Thế nhưng trái ngược hoàn toàn với những gì mà Thái Khôi Vân dự đoán, Triệu Dương Quang không hề chạy đi mà cậu chỉ đứng yên một chỗ, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn một cái rồi quay đi. Thái Khôi Vân khó hiểu:
- Sao?
Triệu Dương Quang mím môi một lúc rồi quyết định ăn ngay nói thật:
- Tôi… không có tiền!
Thái Khôi Vân ngẩn ra. Cậu thiếu niên này đang đùa hắn phải không? Nhìn dáng vẻ của cậu ta rõ ràng là con nhà giàu, cậu ta lại còn gọi Triệu Dương Minh là “anh”, sao lại có thể túng thiếu đến mức không có tiền để mua thứ gì lót dạ? Hơn nữa, Thái Khôi Vân vẫn còn nhớ rất rõ, chỉ mới cách đây không lâu, cậu thiếu niên này đã vô cùng hào phóng nhét cho hắn một nắm tiền rất nhiều để trả công cho hắn vì đã giúp cậu làm tấm bình phong chặn đào hoa của một cô bé nào đó.
Khoan đã…
Thái Khôi Vân lại tiếp tục ngẩn ra. Lẽ nào vì đưa tiền cho hắn vào lúc đó mà cậu ấy không còn một xu dính túi hay sao? Khi Thái Khôi Vân định thần lại thì miệng của hắn đã thốt ra thành lời rồi:
- Ban nãy cậu đã đưa hết tiền cho tôi sao?
Triệu Dương Quang lựng khựng gật đầu. Thái Khôi Vân rơi vào trầm mặc. Hóa ra, việc cậu ấy nấn ná ở lại bên cạnh hắn là bởi vì muốn… đòi lại tiền sao? Nếu có thể, Thái Khôi Vân cũng muốn trả lại số tiền đó; hắn không muốn cậu thiếu niên tốt bụng này phải chịu cảnh đói bụng giữa đường như thế này. Nhưng mà… số tiền kia vừa vào tay hắn đã như gió vào nhà trống, nhanh chóng bay đi mất. Ngay cả bản thân hắn cũng ăn chưa đủ no đã phải hộc tốc chạy đến võ đài chịu bị đánh thì làm sao có thể trả lại tiền cho cậu được đây chứ? Trong lòng vừa lo lắng vừa khó chịu, Thái Khôi Vân buột miệng:
- Tôi… không thể trả tiền cho cậu được…
Triệu Dương Quang ngẩng phắt lên, trừng mắt với Thái Khôi Vân một cái, biểu thị sự tức giận. Cậu muốn đòi tiền của hắn khi nào hả? Triệu Dương Quang cậu từ trước đến nay, từ kiếp này qua kiếp khác, chưa bao giờ có thói quen đòi lại những gì đã tặng. Tên khốn này, trong hai kiếp trước hắn giàu có và quyền lực hơn cậu thì thôi đi; đến cả kiếp này, khi hắn vẫn còn nghèo hèn, kém cỏi hơn cậu như thế mà cũng xem thường cậu hay sao?
Sự tức giận của Triệu Dương Quang khiến Thái Khôi Vân càng thêm khó chịu trong lòng. Hắn thấp giọng hỏi:
- Nếu cậu đói bụng, tôi… mời cậu ăn, có được không?
Một câu mời của Thái Khôi Vân làm Triệu Dương Quang sửng sốt. Cậu đã sống qua ba kiếp, trong đó có hai kiếp phải làm bạn đời của Thái Khôi Vân, thế nhưng cậu chưa bao giờ nghe được một lời mời mọc nào của hắn dành cho mình cả. Xem ra Thái Khôi Vân khi còn trẻ lại lịch sự và lễ độ hơn khi hắn trưởng thành rất nhiều.
Sự im lặng ngẫm nghĩ của Triệu Dương Quang lại khiến cho một kẻ có tâm hồn vô cùng nhạy cảm và khá nhiều tự ti như Thái Khôi Vân lại suy diễn theo hướng khác. Hắn trầm giọng, nói nhỏ:
- Nếu như cậu chê thì thôi vậy!
- Tôi không có chê! Nhưng mà… anh thật sự không thể trả tiền lại cho tôi sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất