn mời cậu chỉ là một bữa xoàng xĩnh thôi, để món nợ mà cậu có thể lợi dụng trong tương lai không bị giảm đi giá trị quá nhiều. Trước câu hỏi và ánh mắt đầy vẻ mong chờ của Triệu Dương Quang, Thái Khôi Vân gật đầu, thấp giọng đáp lại một cách vô cùng ngắn gọn:
- Ừ.
Nói rồi, Thái Khôi Vân quay lưng bước đi. Triệu Dương Quang cũng sải chân đuổi theo hắn. Trời đã về đêm, chỉ có vài ngôi sao lấp ló. Trong con hẻm nhỏ vắng vẻ chỉ có nguồn ánh sáng leo lét hắt vào từ ngọn đèn đường ngoài phố lớn. Thế nhưng không hiểu sao, Triệu Dương Quang lại không còn cảm thấy sợ hãi hay lo lắng nữa. Là bởi vì có bóng lưng vững chãi đang chậm rãi chờ cậu ở phía trước chăng? Nhưng mà… lẽ ra cậu phải vừa chán vừa ghét vừa sợ vừa hận hắn mới đúng chứ?
Trong lúc lòng dạ đang hoang mang, chân của Triệu Dương Quang đã theo Thái Khôi Vân ra khỏi con hẻm nhỏ, tiến vào đường phố lớn. Thái Khôi Vân dừng lại trước đầu hẻm, chờ Triệu Dương Quang đến gận rồi nói:
- Nơi này đã là đường phố lớn, cho dù là bắt xe taxi, hay gọi grap, thậm chí là vẫy xe ôm cũng rất thuận tiện. Nếu cậu muốn về nhà thì…
Không phải Triệu Dương Quang giả vờ. Cậu thật sự đang bị đói bụng đến choáng váng. Hôm nay, sau khi được “sống lại” lần ở kiếp này, Triệu Dương Quang căn bản là không nuốt trôi một thứ gì. Cậu còn đang phải nghĩ cách để cứu gia đình thoát khỏi cảnh bi thảm như hai kiếp trước. Sau đó, cậu còn bị một đám hoa đào vây khốn, phải dùng hết số tiền trong ví. Tiếp đó, cậu còn phải lên võ đài “trình diễn” một màn đánh người. Bây giờ, Triệu Dương Quang đói đến sắp lả người, lại còn bị Thái Khôi Vân tìm cớ từ chối khéo, đuổi khéo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất