Bộ dáng “nghi ngờ nhân sinh” của Triệu Dương Quang khiến Thái Khôi Vân buồn cười. Mối lo lắng và u uất nặng trĩu trong lòng của hắn dường như vơi bớt. Thái Khôi Vân không kìm chế được, đưa bàn tay to bè thô ráp của mình xoa xoa vài cái lên mái tóc mềm mượt của Triệu Dương Quang. Ừm, đúng là rất mềm, rất mượt, rất thích tay.
Triệu Dương Quang đột ngột bị xoa đầu như đứa trẻ con, vô cùng phật ý mà lùi lại. Cậu dùng cả hai tay lên chỉnh lại mái tóc đã bị vò cho rối xù lên của mình, đồng thời đưa đôi mắt long lanh nhìn Thái Khôi Vân đầy u oán. Lúc này, Triệu Dương Quang không hề biết rằng, bộ dáng của cậu lọt vào mắt của Thái Khôi Vân trông chẳng khác gì một chú thỏ bông vừa đáng yêu lại vừa ngộ nghĩnh. Thái Khôi Vân không nén được nữa mà bật cười.
Nụ cười vui vẻ thật sự khiến cho gương mặt của Thái Khôi Vân như sáng bừng, ngời lên trong ánh đèn đường. Triệu Dương Quang nhìn thấy mà ngơ ngẩn. Cậu đưa tay vịn vào n.g.ự.c trái như muốn ngăn trái tim nhỏ bé đừng đập rộn ràng nữa. Trong đầu của cậu chỉ có một suy nghĩ: “Đáng ghét thật, một kẻ độc ác như Thái Khôi Vân… tại sao hắn lại… đẹp trai như vậy chứ?”
Thái Khôi Vân bắt gặp được ánh mắt của Triệu Dương Quang thì nụ cười sượng lại. Từ khi nào hắn lại có thể thoải mái bật cười trước mặt một cậu ấm con nhà giàu vừa mới quen đến cả tên còn chưa biết được như thế này?
Triệu Dương Quang cũng cảm thấy ánh mắt của bản thân quá lộ liễu nên cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Thái Khôi Vân nữa. Không khí giữa cả hai lại trở về sự im lặng ngượng ngùng như trước.
Tuy nhiên, điều đó không kéo dài lâu. Bởi vì có một thứ âm thanh kỳ lạ đã vang lên giữa bọn họ. Đó là tiếng kêu gào của chiếc bụng đói.
Triệu Dương Quang nghe âm thanh rồn rột vang lên từ phía bụng của mình thì xấu hổ vô cùng. Cậu cúi gục đầu xuống, mang theo cảm giác toàn bộ mặt mũi của cả ba kiếp làm người đều mất sạch trước Thái Khôi Vân rồi. Phải biết rằng trong hai kiếp trước đó, dù Triệu Dương Quang chịu không ít uất ức khi bị ép buộc phải làm bạn đời của Thái Khôi Vân, nhưng cậu chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như bây giờ.
Thái Khôi Vân nhìn chú thỏ bông tức giận khi nãy giờ đã trở thành một chú đà điểu vùi đầu vào cổ thì lại cảm thấy buồn cười. Đồng thời, hắn cũng có chút cảm thán. Quả nhiên cậu nhóc này là con nhà giàu, từ bé đến giờ chưa từng phải chịu qua cơn đói cồn cào đến mức sôi hết cả bụng như thế này. Vậy nên khi tiếng bụng kêu gào đòi ăn vang lên, cậu mới xấu hổ như thế. Chẳng bù cho hắn, da mặt của hắn bây giờ có lẽ còn dày hơn cả tường đồng vách sắt, chả biết xấu hổ là gì.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt của Thái Khôi Vân vẫn không để lộ ra chút gì là chê cười hay chế nhạo người khác. Hắn chỉ tằng hắng một cái rồi nhẹ giọng hỏi:
- Đói sao?
Triệu Dương Quang lúng túng gật đầu. Thái Khôi Vân lại tằng hắng một tiếng và nhẹ giọng nói tiếp:
Nói xong câu đó, trong lòng Thái Khôi Vân bỗng có chút hụt hẫng. Những chỗ mà người nhà giàu đến ăn uống thì chắc chắn không phải là nơi mà loại người như hắn có thể đặt chân vào. Những cậu thiếu niên con nhà giàu lại càng không phải là đối tượng mà hắn có thể dây dưa. Sau lần chia tay này, Thái Khôi Vân biết, rất có thể hắn sẽ không bao giờ có thể gặp gỡ và trò chuyện với cậu thanh niên tốt bụng trước mặt nữa, càng không có cơ hội để xoa mái tóc mềm mại mượt mà của cậu nữa. Tiếp đến, Thái Khôi Vân chua chát nghĩ, có được cái cớ để chạy thoát khỏi hắn, chắc chắn cậu thiếu niên này sẽ vô cùng mừng rỡ và chạy đi ngay lập tức.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất